Tiết học võ được sắp xếp vào buổi sáng.
Như vậy sau một thời gian luyện tập, mỗi ngày Từ Ngọc Tuyên đền phấn khởi vung nắm đấm chạy quanh sân.
Chiêu thức còn chưa ra sao như trên khuôn mặt nhỏ của cậu bé vẫn rất nghiêm túc.
Khi cậu bé cảm thấy mình tập nhuần nhuyễn rồi thì không quên chạy tới chỗ Ôn Diệp thể hiện.
Một hôm trời trong nắng đẹp, cậu bé nói muốn biểu diễn cho Ôn Diệp xem.
Ôn Diệp không quan tâm đến tình hình học võ của cậu bé lắm, nên quay đầu hỏi Kỷ ma ma: "Tuyên Nhi có năng khiếu học võ sao?"
Kỷ ma ma "âm ừ" mất một hồi lâu, nét mặt đây cân nhắc, như thể không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Ôn Diệp: "Thôi được rồi, ma ma không cần nói nữa, ta đã hiểu rồi."
Kỷ ma ma thở phào nhẹ nhõm, nói: "Nhị phu nhân có thể hiểu thì tốt."
Bầu trời trong xanh không một gợn mây trắng, Ôn Diệp ngồi trên xích đu nhẹ nhàng đong đưa mới có thể cảm nhận được một chút gió thổi qua.
Nàng nhìn về phía Từ Ngọc Tuyên đang bị Nhẫn Đông cản dưới hành lang: "Đừng ra ngoài sân, cứ đứng dưới hành lang biểu diễn một đoạn cho nương xem đi."
Nếu không cho thằng nhãi con này biểu diễn một đoạn e rằng cậu bé sẽ không chịu yên.
Từ Ngọc Tuyên vung vang tránh ra khỏi lòng ngực Nhẫn Đông, chạy hai bước về phía trước, nhặt thanh kiếm gỗ của mình lên, đứng cách Ôn Diệp một mét rồi vung thanh kiếm gỗ trong tay lên, bắt đầu bày ra tư thế rồi nói: "Nương, con bắt đầu nhé!"
Ôn Diệp phe phẩy cái quạt: "Um ừm" có lệ: "Nương đang xem này."
Mới luyện hơn nửa tháng, làm gì nắm được chiêu thức nào, Ôn Diệp thưởng thức một lúc rồi phát hiện ra thằng nhãi ranh này đang khoa tay múa chân lung tung.
Sau khi kết thúc còn ưỡn ngực hat cằm đi đến trước mặt nàng hỏi: "Nương ơi, Tuyên Nhi giỏi không?"
Ôn Diệp tự ngẫm một lúc đến tận khi cậu bé sắp chờ không nổi rồi mới nói: "Không tệ."
Không tệ chính là tốt.
Từ Ngọc Tuyên lập tức vui vẻ cười hì hì.
Sau khi nhận được lời khen ngợi, cậu bé ném phăng thanh kiếm gỗ đi, chạy khắp trong sân.
Chưa được bao lâu đã đụng phải Từ Nguyệt Gia được ngày hưu mộc nên ở trong thư phòng tiền viện xử lý công vụ xong mới đi đến.
Từ Ngọc Tuyên xoa cái mũi nhỏ bị đâm suýt thì méo lệch, ngẩng đầu nhìn hắn rồi gọi to: "Phụ thân."
Từ Nguyệt Gia đỡ cậu bé đứng dậy: "Đang làm gì thế?"
Từ Ngọc Tuyên vui mừng trả lời: "Con luyện kiếm cho nương xem, nương khen con!"
Từ Nguyệt Gia nghe vậy, ngước mắt nhìn về phía nữ nhân đang nhàn nhã ngồi dưới hành lang thưởng thức thanh kiếm gỗ đã bị Từ Ngọc Tuyên "ném" lại. Từ Nguyệt Gia nắm tay Từ Ngọc Tuyên đi vào trong hành lang.
Ôn Diệp nhìn thấy hắn thì nói: "Lang quân, ăn trái cây không?"
Nàng chỉ lên trên bàn.
Từ Nguyệt Gia: "Không ăn."
Sau đó lại nói: "Ta vào nhà một chuyến."
Ôn Diệp không rõ nguyên do, vào nhà thì vào nhà thôi, còn đặc biệt nói riêng với nàng làm gì chứ.
Một lát sau, Từ Nguyệt Gia cầm thanh trường kiếm đã lâu không dùng đi ra.
Sau khi Ôn Diệp nhìn thấy, hỏi: "Lang quân, đây là?"
Từ Nguyệt Gia thản nhiên nói: "Đã lâu chưa luyện, thấy hơi cứng tay, hôm nay rảnh rỗi không có việc gì thì muốn tìm lại chút cảm giác."
Hai mắt Ôn Diệp lập tức sáng rỡ, nói: "Vậy ta muốn xem thử."
Từ Nguyệt Gia nhấc thanh trường kiếm đi vào trong viện.
Từ Ngọc Tuyên thấy vậy cũng khẽ đi lại gần, hai phụ tử đứng cách nhau một khoảng.
Một người tay cầm kiếm, một người tay không.
Ôn Diệp nhìn cảnh tượng này thì không nhịn được mà cười nói: "Đây là muốn phụ tử tỷ thí đấy à?"
Từ Ngọc Tuyên gật đầu cái rụp: "Dại"
Giọng điệu Từ Nguyệt Gia thoang thoảng như mây gió: "Tiện tay luyện một chút thôi."
Ôn Diệp: "Được, vậy ta làm trọng tài."
Một lát sau trận múa kiếm bắt đầu, giống như trên mặt hồ yên tĩnh có một làn gió thổi qua khiến mặt nước lăn tăn.
Nếu Ôn Diệp là người hiểu võ chắc chắn có thể thấy trong mỗi một chiêu thức của Từ Nguyệt Gia đều có rất nhiều sơ hở.
Nhưng nàng không hiểu.
Lúc này trong mắt nàng chỉ có thể phân rõ xấu đẹp.
Khuôn mặt lạnh lùng như trăng kết hợp với từng chiêu kiếm nhẹ nhàng như gió.
Đúng là đẹp đến nao lòng.