Hạ Thiên nắm tay cô đầy căng thẳng, khiếp sợ nhìn cô, Oa Oa lại nhắm mắt lại, dường như thực sự là một giấc mộng cảnh mà thôi.
Cô nhớ hắn?
Không phải nói, cái gì đều quên sao?
Năm năm trước, lúc cô nhìn thấy hắn, vẻ mặt bình thản, ánh mắt kia như nhìn một người lạ, với hắn không hề ấn tượng, kia cũng không phải là giả vờ, Hạ Thiên cả người hỗn loạn lại khiếp sợ. Hắn nghĩ đến đêm hôm đó, cô nằm bò ở trên lưng hắn, khóc sướt mướt, một đường vô thanh vô tức, nước mắt lại làm ướt y phục của hắn, trái tim của hắn một trận kịch liệt nhảy lên, như là bị bệnh tim vậy, nói không chừng bệnh được so với cô còn lợi hại hơn.
Nếu như Oa Oa còn nhớ hắn?
Nếu như Oa Oa cái gì cũng nhớ?
Hạ Thiên đột nhiên cảm thấy tay chân một trận lạnh lẽo, chuyện đã qua, hắn cũng không xác định, Oa Oa rốt cuộc là nhớ, còn là đã quên hết, nếu như cô tất cả đều nhớ, lại làm bộ quên mất, như vậy, cô là như thế nào gỉa như làm ra một bộ không biết dáng vẻ của hắn? Là đang trách hắn sao? Trách hắn đánh cô sao? Hắn kiếp này sẽ không có như vậy không khống chế được quá, lần đầu tiên đánh còn là người mình phủng ở lòng bàn tay.
Hạ Thiên sờ soạng sờ mặt cô, mang theo ôn nhuận ấm, như thế nõn nà, hắn thực sự rất hối hận năm đó đánh cô, từng một lần hận không thể cắt tay của mình.
Hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng đứng ở lập trường của cô vì cô suy nghĩ.
Dù cho cô thực sự thương tổn người hắn quan tâm, dù cho cô thực sự phản bội hắn, nhưng cô cũng có của lý do của cô, cô từ nhỏ trải qua nhiều chuyện như vậy, ca ca cũng vì vương bài mà chết, Mục Vân Sinh đích xác đối với quốc gia của cô tạo ra tổn thất không thể dù đắp, cô nếu thật ý định muốn trả thù vương bài, về tình về lý, hắn có tư cách gì đánh cô? Hắn có tư cách gì hận cô?
Suy bụng ta ra bụng người, nếu là đổi thành hắn, hắn làm còn không chỉ như vậy.
Cô ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, có nhiều như vậy cơ hội có thể giúp cô trả thù, cô cũng không làm cái gì, hắn sủng ái nha đầu, tâm là hướng về hắn, chỉ tiếc, hắn minh bạch được quá muộn.
Lúc trước còn trẻ, trẻ tuổi khí thịnh, làm việc quá mức tuyệt đối, chờ hắn phục hồi tinh thần lại, giai nhân đã đi xa, với hắn cũng lại không ký ức, năm đó Zurich sau khi thấy qua cô, tất cả oán hận đều đã tiêu tan, như là đã cách mấy trăm năm xa xôi. Bằng không, mấy năm này cũng sẽ không thời khắc chú ý cô, ở thời gian cô khó khăn, luôn luôn đưa lên một khoản cự tư, vì cô giải khốn.
"Oa Oa, em còn nhớ ca ca sao?"
Sophia rất mệt, muốn ngủ, lại nghe có người ở bên tai cô ầm ĩ , cô mở mắt ra, nhìn nhìn, nguyên lai là ca ca, cô quả nhiên là đang nằm mơ a, chỉ có trong mộng, mới có thể nhìn thấy ca ca.
Kỳ thực, ca ca cũng rất ít xuất hiện trong mộng của cô.
"Ca ca, tôi lại mơ thấy anh." Sophia nhẹ nhàng cầm lấy vạt áo của hắn, làm nũng nói, "Ca ca thật đáng ghét, ngay cả trong mộng cũng không cười, thực sự rất ghét tôi sao?"
Hạ Thiên ngực rất đau, vành mắt hơi đỏ lên, "Nha đầu ngốc, tôi sao có thể ghét em."
"Chính là ghét tôi." Sophia mắt nửa khép, "Ca ca ghét tôi."
"Ngoan, em mệt mỏi, ngủ một chút đi." Hạ Thiên đau lòng phất đi sợi tóc của cô, nhẹ nhàng đụng chạm vành tai cô, "Chờ em tỉnh, tôi còn ở bên cạnh em."
"Chờ tôi tỉnh, anh cũng không thấy." Oa Oa khổ sở nói, "Mỗi lần đều như vậy."
"Lần này sẽ không."
"Ca ca, anh ôm một cái tôi, Oa Oa lạnh quá." Sophia khẽ nói, đã rơi vào tình trạng nửa tỉnh nửa mê, Hạ Thiên nhẹ nhàng ôm cô, "Ngủ đi, bảo bối của tôi."