Tên mặt sẹo mỉm cười đầy thâm ý.
Ả cố chủ này cũng biết diễn trò ấy chứ.
Haha, thú vị hơn rồi đây.
"Ồ... Tần đại tổng tài có một đứa con này. Xem ra vị phu nhân này muốn hy sinh cho cô nhóc bên cạnh rồi nhỉ. À quên, phải là vị phu nhân cùng với đứa bé trong bụng chứ nhỉ, chậc chậc chậc."
Tần Siêu tái mét nhìn Mộ Dao Dao, rồi lại đưa ánh mắt về phía Bạch Hoài.
Bạch Hoài vô lực quỳ gối trên đất, mắt hơi mở to như muốn nói gì đó, nhưng toàn thân lại chẳng có miếng sức lực nào, cổ họng đau rát do bị hạ độc câm.
Đúng vậy, Bạch Hoài sau khi bị bắt cóc đã bị bọn chúng ép uống thuốc độc, loại thuốc này tàn phá hoàn toàn dây thanh quản của cô.
Vì thế cô không thể nói chuyện được nữa. Vì phòng hờ Bạch Hoài chạy trốn, Mộ Dao Dao còn hảo tâm đưa cho bọn bắt cóc một loại thuốc có thể khiến toàn thân vô lực, cơ thể mềm nhũn như bún.
Bạch Hoài nhìn Tần Siêu đầy đau thương.
Cô muốn nói.
Anh Siêu, Mộ Dao Dao không phải là người tốt, cô ta không đáng được tin tưởng.
Anh Siêu, em tìm được chứng cứ chứng minh cô ta là gián điệp, đứa bé năm đó không phải do em hãm hại.
Em cũng không có ác độc, tàn nhẫn.
Đây là trò cô ta tự biên tự diễn, cô ta muốn hủy hoại anh, hủy hoại Tần thị!
Có rất nhiều thứ Bạch Hoài muốn nói ra....
Nhưng đáng tiếc, cô đã câm.
Hơn nữa, nhìn đôi mắt loé lên tia mong chờ mừng rỡ khi biết Mộ Dao Dao có thai, Bạch Hoài nhận mệnh.
Cô không muốn trở thành lý do để đứa bé kia không tồn tại.
Đó là đứa nhỏ mà Tần Siêu mong ngóng 2 năm a....
Hơn nữa, nếu thật sự có thể thoát khỏi đây, nếu kế hoạch của Mộ Dao Dao thành công giả vờ cứu Bạch Hoài sau đó khiến Tần Siêu càng tin tưởng cô ta, yêu cô ta sâu đậm hơn thì cuối cùng kẻ hứng chịu ánh mắt chỉ trích cũng chỉ có Bạch Hoài.
Người phải gánh chịu tổn thương tinh thần nặng nề chỉ có mình cô.
Cô lại sẽ phải đối mặt với những con mắt đầy ác ý, lên án cô được Mộ Dao Dao cứu sống mà không biết điều, không biết ơn, họ sẽ mắng mỏ, chỉ chỏ cô là đồ bạch nhãn lang.
Bạch Hoài đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Từ bé cô nỗ lực ngoan ngoãn, đổi lại là sự thờ ơ của Nhiếp gia cùng với sự đánh đập tra tấn không ngừng nghỉ của bảo mẫu.
Lớn một chút cô được Tần Siêu cứu trong một vụ hoả hoạn liền như cái đuôi nhỏ chạy theo hắn ta.
Cũng chính Tần Siêu là người giúp cô lên án bảo mẫu và tống bà ta vào tù. Nhiếp gia muốn bù đắp cho cô vì họ không chăm sóc tốt cho cô như lời đã hứa. Nhưng lúc đó trong mắt Bạch Hoài chỉ có Tần Siêu là tốt nhất.
Cô luôn vạch giới hạn mình với Nhiếp gia, không muốn tiếp nhận một chút tình cảm nào từ họ, vì với cô tất cả đều đã muộn màng.
Bạch Hoài cách Tần Siêu 7 tuổi. Năm lớp 8, cô từng tỏ tình với Tần Siêu một lần, lại bị hắn từ chối, nói rõ rằng hắn chỉ coi cô như một đứa em gái. Chuyện ngày hôm nay coi như quên đi, từ nay về sau không muốn cô nhắc lại vấn đề tình cảm nữa. Vì với Tần Siêu, Bạch Hoài chỉ là em gái, cũng chỉ có thể làm em gái.
Bạch Hoài đồng ý, cô đem tình cảm giấu thật sâu trong lòng, nghĩ chờ cô lớn lên có lẽ mọi chuyện sẽ khác.Sau đó nỗ lực chạy theo bước chân của Tần Siêu.
