Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 108: 108: 30 Con Đường Làm Nữ Phụ Ác Độc Của Hoàng Hậu





Editor: Nhan
Mục Hàn nghe được lời cô nói có chút sững sờ, còn không kịp suy nghĩ ý nghĩa sâu xa trong đó liền cảm giác được bàn tay nhỏ của cô lướt qua phần bụng hắn nhẹ nhàng.

"Ai nha, chính là chỗ này!" Khúc Yên ấn một chút, "Đan điền.

"
Mục Hàn cứng ngắc không dám động.

Đương nhiên, bây giờ hắn bị điểm huyệt cũng không động được.

"Nha đầu! ! " Hắn cắn chặt răng, tiếng nói cơ hồ là từ trong cổ ép ra, vừa phẫn nộ vừa xấu hổ nói không nổi, "Cô nương không dừng tay lại, ta sẽ giết cô nương!"
Khúc Yên mắt điếc tai ngơ, cúi đầu nhìn vị trí đan điền của hắn, bỗng nhiên sững sờ.

Bên cạnh đan điền có một vết bớt hình hỏa diễm.

Màu sắc đỏ thắm, sinh động như thật.

"Đây là! ! " Cô không kiềm chế được duỗi ngón tay chạm nhẹ ấn ký hỏa diễm.

Mục Hàn nhắm chặt mắt lại.

Dục niệm nơi đáy lòng hắn cuồn cuộn nhưng lại có một loại cảm giác xa lạ cổ quái.

"Là ngươi tự tìm.

" Hắn khàn khàn nói.

Hắn bị cô bức đến ranh giới cuối cùng, cũng không quan tâm kết quả việc cưỡng ép xông phá huyệt đạo là gì, vận khí.

Khúc Yên không phát giác, cô nhìn chăm chú bớt hỏa diễm, tinh thần hốt hoảng, chỗ mềm mại nhất trong lòng tựa hồ có một chút đau đớn.


Chính cô cũng không phát hiện, trong mắt đột nhiên rơi lệ.

"Ta đã đã cảnh cáo ngươi!" Mục Hàn đột nhiên xông phá huyệt đạo, động tác dũng mãnh như sấm, bỗng nhiên ngồi thẳng lên, hai ngón tay bóp lấy cổ Khúc Yên.

Bởi vì hắn cưỡng ép vận khí mà khí huyết nghịch lưu, bên môi tràn ra tơ máu.

Hắn không quan tâm, lạnh lẽo nói, "Ta đã nói qua, ta hận nhất nữ nhân động tay động chân với ta.

"
Hai ngón tay hắn nắm chặt, chỉ cần thêm hai phân lực khí là có thể để cho cô tắt thở.

Khúc Yên lại không phản kháng, si ngốc nhìn hắn, nước mắt giống như chuỗi hạt châu đứt đoạn, từng giọt rơi xuống.

Mục Hàn giật mình.

"Ngươi! ! " Hắn không tự chủ, thả nhẹ một chút, "Sao lại khóc?"
Cô nên có phản ứng bình thường, chẳng lẽ không phải đánh nhau cùng hắn sao?
"Huynh buông tay ra.

" Lúc này Khúc Yên mới chậm rãi hoàn hồn, bắt lấy tay hắn, dùng sức tách ra, tránh thoát gông cùm xiềng xích.

Mặc dù nước mắt cô đã hết, nhưng hốc mắt còn đo đỏ, nhìn có chút đáng thương.

Giống như bị bắt nạt.

"Ta đã nhiều lần cảnh cáo ngươi.

" Sát ý trong lòng Mục Hàn như bị nước mắt của cô rửa sạch, dần dần biến mất.

Hắn giơ tay áo lau máu bên môi, trầm giọng nói, "Không có lần sau.


"
Khúc Yên không lên tiếng.

Vì sao cô nhìn thấy ấn ký hỏa diễm trên người hắn sẽ có phản ứng lớn như vậy?
Tựa như ký ức bên trong linh hồn cô.

"Ngươi! ! " Mục Hàn thấy bộ dáng cô ngơ ngẩn, không khỏi hoài nghi bản thân, "Vừa rồi ta dùng sức quá mức? Rất đau sao?"
Ánh mắt hắn rơi trên cổ cô.

Da thịt trắng như tuyết lưu lại dấu đỏ của hai ngón tay, cực kỳ rõ ràng.

Có thể thấy được hắn vừa dùng sức như thế nào.

Vốn lấy võ công của cô không phải có thể nhẹ nhàng tránh đi sao?
"Ừm, đau.

" Khúc Yên gật đầu một cái, "Trong lòng cũng đau.

"
"Là bởi vì cô nương cởi y phục của ta trước.

" Mục Hàn khoác áo trong, mặc áo ngoài, một câu xin lỗi bên môi do dự một chút, cuối cùng vẫn không nói ra miệng.

Là cô xúc phạm đến ranh giới cuối cùng của hắn.

Làm ra hành vi nguy hiểm.

Không thể trách hắn ra tay hung ác.

"Bây giờ huynh đừng nói chuyện với ta.

" Mắt Khúc Yên đỏ rực, nhìn hắn một cái liền nhảy xuống giường, buồn buồn đi ra ngoài.

Mục Hàn chần chờ một chút, há miệng kêu: "Nha đầu! ! "
Nhưng cô cũng không trở về, một tiếng cũng không nói, rời khỏi phòng hắn.

Mục Hàn: "! ! "
Cô là đang giận hắn?
Người nên tức giận không phải hắn sao?.