Vì thế Bạch Hoài thật sự rất chờ đợi cái ngày lấy lại được dung nhan cũ, nghĩ thôi cũng vui muốn chết đi được á~.
Bạch Hoài cố ý cười đầy đắc ý với Mộ Dao Dao, khiêu khích cô ta một cách quang minh chính đại.
Nhìn xem, con mồi của cô ngắm tôi ngắm đến đần cả người rồi này.
Mộ Dao Dao bão nổi.
Ha, thái độ của con tiện nhân này là sao đây? Thích Tần Siêu? Vậy thì cô ta sẽ giành Tần Siêu về bên mình cho bằng được, Bạch Hoài càng đau khổ, Mộ Dao Dao sẽ càng sung sướng.
Trong mắt loé qua một tia tính kế, Mộ Dao Dao xác định rõ hành động kế tiếp mình nên làm gì, lập tức hắng giọng gọi Tần Siêu.
"Tổng giám đốc?!"
Tần Siêu hoảng hốt hồi thần, ngượng ngùng vuốt chóp mũi, nghiêm túc xin lỗi Bạch Hoài vì sự thất lễ của mình, Bạch Hoài xua tay ý bảo không có việc gì, sau đó chỉ về phía trước.
" Tôi đi cùng hai người nhé. Hai người có thấy phiền không?"
Mộ Dao Dao vẻ mặt gượng gạo, nắm lấy mép áo ở cổ tay Tần Siêu hơi lắc, mong hắn ta lắc đầu. Cô ta không muốn đi cùng Bạch Hoài một chút nào hết, cô ta sợ lỡ như mình nhịn không được nhào lên đánh Bạch Hoài cho xả giận thì Tần Siêu sẽ có ác cảm với cô ta. Mộ Dao Dao nghĩ mình cùng Tần Siêu quen biết nhau cũng 2 tháng, chắc chắn tình cảm sẽ hơn Bạch Hoài chỉ vừa quen biết. Nhưng cuối cùng chuyện lại không như cô ta nghĩ.
"Được, đi cùng đi." Tần Siêu đồng ý.
Hắn ta thầm tính kế, nếu như có thể quen biết với cháu gái Nhiếp Vân Tranh, thì trong tương lai nếu có hợp đồng nào tốt, Nhiếp Vân Tranh cũng sẽ cân nhắc đến Tần thị. Mắt hắn xẹt qua một tia nhất định phải được, mặt ngoài bình tĩnh như không đồng ý câu hỏi của Bạch Hoài.
Nếu Bạch Hoài mà biết được kế sách của Tần Siêu, chắc cô cũng phải phì cười. Gì chứ, chỉ mới là xã giao thôi mà cũng đã tính luôn trường hợp có thể lợi dụng cô à? Thế thì cũng phải xem quân cờ này có theo ý hắn không cái đã, ha ha.
Nhưng thật may quá, Bạch Hoài không có thuật đọc tâm.
Mộ Dao Dao nghe vậy, tức đến nổ đom đóm mắt. Đáng chết, cái tên Tần Siêu chẳng khác nào mấy tên nam nhân bình thường, thấy gái là mắt sáng như đèn pha ô tô.
Tức chết cô ta rồi!
Tuy tâm bất cam tình bất nguyện, Mộ Dao Dao cũng phải cắn răng đi theo. Không chịu thì được ích gì chứ, sếp tổng cũng đã lên tiếng đồng ý rồi, cô ta địa vị lớn hơn thân là tổng giám đốc Tần Siêu sao mà dám hoành hành ngang ngược.
Không muốn đi cũng phải đi!
Cả 3 người cùng dạo bước chậm rãi trên hành lang, Bạch Hoài cùng Tần Siêu bước ngang hàng, Mộ Dao Dao ôm tài liệu đi đằng sau Tần Siêu, chốc chốc cô ta lại ra sức biểu hiện sự giỏi giang của người làm thư ký, chốc chốc lại tỏ vẻ không vui, ghen tuông bĩu bĩu môi hai mắt ngấn lệ nhìn Tần Siêu.
Nhưng mắt của Tần Siêu dường như dán lên trên mặt Bạch Hoài, làm gì có thời gian để ý cô ta đâu. Mộ Dao Dao nhận ra điều này, móng lại đâm vào lòng bàn tay, răng cắn như muốn vỡ.
Đáng chết.
Đáng chết.
Đáng chết!
Sau khi biết rõ bản thân sẽ không được Tần Siêu chú ý, Mộ Dao Dao quên mất ý định học hỏi thêm kiến thức từ Nhiếp thị, mà cả đoạn đường chỉ cúi gằm mặt, tóc rũ xuống che đi đôi mắt oán hận sắp ngưng thành thực thể.