Cô học tài chính vì muốn sau này có thể giúp được người trong lòng.
Cô học nấu ăn vì biết Tần Siêu thật chất cũng là kẻ tham ăn nhưng tật kén ăn lại khó có thể bỏ.
Học dương cầm là vì Tần Siêu cũng rất thích âm nhạc, Bạch Hoài muốn có nhiều cơ hội hiểu biết hắn hơn, muốn đến gần hắn hơn.
Chỉ là đáng tiếc...Tần Siêu cũng không có ý định chờ cô lớn lên.
Tần Siêu kết hôn.
Tin tức này như xét đánh ngang tai khiến Bạch Hoài luống cuống không kịp phản ứng.
Cô cắn răng nghĩ, nếu người phụ nữ kia là người tốt, người đáng tin cậy, xứng với Tần Siêu cô liền cắn răng chấp nhận từ bỏ đoạn tình cảm này.
Lại không ngờ được, đối phương lại là người có mưu đồ bất chính.
Bạch Hoài muốn nói cho Tần Siêu.
Nhưng chung quy Bạch Hoài cũng chỉ là cô thiếu nữ được Tần Siêu cẩn thận che chở, hơn nữa năm đó chỉ mới 19 làm sao cao tay hơn Mộ Dao Dao – người từng ở tầng chót giãy giụa cầu sinh?
Vô số lần hãm hại cùng hiểu lầm, khiến cho mối quan hệ của Bạch Hoài và Tần Siêu có một vết nứt vô cùng lớn.
Cho đến hôm nay, vị trí của Mộ Dao Dao trong lòng Tần Siêu cao hơn Bạch Hoài rất nhiều lần, cô cũng không tin hắn sẽ từ bỏ hai mẹ con Mộ Dao Dao để cứu cô.
Nghĩ đến đó, Bạch Hoài tâm như tro tàn.
Cô nhìn về phía vực thẳm, gắng gượng nhích về phía sau một chút. Thế đất ở đâu hơi dốc, nếu cô ngã về phía sau 80% kiểu gì cũng sẽ lăn thẳng xuống vực.
Bạch Hoài cắn môi đến rướm máu, quyết chí muốn chết.
Cả cuộc đời của cô luôn đặt mục tiêu hướng đến Tần Siêu, mất đi người đó, Bạch Hoài mất đi phương hướng, nếu đã thế, chi bằng dùng cái chết của mình khiến Tần Siêu đi tra xét chuyện này, hơn nữa kết hợp với bằng chứng mà cô để lại trong file máy tính trong phòng, cùng với vài file chứng cứ rải rác nhằm trường hợp Mộ Dao Dao hack máy tính cô cướp đi tài liệu, cô tin rồi sẽ có một ngày chân tướng bại lộ.
Mộ Dao Dao chịu báo ứng!
Bạch Hoài cong người lấy đà, sau đó dồn hết sức đẩy người về phía sau. Thân thể lăn xuống dưới, thuận theo quán tính và độ dốc mà thân thể không ngừng lại được mà lao thẳng xuống dưới.
"Bạch Hoài!"
Tần Siêu hoảng loạn lao đến, tiếng hét thất thanh của hắn cũng hấp dẫn bọn bắt cóc cùng Mộ Dao Dao, tất cả mọi người đều hướng mắt về phía Bạch Hoài.
Nhưng thứ họ có thể nhìn thấy chỉ là một góc váy màu xanh nước biển rồi biến mất.
Không gian dường như nhấn nút tạm dừng.
Tên mặt sẹo:" Mẹ nó con mụ đàn bà điên!"
Ông ta cũng không ngờ được trò hay mình đang xem lại xuất hiện một chuyện đột nhiên như vậy. Tuy thế, ông ta cũng không hề sợ hãi, với một người trên tay không rõ bao nhiêu là máu tươi như ông ta, chết một người cũng chẳng khiến ông ta hao tâm tổn trí làm gì.
Con nhỏ đó tự tử?
Mộ Dao Dao bất ngờ, trong mắt xen lẫn vui mừng hưng phấn sau đó quy về phẫn nộ.
Vậy mà tự nguyện chết.
Haha đồ ngu xuẩn!
Mày trăm phương nghìn kế muốn vạch trần tao, cuối cùng mày lại tự tử để Tần Siêu không phải đau khổ lựa chọn?
Đồ ngu! Mày ngu y hệt mẹ của mày!
Đồ điếm!
Mẹ kiếp! Ai cho mày chết?! Ai cho mày chết!
Mày phải chết dưới tay tao mới đúng!
