Lục thị thiết nghĩ mỗi lần chỉ cấp một vạn lượng thì chi tiêu không tránh khỏi có chút bó tay bó chân, lỡ như để chuyện này truyền ra ngoài, người không biết còn tưởng rằng một đương gia chủ mẫu của Quốc Công phủ như nàng ấy lại hà khắc với đệ muội trong nhà.
Nhưng Ôn Diệp lại hiểu nhầm ý tứ của Lục thị, trong lòng nàng chợt thắt lại, chẳng lẽ đồ ăn bổ dưỡng mà nàng nghiên cứu và chế biến trong khoảng thời gian qua không có tác dụng? Bằng không sao Lục thị lại trăm phương ngàn kế muốn nàng nhanh chóng học xong việc quản gia.
Vừa nghĩ đến đây, lúc đầu giả dối bao nhiêu thì bây giờ thật tâm bấy nhiêu, Ôn Diệp nghiêm túc từ chối: "Không giấu gì tẩu tẩu, trước đó lang quân đã cho ta không ít vàng lá bạc lá, ta còn chưa có cơ hội sử dụng nữa là."
Nhưng Ôn Diệp càng từ chối thì Lục thị càng nhận định nàng làm người chân thành.
Lục thị nói: "Ta để muội nhận số bạc này cũng không khác gì Tử Đàn đưa muội số lá vàng lá bạc đó."
Nàng ấy cũng không bảo nàng quản gia tính sổ sách.
Với tốc độ tính toán sổ sách của nàng, sổ sách một năm của Quốc Công phủ e là phải mất hai năm mới tính xong.
Năm này sang năm nọ, sổ sách tích lũy mỗi ngày một nhiều, sợ rằng sau này trên đường xuống hoàng tuyên để đi đầu thai cũng không được thanh nhàn, phải tính toán sổ sách của Quốc Công phủ cho rõ ràng mới được cho đi đầu thai chuyển thế.
Lúc này Ôn Diệp mới nhận ra mình đã hiểu lầm ý của nàng ấy.
Nếu đã vậy, thế thì nàng liền nhận thôi?
Lục thị thấy nàng rõ ràng đã động tâm thì rất hài lòng, lại sợ nàng nghĩ nhiều nên nói thêm: "Sở dĩ chỉ đưa cho muội nhiêu đây thôi là vì sợ muội trong chốc lát cam quá nhiều bạc sẽ chỉ tiêu không được rõ ràng."
Tuy nhóm tôi tớ ở Tây viện là do nàng ấy tỉ mỉ lựa chọn và dạy dỗ phép tắc nhưng lúc đó người mà bọn họ nghe lệnh là nàng ấy, còn bây giờ Tây viện đã có nữ chủ nhân rồi.
Lục thị sợ tôi tớ Tây viện thấy Ôn Diệp là một người dễ nói chuyện thì sẽ dần da nảy sinh tâm tư không nên có.
Lục thị cuối cùng nói: "Chờ đến lúc muội có thể tính toán sổ sách một cách trôi chảy, sẽ có một ngày phải giao toàn bộ sản nghiệp của Tây viện vào tay muội."
Ôn Diệp lựa chọn xem nhẹ câu nói cuối cùng của Lục thị, cao hứng thu nhận một tráp đầy ắp ngân phiếu.
Lục thị nhấp một ngụm trà, đột nhiên nhớ ra vẫn còn một chuyện chưa nói với nàng: "Ba ngày sau là định thân yến của đường muội Tâm Nghiên nhà mẹ đẻ của ta, muội hãy đi cùng với ta. Trong khoảng thời gian này, vì nghiên cứu thức ăn bồi bổ cho ta mà tiết Thượng Nguyên hôm đó muội không thể ra ngoài tham gia náo nhiệt, lần này vừa vặn bù lại cho muội."
Ôn Diệp chớp chớp mắt, thật ra vào tiết Thượng Nguyên hôm ấy, nàng vốn đã không muốn ra ngoài rồi, trên đường nhiều người, người người chen chúc nhau luôn khiến nàng nhớ đến cuộc sống bận rộn đời trước, khó khăn lắm mới có một năm được nghỉ một kỳ Quốc Khánh trọn vẹn, lên kế hoạch đi du lịch, kết quả lại đến nơi này, phong cảnh còn chưa kịp ngắm, chỉ nhớ khắp nơi toàn là người. Từ đó về sau, Ôn Diệp không còn kỳ nghỉ nữa, cũng không muốn ra ngoài chơi nữa.
Ôn Diệp không ngại cùng Lục thị đi một chuyến, nàng không thể ở trong phủ mãi, thỉnh thoảng vẫn phải ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Vì thế hỏi: "Không biết Tâm Nghiên muội muội thích thứ gì để muội dễ chuẩn bị lễ vật."
Lục thị trả lời: "Tâm Nghiên tính tình nhu hòa, không để ý này đó, muội cứ xem mà chuẩn bị là được."
Ôn Diệp hiểu rồi, ý của Lục thị là lễ vật không cần quá quý trọng, cũng không thể mất lễ nghĩa, bình thường là được.
Lục thị hiếm khi kể với Ôn Diệp về những chuyện liên quan đến Định An Hầu phủ, hôm nay nhắc tới, Lục thị nghĩ đến định thân yến mấy ngày sau, bèn chọn một số chuyện Ôn Diệp cần biết để nói.
"Tâm Nghiên là nữ nhi của Tam thúc nhà ta, Lục gia đến thế hệ này của ta tổng cộng có ba nữ hài, vừa vặn mỗi nhà một người, trước khi Hầu phủ chưa phân gia, ta vẫn luôn coi Tâm Nghiên như thân muội muội mà đối đãi."