Bạch Hoài nhanh chóng nhận ra gian kế của Tần Siêu sau khi hắn ta hỏi vài vấn đề liên quan đến hướng đi của công ty cùng sở thích của cô.
Oh wow, gì đây, nam chính đại nhân cao cao tại thượng lấy lòng cô để lợi dụng tạo ra lợi ích cho Tần thị à?
Bất ngờ nha, Bạch Hoài nghĩ thân là nam chính thì phải có ý thức tự lực cánh sinh chứ nhỉ?
Sao trên tiểu thuyết gốc bảo Tần Siêu giành được vị trí thái tử gia Tần thị, sau đó tự thân bôn ba khắp chốn kéo đầu tư cho công ty cơ mà. Bây giờ là cảnh thế nào vậy? Kịch bản bị lệch khỏi quỹ đạo rồi ư?
Hệ thống:[ Nguyên tác vì nam chính cứu nguyên chủ và nguyên chủ thích hắn ta, nên Nhiếp gia cũng giúp đỡ Tần gia rất nhiều, các tài nguyên mà Tần Siêu có được ở kiếp trước 70% đều có sự nhúng tay của Nhiếp gia, 20% còn lại là vì muốn nịnh bợ Nhiếp gia nên các công ty khác mới hùa theo nâng đỡ hắn. Nếu không thân là một người mới, hằng năm cư trú ở nước ngoài như Tần Siêu sao có thể nhanh chóng vững chân tại Tần thị.]
[ Nhiếp gia giúp đỡ thầm lặng, cũng không nói với Tần Siêu, hắn biết không? Biết chứ, nếu không thì sao có thể yên tâm thoải mái lao đầu vào các dự án được cho là nguy hiểm rất cao nhưng cuối cùng đều hoàn hảo hoàn thành? Vì hắn biết phía sau còn có Nhiếp gia đỡ, nên dù có thất bại thì cũng không phải lo sốt vó. Tại sao rõ ràng không thích nguyên chủ nhưng lại cố ý gieo cho nguyên chủ một tia hy vọng? Là vì sợ nếu nguyên chủ không yêu hắn ta thì Nhiếp gia cũng sẽ thu lại sự trợ giúp. Sau hắn ta vững chân, Nhiếp gia mới dần thu sự trợ giúp, không còn cái gì cũng nhúng tay vào nữa mà là im lặng xem Tần Siêu phát triển lớn mạnh.]
[ Nhìn từ bên ngoài, thành phố này được nhà nước, Nhiếp gia, Tần gia, Thương gia, Tạ gia, cùng các gia tộc tầm trung, hạ quản lý. Trông có vẻ tứ gia xếp ngang hàng vì đều là thế gia truyền đời lâu năm. Nhưng thật chất là Nhiếp gia là gia tộc không ai dám chọc nhất. Vì tính từ thời tổ tiên Nhiếp gia có tổng cộng 3 vị minh quân, sau đó vì chiến tranh mà vong quốc, gia tộc tứ tán, lại gần trăm năm các thế lực giải phóng trỗi dậy, khẩu hiệu của họ chính là đả đảo phong kiến, huyết thống Nhiếp gia trôi dạt trở về đất tổ là ở thành phố A hiện tại. Ông của ông cố Nhiếp Vân Tranh thừa cơ tham gia quân giải phóng, vì sự sáng suốt và gan dạ nên quân chức ngày càng cao.]
Ngưng một chút chờ khi não của Bạch Hoài tiếp nhận xong thông tin, hệ thống mới nói tiếp: [ Đả đảo phong kiến chưa thành, đất nước còn phải phòng chống ngoại xâm, hỗn loạn cực kỳ, nhà tổ Nhiếp gia cứ phá rồi lại xây không biết bao nhiêu lần, có rất nhiều đứa bé mang họ Nhiếp bị ám sát vì kẻ thù Nhiếp gia, năm đó là năm khủng hoảng nhất cũng là năm Nhiếp gia huy hoàng nhất. Nhiếp gia có 4 người tòng quân, 4 người họ đều dựa sức mình mà có được quân chức không nhỏ. Rồi lục đục các chi đích, thứ người theo chính trị người theo quân đội, cả hệ thống chính trị quốc gia nhìn đâu cũng thấy họ Nhiếp. Thế lực trải rộng kinh người.]
[ Nhưng công cao chấn chủ, người được bầu lên chức tổng thống lại kiêng kỵ Nhiếp gia, cuối cùng một trận tai nạn ô tô phá vỡ tất cả trạng thái hòa bình giả dối lâu nay.]