Ai cho mày tự ý chết!
Mày yếu đuối như con đàn bà đó vậy.
Aaaaaaaa
Mộ Dao Dao trong lĩnh điên cuồng la hét, khoé mắt cô ta đỏ tươi, dữ tợn nhìn chằm chằm về phía vực, bộ mặt điên loạn này của cô ta khiến Tần Siêu cũng phải giật mình ngơ ngẩn.
Tần Siêu thất thần tê liệt ngồi quỳ ở mép vực, ngó tới ngó lui, nhằm tìm kiếm thân ảnh Bạch Hoài.
Đáng tiếc, ngoại trừ một màu tối đen, hắn cái gì cũng không thấy.
Ngay lúc này, tiếng xe cảnh sát xuất hiện, tiếng trực thăng cũng ngày một lớn hơn, bọn bắt cóc cảnh giác nhìn lên trời.
Chưa đến 2 phút, 2 chiếc trực thăng xuất hiện trên đỉnh đầu bọn họ, trừ trên không trung tia laze đỏ như ẩn như hiện chỉ thẳng vào đầu từng tên một.
Có súng bắn tỉa.
Bọn bắt cóc căng chặt, mổ hôi đổ ướt áo, nhìn huy hiệu trên thân trực thăng, mặt bọn chúng tái nhợt, Nhiếp gia? Sao Nhiếp gia lại nhúng tay vào việc này?
Chẳng lẽ.....
Tên mặt sẹo hung ác liếc nhìn Mộ Dao Dao, cô ta cũng hốt hoảng không kém bọn họ.
Không phải Nhiếp gia đã mặc kệ Bạch Hoài rồi sao? Nếu không thì tại sao chuyện 2 năm trước không thấy Nhiếp gia nhúng tay vào? Chuyện đó khiến Bạch Hoài thanh danh bại liệt, ảm đạm thê lương mà trốn sang nước ngoài đều không thấy động tĩnh gì từ Nhiếp gia.
Sao lần này họ lại xuất hiện?
......................
Chuyện sau đó chính là Nhiếp gia hạ lệnh tra rõ việc này, không lâu sau đó tên mặt sẹo khai cố chủ sau lưng là Mộ Dao Dao cùng với Từ gia gia chủ – Từ Ứng Nghĩa.
Chứng cứ lưu trong máy tính của Bạch Hoài cũng được tìm thấy, Mộ Dao Dao bại lộ.
Tần Siêu không thể chấp nhận được chuyện này, bệnh nặng một trận, nhưng vẫn lấy hơn một nửa tài sản Tần gia cầu xin Nhiếp gia tạm tha cho Mộ Dao Dao vì đứa bé trong bụng, sau khi sinh con ra, cô ta sẽ do chính tay hắn xử lý.
Nhiếp gia đồng ý, cầm mớ tài khoản đó quy đổi thành tiền, lập một quỹ từ thiện với mục đích giúp đỡ những đứa bé đang là nạn nhân của bạo lực gia đình và đứng tên Bạch Hoài.
Tần Siêu chăm sóc Mộ Dao Dao cho đến khi cô ta sinh con, là một bé gái. Hắn đặt tên đứa nhỏ là Tần Niệm An, khi đứa nhỏ 2 tháng tuổi liền đệ đơn ly hôn với Mộ Dao Dao, cho cô ta 200 vạn rồi tống cô ta sang Ý, ném Mộ Dao Dao vào hang ổ Mafia lớn nhất ở Ý.
Người phụ nữ có tiền lại xinh đẹp, sống một mình trong khu nguy hiểm như thế bị dòm ngó là chuyện không sớm thì muộn, cuối cùng cô ta bị lừa hết tiền tài đành phải bán cơ thể kiếm sống qua ngày.
Sau đó trong một lần "khách" chơi quá trơn đã khiến cô ta lây nhiễm ma túy, Mộ Dao Dao sống lay lắt cho đến ngày cô ta chết do sốc thuốc.
Hôm đó là ngày tuyết đầu mùa, Mộ Dao Dao co giật trong góc hẻm ẩm ướt dơ bẩn, liều thượng thuốc quá nhiều khiến toàn thân cô ta đau đớn, nhưng thần kinh lại hưng phấn đến bất thường.
Lý trí cô ta dần mơ hồ, trong một thoáng chốc Mộ Dao Dao nhớ về những ngày êm đềm hạnh phúc bên cạnh Tần Siêu, nước mắt bất giác trượt xuống.
Đầu óc mông lung dần, cô ta nhớ đến người phụ nữ năm xưa đã tàn nhẫn vứt bỏ cô ta cho người cha nghiện cờ bạc và bạo lực.
