Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc

Chương 50: ÔNG KHÔNG PHẢI BA TÔI!


Màn khiêu vũ kết thúc ánh đèn lần lượt bật sáng chiếu về một hướng, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía ánh đèn đang tập trung kia.

Trên sân khấu La Thận Khâm cầm micro tươi cười nói với quan khách bên dưới.

"Xin chào quý vị, cảm ơn quý vị đã dành thời gian quý báu của mình đến dự bữa tiệc thân thiết này với gia đình chúng tôi."

Ông ta dứt lời thì bên dưới liền vang lên một tràng pháo tay rộn ràng, La Thận Khâm nói tiếp:

"Như các vị đã biết hôm nay là sinh nhật con gái tôi La Tuệ Lăng và năm nay sẽ có một điều đặc biệt hơn đó là sự có mặt của con gái thứ hai của tôi, Tần Nguyệt."

Ý cười lan tràn trong đáy mắt La Thận Khâm, ông ta hướng xuống phía dưới vẩy tay.

"Hai con, Tuệ Lăng tiểu Nguyệt mau lên đây với ba."

La Tuệ Lăng đứng ngay cạnh sân khấu liền mỉm cười e lệ chuẩn bị bước lên, còn Tần Nguyệt vẫn còn đứng tại vị trí ban đầu.

Nhận thấy vô số ánh mắt quét lên người mình và nụ cười hiền hoà của La Thận Khâm trên sân khấu cô bỗng chần chừ không muốn đi lên.

Phó Dịch Bắc vẫn luôn nắm tay Tần Nguyệt, thấy cô đanh mặt mím chặt môi cả người căng cứng anh khẽ thở dài nói nhỏ:

"Mặt trăng nhỏ, em mau đi đi."

Hàng mi cô run rẩy nhìn bàn tay anh chậm thả tay cô ra, bỗng dưng cô lại không muốn anh thả tay mình ra chút nào.

Phó Dịch Bắc mỉm cười đưa tay vuốt tóc cô sau đó anh nhẹ nhàng đặt tay ở thắt lưng cô đẩy nhẹ về phía trước.

Tần Nguyệt hít sâu một hơi cố kìm nén sự thấp thỏm trong lòng cất bước đi lên sân khấu.

Từng bước cô đi như là một cực hình, lướt qua một người lại nghe được một câu xì xào, lướt qua hai người lại nghe được một lời bàn tán.

"Nhìn đi là con riêng thật đấy! Vậy mà La Thận Khâm còn dám rầm rộ giới thiệu ra bên ngoài!"

"Nếu là tôi thì tôi sẽ chẳng dám ra ngoài nhìn người đâu, con riêng nói thế nào thân phận cũng quá tế nhị đi!"

Tần Nguyệt cụp mắt thầm nghĩ không uổng công Lý Tuệ Mẫn cả đêm nay ôm cánh tay bị thương đi chào hỏi khắp nơi.

Hít sâu một hơi, chỉ còn vài bước cô sẽ đi lên sân khấu chí ít nơi đó còn có La Thận Khâm đám người ở đây sẽ không bàn luận to tiếng nữa.

Nhưng!

Khi Tần Nguyệt cách sân khấu rất gần thì vạt váy phía sau bị người khác giẫm lên, điều quan trọng là chiếc váy cô đang mặc là kiểu dáng cúp ngực!

Tần Nguyệt thất kinh giữ chặt lấy phần váy trước ngực, nhưng như thế cô sẽ không giữ được thăng bằng ở chân.

Theo quán tính cô ngã nhào về phía trước, một tay giữ váy một tay quơ quào phía trước muốn tìm lấy điểm tựa.

Nào ngờ cô lại nắm phải khăn trải bàn trưng bày bánh kem phía trước, loảng xoảng một tiếng tất cả bánh kem kể cả mấy ly rượu vang trên bàn đều rơi hết xuống đất.

