Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 147


Thật ra theo Ôn Diệp thấy thì Đại cô thái thái bảo dưỡng thích đáng, nói "già" thì không đến mức, nói "quý phụ: thì còn được.

Diêu thị vội vàng phủ nhận: "Nhi tức không có ý đó, mẫu thân muốn ăn thế nào thì ăn thế đó."

Bà bà ở góa nhiều năm, vì Thân gia vất vả hơn nửa đời người, một vãn bối như nàng ấy sao có thể ngăn trở bà bà chỉ vì một chuyện cỏn con như thế cơ chứ.

Nàng ấy chỉ cảm thấy như mình đã "phát hiện ra một bí mật lớn" mà thôi.

Vì thế Đại cô thái thái ở ngay trước mặt nhi tức cầm một cái giò heo lên gặm một cách đường hoàng.

Ôn Diệp cũng không khác bà ấy mấy.

Hiện tại Từ Ngọc Tuyên đã có thể tự dùng muỗng gỗ nhỏ múc cơm ăn, chỉ là chưa được thành thạo cho lắm.

Cậu nhóc thấy Đại cô thái thái và Ôn Diệp đều trực tiếp dùng tay ăn, hình như là rất vui, cũng ngo ngoe rục rịch muốn làm theo.

Ôn Diệp nhìn ra ý đồ của cậu nhóc, nàng là người lớn nên có năng lực khống chế nhất định.

Nhưng Từ Ngọc Tuyên mới có chút xíu, năng lực tự chủ trong sinh hoạt còn chưa có, vẫn không nên nhiễm phải thói quen "xấu" này.

Ôn Diệp nghĩ một lúc, cầm chiếc đũa bên cạnh bát lên chấm chút nước dùng trong đĩa chân giò, ý bảo Từ Ngọc Tuyên nếm thử.

Từ Ngọc Tuyên thò đầu lại gần, tò mò lè lưỡi ra liếm một miếng, không ngờ cay muốn chết, cay đến không ngừng hút khí.

Hai mắt cậu nhóc đỏ au, nức nở gọi: "Mẫu thân -"

Ôn Diệp dùng một tay khác rót cho cậu nhóc một tách nước lọc, sau đó hỏi: "Con muốn tự mình gặm hay là muốn Kỷ ma ma tiếp tục đút thịt cho ăn?"

Hai mắt Từ Ngọc Tuyên rưng rưng vì cay, vội lắc đầu nói: "Không muốn gặm, muốn thịt của Kỷ ma ma

Khóe miệng của Ôn Diệp bỗng chốc co rút, không biết nếu Kỷ ma ma nghe thấy Từ Ngọc Tuyên muốn ăn thịt của bà ấy thì sẽ có cảm tưởng như thế nào nhỉ.

Diêu thị ngồi đối diện kinh ngạc không thôi, phong cách làm việc của Nhị biểu tẩu đúng là độc đáo, không hề đi theo đường lối thông thường.

Đại cô thái thái ở bên cạnh lặng lẽ quan sát, không hé răng tiếng nào, trong lòng lại nghĩ, Nhị chất tức thật biết trị người.

Bà ấy đã không còn cơ hội sửa trị nhi tử nửa, may thay sức khỏe vẫn còn tốt, có lẽ có thể sống đến ngày tôn tử tôn nữ được sinh ra và lớn cỡ Tuyên ca nhi vậy.

Ôn Diệp lại gắp một miếng thịt chân giò đã "trụng nước sôi" đặt vào bát của Từ Ngọc Tuyên để cậu nhóc tự mình dùng muỗng múc ăn.

Tuy phải múc mấy lần mới ăn được một miếng, nhưng Từ Ngọc Tuyên vốn đã no hơn nửa và nếm qua vị cay đáng sợ nên không hề cảm thấy phiền chút nào. Thật ra một đũa nước chấm vừa rồi không cay lắm, nhưng vì đối tượng là Từ Ngọc Tuyên chưa từng ăn cay bao giờ nên chút cay tí tẹo đó đã là cấp bậc địa ngục rồi.

Sau khi bữa ăn trưa kết thúc, Kỷ ma ma và những người khác lân nữa vào phòng dọn thức ăn trên bàn đi, sau đó dâng trà lên.

Ôn Diệp súc miệng xong thì phân phó Kỷ ma ma đang lau miệng cho Từ Ngọc Tuyên nhân tiện lau luôn vết son giữa mi tâm, hai bên má và trên vành tai của cậu nhóc.

Không lâu nữa Lục thị sẽ hồi phủ, phải nhanh chóng tiêu hủy mọi dấu vết.

*

Mồng hai về nhà mẹ đẻ, Ôn Diệp mang theo lễ vật chúc tết mà Lục thị đã chuẩn bị, một nhà ba người ngồi trên xe ngựa chạy về hướng Ôn phủ.

Ngoài lễ vật mà Quốc Công phủ chuẩn bị ra, Ôn Diệp cũng tự mình chuẩn bị một ít.

Đều là lễ vật chuẩn bị cho Thường di nương và Ôn Nhiên.

Số người theo Ôn Diệp về Ôn gia lần này không khoa trương như lần lại mặt trước đó, suy cho cùng Ôn gia không chỉ có một mình Ôn Diệp là nữ nhi đã xuất giá.

Từ Ngọc Tuyên vẫn do Kỷ ma ma ôm trong ngực, theo chân Ôn Diệp đến viện tử của Thẩm thị.

Từ Nguyệt Gia thì được gã sai vặt của Ôn phủ dẫn đến tiền viện tụ họp với Ôn phụ, hai vị cửu ca và mấy vị anh em cột chèo khác.

Khoảng cách từ Quốc Công phủ đến Ôn phủ là xa nhất, hầu như mọi người đều xuất phát cùng canh giờ, và tất nhiên Ôn Diệp là người đến cuối cùng.