Ngày bà ta rời bỏ căn nhà cũ kỹ xập xệ cũng là hôm tuyết đầu mùa, bà ta bỏ đi, lại lần nữa kết hôn sinh con, sống vui vẻ hạnh phúc.
Làm sao nhớ được đứa con mà bà ta nhẫn tâm vứt bỏ đang giãy giụa cầu sinh dưới bàn tay tàn nhẫn của chính cha ruột mình.
Những lần đòn hiểm sống dở chết dở.
Bụng cồn cào đau rát vì bị bỏ đói mấy ngày liền.
Mộ Dao Dao hận!
Cô ta hận bà.
Hận bà không mang cô ta đi cùng.
Hận bà có thể sống hạnh phúc vui vẻ chẳng thèm để tâm đến đứa con đầu lòng đang chết dần chết mòn trong góc tối.
Hận bà bủn xỉn bố thí một đồng bạc chống đói cho dù chồng mới bà giàu sang phú quý, xung túc đủ đầy.
Hận cả đứa nhỏ kia nữa.
Đứa bé ấy có được quá nhiều.
Tình thương của cha mẹ, cuộc sống dư giả không phải ăn bữa nay lo bữa mai, cũng không cần lo sợ cảnh giác vì một bạt tai bất ngờ ập đến.
Mộ Dao Dao run lên bần bật, cố gắng co người lại để níu lại một chút hơi ấm nhỏ, ma túy tra tấn cơ thể cô ta khiến nó gầy gò, và thành da bọc xương. Trông thật xấu xí và đáng sợ.
Cô ta bỗng nhiên nhớ đến ngày hôm đó.
Cô ta ôm chiếc cặp xách đã cũ nát uy hiếp bà ta phải chu cấp đầy đủ cho Mộ Dao Dao nếu không sẽ tiết lộ với chồng hiện tại của bà ta rằng bà ta còn có một đứa con riêng nữa.
Bà ta đồng ý.
Bà ta như một kẻ ngu xuẩn cứ như thế nghe theo lời của Mộ Dao Dao tuy biết nếu nói với nhà chồng hiện tại họ sẽ giúp bà ta xử lý thích đáng hơn.
Là do bà ta ngu xuẩn, bà ta yếu đuối sợ gia đình chồng sẽ không chấp nhận bà ta nên không dám nói mà thôi.
Ha....
Mộ Dao Dao yếu ớt cười, tay chân cô ta lạnh như đá, thân thể vì sốc thuốc vẫn không ngừng run rẩy, trên mặt cô ta ẩm ước, không thể phân biệt đây là do tuyết tan hay là do nước mắt khiến mặt cô ta ướt đẫm.
Lý trí dần biến mất, Mộ Dao Dao chết lặng lẽ như trận tuyết đầu mùa ở Ý vào đêm.
......................
Tần Siêu gà trống nuôi con, nhưng chung quy Mộ Dao Dao và Bạch Hoài đã trở thành tâm bệnh của hắn.
Với Mộ Dao Dao hắn có hận, có yêu, người con gái này như nốt chu sa in hằn mãi trong lòng hắn.
Còn với Bạch Hoài, Tần Siêu chỉ còn có áy náy cùng cảm giác tội lỗi nặng nề. Hắn không ngừng tự trách bản thân, tự dày vò bản thân mỗi khi đêm xuống.
Cái chết của Bạch Hoài phần lớn là do ai, Tần Siêu hiểu rất rõ.
Tâm bệnh cần có tâm dược trị...
Đáng tiếc, Tần Siêu không có thuốc.
Tần Niệm An 24 tuổi Tần Siêu qua đời do bệnh tật. Trước đó hắn cũng đã yếu đến mức chỉ có thể nằm trên giường bệnh suốt gần 1 năm.
Không biết là do trùng hợp hay do ông trời cố ý sắp đặt, Tần Siêu đi vào đúng hôm tuyết đầu mùa.
......................
[......] Ký chủ im ắng nãy giờ rồi. Cô ấy đang suy nghĩ gì thế?
[ Ký chủ?]
Bạch Hoài khoé môi giật giật:" Hệ thống, tôi hiện tại là Bạch Hoài đúng chứ?"
[ Đúng vậy ]
" Được. Tôi không ý kiến gì về thân phận này. "
"Nhưng đậu má tại sao cơ thể này hiện tại chỉ mới 8 tuổi?!" (╯°□°)╯︵ ┻━┻
Hệ thống:[ Ờm.... Vì không đủ năng lượng nên khoang dịch chuyển chưa ổn định, vậy nên....]