Toàn trường im lặng như tờ, chỉ nghe Lý Nhã Vi cười giả tạo hai tiếng xin lỗi nói:

"Ngại quá, ánh đèn chỗ này không tốt tôi lỡ chân giẫm lên váy của cô rồi."

Tần Nguyệt nhếch nhác ngồi giữa đống hỗn độn, cô lặng người nhìn chiếc váy xinh đẹp bị nhuốm bẩn bởi bánh kem và rượu vang, đây là chiếc váy thứ hai mà Phó Dịch Bắc mua tặng cô!



Ánh mắt Tần Nguyệt lạnh dần theo thời gian trôi, cô chậm rãi đứng lên nhìn chằm chằm Lý Nhã Vi nhàn nhạt hỏi:

"Là cô?"

Lý Nhã Vi cười khẩy hất cằm nói:

"Là tôi làm, xin lỗi nha."

Ánh mắt Tần Nguyệt lạnh tựa hầm băng, cô khẽ nhếch môi cười.

"Tốt."

Cô chỉ nói một chữ tốt, nụ cười trên môi bất chợt khiến cho Lý Nhã Vi thấy hơi ớn lạnh.

Còn không đợi cô ta có hành động tiếp theo Tần Nguyệt đã nhanh như cắt nắm lấy tóc Lý Nhã Vi đem đầu cô ta ấn thẳng xuống chiếc bánh kem ở cái bàn cạnh đó.

"Á! Mày làm gì vậy hả?"

Chỉ nghe Lý Nhã Vi hét thảm một tiếng sau đó ú ớ không nói thành lời vì cả gương mặt đều bị Tần Nguyệt nhấn xuống cái bánh kem.

Lúc này mọi người mới bị tiếng thét của cô ta làm cho hồi thần trở về, La Tuệ Lăng chạy tới trước tiên nước mắt lưng tròng kéo tay Tần Nguyệt.

"Tần Nguyệt cậu mau buông ra! Buông ra ngay!"

Hơi thở Tần Nguyệt phập phồng ánh mắt đã lạnh tới thấu xương, giờ nhìn thấy La Tuệ Lăng muốn đóng kịch cô cũng lười xem tiếp.

Thế là La Tuệ Lăng còn chưa kịp rơi nước mắt Tần Nguyệt đã như ý cô ta thả Lý Nhã Vi ra, thay vào đó cô liền nắm lấy đầu cô ta đè xuống bàn vớ tiếp mấy cái bánh trên bàn úp thẳng lên mặt cô ta.

"Á!!!"

La Tuệ Lăng cũng không ngờ Tần Nguyệt lại dám đánh luôn cô ta, nhất thời bị cô đè không có chút lợi thế để phản kháng.

La Thận Khâm cũng chạy vọt xuống muốn tách cả hai ra.

"Tiểu Nguyệt con mau thả Tuệ Lăng ra!"

"Ba ơi cứu con!"

La Tuệ Lăng khóc nấc lên cầu cứu La Thận Khâm.

Ông không ngờ mọi chuyện lại trở nên rối loạn thế này, nhưng dù ông có rống giận thì Tần Nguyệt vẫn một mực đè đầu La Tuệ Lăng xuống bàn.

"Con mau thả Tuệ Lăng ra ngay!"

Khách khứa bàn tán xôn xao còn có không ít người chỉ trỏ cười cợt, càng nói càng khó nghe.

"Đúng là không có phép tắc, con hoang vẫn hoàn là con hoang thật không có giáo dưỡng mà!"

Từng lời lọt vào tai La Thận Khâm như từng nhát dao đâm vào tim ông, nhưng Tần Nguyệt vẫn cố chấp nắm đầu La Tuệ Lăng, La Thận Khâm nói cô không nghe nhất thời phẫn nộ quát:

"Tần Nguyệt! Thả tay ra ngay!"

Tần Nguyệt từ trong sự điên cuồng bất chợt giật mình không dám tin nhìn người vừa quát mình kia.

La Thận Khâm bất chấp làm cô bị thương cũng mạnh mẽ bẻ tay cô ra để kéo La Tuệ Lăng qua một bên.



