Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 210


Hiện giờ, Võ sư phụ này tạm thời chỉ có Từ Cảnh Lâm là học trò, đến sang năm sẽ có thêm một Từ Ngọc Tuyên.

Mà Từ Cảnh Dung làm thế tử Quốc Công phủ, nhất định phải vào quân doanh, sau khi xây dựng nền tảng bốn năm năm, hiện giờ đã học chiêu thức.

Đại khái là thái độ của Hứa Bách Lễ thật sự khác với người bên ngoài, sau khi Từ Ngọc Tuyên nghe được sẽ phải theo ông đọc sách, cũng không quá bài xích.

Hứa Bách Lễ tặng cho cậu bé mặt nạ heo và chuồn chuồn trúc, đã được cậu bé cầm trên tay để chơi đùa.

Còn có Kỷ ma ma quen thuộc cùng với Hà Hương Nhẫn Đông ở đây, hơn nữa lại gặp một người "bạn chơi mới, Từ Ngọc Tuyên chỉ hơi bối rối trước sự rời đi của Ôn Diệp và Từ Nguyệt Gia, nói một câu: "Nhớ tới đón Tuyên Nhi nhar

Sau khi nhận được lời cam đoan, liền xoay người tiếp tục chơi mặt nạ heo.

Trở lại Tây viện, Ôn Diệp có chút tò mò: "Lang quân quen Hứa lão sư như thế nào vậy?"

Từ Nguyệt Gia đơn giản tự thuật: "Mấy năm trước, ta phụng chỉ đến Ngô Châu phá án, qua thôn Đường Thủy trực thuộc huyện Du Thủy, Hứa lão sư đi qua nơi này trước ta, trên đường gặp bất bình, bị một thôn dân địa phương đập vỡ đầu, là ta đã cứu ông ấy."

Ôn Diệp còn có chỗ không rõ: "Vậy sau đó thì sao? Vì sao ông ấy lại đơn phương gọi lang quân là nghĩa đệ?"

Nhắc tới chuyện này, Từ Nguyệt Gia lỡ lời chốc lát, thân sắc có chút phức tạp khó có thể nói: "Lúc ấy ông ấy nói, tuổi của ông đã có thể làm trưởng bối của ta, nhận ta làm nghĩa đệ, như vậy có thể nâng cao bối phận của ta, coi như là báo đáp ân cứu mạng này."

Ôn Diệp không nhịn được cười ra tiếng, nàng có thể tưởng tượng, lúc trước Hứa Bách Lễ đưa ra yêu cầu này, Từ Nguyệt Gia sẽ có biểu tình như thế nào.

"Vậy lang quân còn mời ông ấy tới làm lão sư vỡ lòng cho Tuyên nhi, không sợ ông ấy "dạy hư" Tuyên nhi sao?”

Từ Nguyệt Gia trả lời: "Tính tình Tuyên nhị, lão sư khó tính sẽ không thích hợp với nó."

Điểm này Ôn Diệp đồng ý, nàng còn tiếp một câu: "Giống như lang quân, Tuyên Nhi cũng không thích ứng được."

Từ Nguyệt Gia nghiêng đầu nhìn về phía nàng nói: "Ta chỉ là công vụ bận rộn, chưa từng nghiên cứu phương thức cụ thể."

Tốt quá hoá dở, Ôn Diệp tỏ vẻ: "Ta hiểu, lang quân không cần giải thích."

Từ Nguyệt Gia gượng gạo nói sang chuyện khác: "... Ta còn một ít công vụ cần đi xử lý."

Ôn Diệp nhắc nhở: "Đừng quên giờ Ty tới đón Tuyên Nhi."

Đứa nhỏ dù sao cũng là ngày đầu tiên chính thức đi học, đã đồng ý với cậu bé, tốt nhất không nên thất ước.

Dù sao cũng chỉ một lần này thôi. Từ Nguyệt Gia đã đi ra chính đường, trả lời một câu: "Nhớ rồi."

Một canh giờ đảo mắt đi qua.

Ôn Diệp buông kịch xuống, sửa sang lại quần áo, nói với Đào Chỉ: "Lang quân tới chưa?"

Đào Chi gật đầu.

Ôn Diệp lập tức đứng dậy, nói: "Đến giờ đi đón tiểu tử kia rồi."

Chỗ học của Từ Ngọc Tuyên được đặt trong thư phòng trong viện nơi Hứa Bách Lễ ở tạm.

Nhưng nơi đó còn có gác xép, Lục thị hơi sửa lại kết cấu, từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn thoáng qua phong cảnh mùa xuân.

Mà lầu các ở chỗ âm u, chờ trời nóng bức, lại dọn đến lầu các đọc sách, sẽ không quá nóng.

Từ Tây viện đi qua, chỉ mất một khắc đồng hồ lộ trình.

Từ Ngọc Tuyên đeo túi xách nhỏ, đã đứng trước cửa chờ rất lâu.

Cuối cùng cũng thấy được thân ảnh hai người, nhấc chân muốn đi qua, vẫn là Kỷ ma ma ngăn cản cậu bé, thấp giọng nói: "Tiểu công tử, còn chưa nói lời từ biệt với lão sư."

Từ Ngọc Tuyên bĩu môi, một giờ trước còn không đến gần Hứa Bách Lễ.

Hứa Bách Lễ ngồi một bên, mỉm cười, thờ ơ thưởng thức trà.

Giống như không sốt ruột gì.

Ngay khi Ôn Diệp và Từ Nguyệt Gia sắp đến gần, Từ Ngọc Tuyên chậm rãi di chuyển bước chân, nghiêng người hành lễ với Hứa Bách Lễ: "Tuyên nhi bái biệt lão sư."

Lúc này cũng không nói thành “tạm biệt lão sư”.

Hứa Bách Lễ khẽ gật đầu, ôn nhu nói: "Theo cha nương con về đi, ngày mai lại tới."

Từ Ngọc Tuyên giống như nghe hiểu, còn nhỏ giọng hừ một tiếng.

Ôn Diệp đi tới vừa vặn nghe thấy tiếng "hừ" này của cậu bé, liếc nhìn chiếc túi nhỏ trên người cậu né, buồn cười nói: "Đây là túi xách lão sư tặng con sao?"

Từ Ngọc Tuyên sờ sờ dây lưng trên ngực, gật gật đầu.