Và rồi sau đó Thẩm Nguyệt cũng không quay về Thẩm gia, thay vào đó thì cô lại đến nhà của người bạn thân là Liêu Minh Minh để tá túc một đêm. Lúc đầu khi Liêu Minh Minh gặp lại Thẩm Nguyệt thì cũng đã thấy cô bạn này thay đổi rất nhiều, tuy nhiên thì nó lại đi theo một cái chiều hướng có hơi tiêu cực một chút.
Cho đến ngày hôm nay, Thẩm Nguyệt nói là muốn ở lại một đêm thì Liêu Minh Minh cũng quyết định là nói chuyện với cô cho rõ, rốt cuộc thì tại sao chỉ trong một thời gian ngắn mà Thẩm Nguyệt lại thay đổi đáng kể như thế.
Nằm trên giường bên cạnh nhau, Thẩm Nguyệt chỉ nhỏ giọng nói:
- Minh Minh, tớ sắp chết rồi.
Liêu Minh Minh nghe xong cũng ngơ ngác luôn, cái đứa ngốc này bây giờ đang nói cái quái gì vậy chứ? Đang sống sờ sờ đây, tình trạng sức khỏe cũng rất tốt, sao tự dưng lại nói chuyện sống chết làm gì?
- Nè Nguyệt Nguyệt, rốt cuộc thì cậu bị làm sao vậy?
Chuyện cô đã từng chết đi sống lại là một chuyện mà đến chính bản thân Thẩm Nguyệt cũng cho là nó vô cùng phi logic, cho nên cô chưa từng nói với ai. Đây là lần đầu tiên cô có ý định nói ra chuyện này... Và người duy nhất cô có thể tin tưởng chỉ có một mình Liêu Minh Minh thôi.
- Minh Minh, cậu có tin là trên đời này có người đã chết rồi nhưng vẫn sống lại không?
- Có tin, trong mấy quyển tiểu thuyết mạng đầy đấy thôi.
Thẩm Nguyệt nhìn cô bạn của mình rồi cũng chỉ biết phì cười, lại nói:
- Thật ra thì... Tớ đã từng chết một lần.
Liêu Minh Minh đứng hình một chút, cô ấy còn tưởng Thẩm Nguyệt đang đùa, nhưng nhìn vẻ mặt của Thẩm Nguyệt thì dường như là cô không có ý đùa giỡn với chuyện mà cô đang nói. Bỗng nhiên Liêu Minh Minh lại kết nối những dữ liệu về sự thay đổi của Thẩm Nguyệt dạo gần đây lại, quả thật thì cô rất giống một con người khác, một con người mà Liêu Minh Minh chưa hề quen biết vậy.
- Tớ đã chết khi hai mươi sáu tuổi.
- Tại sao?
- Năm đó Thẩm Nhất Hành gây tai nạn giao thông với người của Nhâm gia. Tớ bị ép nhận tội thay, cuối cùng bị người nhà họ Nhâm mua chuộc người ở trong quân khu đánh tới chết.
Liêu Minh Minh vốn dĩ không ngạc nhiên với lý do này, vì con người của Thẩm Sơn và Phó Thi Hy chỉ biết quan tâm đến đứa con trai vừa bất tài vừa vô dụng là Thẩm Nhất Hành thôi, còn lý do tại sao... Thì vì anh ta là con trai trưởng của Thẩm gia, là người kế thừa hương hỏa cho Thẩm gia, vậy thôi.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó... Tớ đã lang thang khắp mọi nơi, tớ đã gặp qua rất nhiều người, thậm chí là còn gặp rất nhiều hồn ma lưu lạc chốn dân gian như tớ. Cuối cùng, tớ đa quay về được Thẩm gia.
Dừng một chút, sự đau buồn của Thẩm Nguyệt không còn, thay vào đó là ánh nhìn lạnh lùng đến đáng sợ, cô híp mắt lại, nói:
- Câu đầu tiên tớ nghe cha mẹ nói... Chính là... "Ngay từ đầu sinh nó ra đã biết nó là đứa vô dụng. Sống hai mươi sáu năm cũng chẳng làm nên trò trống gì, bây giờ nó có thể giúp được anh trai mình thì nên thấy bản thân may mắn đi."
Liêu Minh Minh cũng chỉ hít một hơi, trong lòng cũng có chút nghẹn lại, quả nhiên đám người của Thẩm gia không xứng làm người mà! Dù sao Thẩm Nguyệt cũng là máu mủ của họ mà họ lại đối xử với con gái của mình như thế...
Thẩm Sơn này... Đến súc sinh cũng không bằng!
- Nguyệt Nguyệt...
- Sau đó tớ cũng không biết là mình đã lang thang bao lâu nữa, mãi cho đến khi tớ nhìn thấy một nguồn sáng, nó đã hút tớ vào trong... Và như cậu thấy... Tớ đã sống lại năm hai mươi tư tuổi. Hơn nữa... Mắt của tớ, còn có thể giám định được bảo vật.
Liêu Minh Minh không quá để tâm đến chuyện bạn mình có đôi mắt thần thánh hay siêu năng lực gì đó, thứ cô ấy quan tâm bây giờ chính là...
- Nguyệt Nguyệt, cậu ổn chứ?
- Ổn, hiện tại tớ đang rất ổn... Và... Đám người Thẩm gia sắp tiêu tùng rồi.
- Ý cậu là...
- Minh Minh, tớ chỉ muốn nhờ cậu một việc thôi, được không?
- Được. Chỉ cần giúp được cậu, tớ sẽ cố gắng hết sức.
- Cảm ơn cậu, Minh Minh.
Kế hoạch lần này của Thẩm Nguyệt chỉ có thể thành công, không được phép thất bại!
Nhất định, cô nhất định sẽ khiến cho Thẩm gia phải ám ảnh cô một đời! Từ nay về sau... Cô sẽ dùng hết quãng đời còn lại để ám ảnh Thẩm gia, khiến họ muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong!
Buổi tối đó Thẩm Nguyệt cũng đã ngủ một giấc rất ngon, vì ngày mai cô cần phải có một tinh thần thật tỉnh táo. Vì cô phải diễn rất nhiều mà.
Nhưng trước khi cô đi ngủ thì vẫn nhận một tin nhắn từ anh.
[Quân Kình Thương]: Tôi đã sắp xếp xong rồi.
[Thẩm Nguyệt]: Cực khổ cho anh rồi, Thiếu tá.
[Quân Kình Thương]: Vì vợ của tôi, không đáng nhắc đến.
Thẩm Nguyệt đọc xong cũng phì cười. Nói thật thì con người của vị Thiếu tá này có hơi lạnh lùng, cục mịch... Nhưng cũng rất đáng yêu.
#Yu~