Mọi chuyện còn hỏng bét hơn khi Triệu Cảnh Dật từ đâu bước tới đẩy Tần Nguyệt một cái cái thật mạnh.

"Đồ con hoang không biết liêm sỉ, mày còn dám đánh Tuệ Lăng, mày có tin tao..."

Thân người Tần Nguyệt lung lây sắp ngã lại rơi vào một vòng tay vững chắc, Phó Dịch Bắc đỡ lấy Tần Nguyệt nhấc chân một cước đạp thẳng vào bụng Triệu Cảnh Dật.

"Ngậm miệng lại trước khi tao cắt lưỡi mày cho chó ăn!"

Tiếng quát lần này của Phó Dịch Bắc còn lớn hơn La Thận Khâm ban nảy, chỉ nghe rầm một tiếng Triệu Cảnh Dật bị anh đạp bay thẳng vào một cái bàn nằm sải lai trên đó.

Anh chỉ mới bị Thẩm Thiên Thành lôi kéo đi lấy một bó hoa muốn tặng cô ngay sau khi lời phát biểu kết thúc, vậy mà mọi chuyện lại...

Ánh mắt Phó Dịch Bắc hừng hực lửa giận sắt bén quét qua đám người ở đây.

Lý Tuệ Mẫn cũng tách đám người ra chạy tới hùng hổ mắng còn muốn nhào qua đánh Tần Nguyệt.

"Con khốn chết tiệt, mày dám đánh con tao!"

Phải nói bữa tiệc hôm nay náo nhiệt vô cùng.

"Đủ rồi!!!"

La Thận Khâm kéo giật ngược bà ta qua một bên, hôm nay ông ta cảm thấy đã mất sạch hết mặt mũi rồi!

La Thận Khâm thở phì phò đẩy cả hai mẹ con La Tuệ Lăng cho người bên cạnh, sau đó ông mới quay sang nói với Tần Nguyệt trong lòng Phó Dịch Bắc.

"Con qua đây cho ba, ôm ấp như thế còn ra thể thống gì? Mau xin lỗi Tuệ Lăng và khách khứa nhanh lên!"

Theo tầm nhìn từ trên sân khấu xuống của La Thận Khâm, ông chỉ thấy chuyện hôm nay là do Tần Nguyệt vấp té thẹn quá thành giận mà đánh người ta.

Tần Nguyệt nghiến chặt quai hàm mở to mắt mà nhìn La Thận Khâm chằm chằm, từng hình ảnh hiện lên trong trí nhớ cô, có nụ cười hiền hoà của ông, có cái sờ đầu yêu chiều của ông.

Mà giờ đây thứ xót lại chỉ còn ánh mắt trách cứ và sự giận dữ trên gương mặt ông, Tần Nguyệt chớp mắt một giọt nước mắt lạnh như băng rơi xuống, môi cô run run chậm chạp lắc đầu từng cái.

"Không, không!"

Hai tiếng nhỏ như muỗi kêu nhưng lại làm cho La Thận Khâm và cả Phó Dịch Bắc kinh ngạc nhìn sang.

Chỉ thấy ánh mắt cô lạnh lẽo mà lạc lõng biết bao, nhìn chằm chằm vào La Thận Khâm cô nghiến răng nói từng chữ.

"Ông, không phải, ba tôi!"

"Con nói cái gì?"

La Thận Khâm thất kinh không dám tin vào tai mình.

"Ha, haha!"

Chỉ thấy Tần Nguyệt cười đến thê lương, cô nhẹ đẩy tay Phó Dịch Bắc ra tập tễnh bước đến trước mặt La Thận Khâm tiến vào tầm ngắm của mọi người xung quanh.

"Tôi nói, tôi không phải con ông cũng không có người ba như ông, tôi là con của mẹ tôi mà thôi!"

Thân người La Thận Khâm thoáng lung lay xuýt ngã, Tần Nguyệt nói xong cũng bất chấp xoay người chạy khỏi cái nơi đáng ghét này.