Mê Vợ Không Lối Về

Chương 165: Tra tấn xác thịt


“Có cần tôi đưa cô ta về thẩm vấn không? Muốn tìm thấy manh mối của Lâm Tâm Ngôn thì e là phải từ chính miệng cô ta khai ra.

Tông Cảnh Hạo nhắm mắt thể hiện sự mệt mỏi: “Không cần.”

Người phụ nữ này anh giữ lại còn có việc cần dùng.

Thầm Bồi Xuyên biết anh có dự liệu của mình, không nói thêm về chuyện này nữa: “Đây rõ ràng là một âm mưu lớn, đầu tiên là Thẩm Tú Tình, Hà Thụy Lâm, tiếp theo một người giả là cô Lâm ở bên cậu, bọn chúng làm nhiều chuyện như vậy chính là vì việc giả dạng cô Lâm tiếp cận cậu, vậy thì có lợi ích gì cho Hà Thụy Lâm chứ?”

Tông Cảnh Hạo chợt mở mắt ra, những chuyện xảy ra trong thời gian này, từng việc từng việc xuất hiện trong đầu anh, cái chết của Thẩm Tủ Tình chưa chắc đã liên quan đến Hà Thụy Lâm, mà vì Lâm Vũ Hàm bà ta mới tình nguyện tự sát, vốn cũng chẳng có tự do nên chi bằng giúp con gái đạt được mục đích luôn.

Vậy đối với Hà Thụy Lâm có lợi ích gì?

Cô ta không phải loại làm việc không công cho người khác.

Tại sao cô ta lại giúp Lâm Vũ Hàm, ngay cả khi đẩy bản thân vào nguy hiểm?

Tình cảm giữa cô ta và nhà họ Hà lại không tốt, mối quan hệ tốt duy nhất là với Hà Thụy Trạch, hơn nữa Hà Thụy Trạch đã vào… “Không ổn”

Tông Cảnh Hạo lập tức đứng dậy.

Thẩm Bồi Xuyên không hiểu, hỏi: “Sao thế?”

“Hà Thụy Trạch sợ là không còn ở trong đó nữa” Anh bước nhanh về phía cửa.

Thẩm Bồi Xuyên nhanh chóng đi theo anh: “Làm sao có thể, hắn không ở trong đó lẽ nào còn trốn ra ngoài được..” nói tới đây anh chợt nhận ra có điều không ốn: “Lẽ nào nhà họ Hà lật lọng?”

Tông Cảnh Hạo nhìn anh, việc này không liên quan đến nhà họ Hà, nhưng nhất định có liên quan đến Hà Thụy Lâm.

Cửa phòng mở ra, Quan Kình đang ôm Lâm Hi Thần đứng trước cửa mà chưa kịp gõ.

Tông Cảnh Hạo dừng bước nhìn họ, yết hầu cuộn lại lên xuống.

“Mami của cháu đâu?” Lâm Hi Thần hỏi anh.

Vốn dĩ Tông Cảnh Hạo muốn để Lâm Tân Ngôn giả mạo kia làm cậu nhóc này yên tâm một chút, nhưng nghĩ tới việc cậu gọi người phụ nữ kia là mẹ, anh lại không chịu được.

Ngón tay anh khẽ run, nhẹ nhàng nâng lên vuốt ve gò má của cậu bé: “Con là một người đàn ông, nên có dáng vẻ của một người đàn ông”

Vẻ mặt Lâm Hi Thần căng thẳng.

Rất rõ ràng, rời của Tổng Cảnh Hạo là một điềm báo không tốt.

“Mẹ con mất tích rồi” Anh ôm Lâm Hi Thần lên: “Chúng ta cùng đi tìm mẹ được không?”

Lâm Hi Thần không từ chối cái ôm của anh mà ôm cổ anh, chỉ là không nói gì cả, hai mắt đỏ hoe mà vẫn mở to mắt cố gắng không cho nước mắt rơi, giọng nói khàn khàn: “Cháu là đàn ông, cháu không khóc, cháu muốn tìm mami”

Tông Cảnh Hạo để đầu cậu nhóc dựa vào lòng mình, ánh mắt của anh chưa từng dịu dàng như vậy. Lâm Hi Thần rất thật thà, lặng lẽ vùi đầu vào ngực anh, nghe nhịp tim của anh, ngửi mùi hương của riêng anh. Bàn tay nhỏ túm chặt cổ áo anh, kiên định nói: “Chúng ta chắc chắn sẽ tìm thấy mẹ”

Tông Cảnh Hạo khẽ ừm.



Anh trầm giọng nói với Quan Kinh: “Người phụ nữ trong kia cậu trồng trứng đi”

Nói xong anh liền đi tiếp.

Quan Kình ngẩn người, người phụ nữ nào, đang có chuyện gì vậy.

Khi Thẩm Bồi Xuyên đi qua anh, lời dài nói ít: “Cô Lâm mất tích rồi, người bên trong là giả mạo, giữ lại vẫn có tác dụng, tạm thời đừng để cô ta biết chúng ta phát hiện cô ta là giả.”

Quan Kình: “…”

Cái gì?

Lâm Tân Ngôn mất tích, lại còn thêm một tên giả mạo, chuyện gì đang xảy ra vậy?!!!

Thẩm Bồi Xuyên không có thời gian nói chi tiết, vỗ vai anh rồi đi theo Tông Cảnh Hạo rời khỏi khách sạn.

Thẩm Bồi Xuyên lái xe, gọi điện cho cấp dưới đến xem Hà Thụy Trạch còn ở đó hay không.

Khoảng nửa giờ sau, bên kia truyền tới tin Hà Thụy Trạch đã bị thay thế, người trong ngục vốn dĩ không phải hắn ta, chỉ là có chút giống thôi.

Thẩm Bồi Xuyên nhìn Tông Cảnh Hạo qua gương chiếu hậu: “Không thấy người nữa”

“Giờ phải làm sao?” Thẩm Bồi Xuyên căng thẳng.

“Tôi muốn gặp Hà Thụy Lâm” Giọng anh trầm thấp, giống như âm thanh phát ra từ lồng ngực vậy.

Thẩm Bồi Xuyên nói đã hiểu, lái xe nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã tới trại giam.

Tông Cảnh Hạo ôm Lâm Hi Thần xuống, anh xoa đầu cậu bé: “Con chơi với chú Thẩm một lát, ba đi xử lí chút chuyện”

Lâm Hi Thần không hiểu anh định làm gì, nhưng biết nơi anh đến là nơi cậu không nên xem nên ngoan ngoãn gật đầu.

Thẩm Bồi Xuyên nắm tay Lâm Hi Thần: “Đi thôi, đưa cháu đến xem phòng làm việc của chú nhé”

Lâm Hi Thần gật đầu đi theo anh.

“Tổng giám đốc Tông” Tiểu Lưu bước ra, Tiểu Lưu là cấp dưới của Thẩm Bồi Xuyên, được anh sắp xếp vào đây.

Tông Cảnh Hạo gật đầu, Tiểu Lưu đi trước dẫn đường. Vẫn là tòa nhà anh đến tối hôm đó, đi qua hành lang đi tới căn phòng cuối cùng.

“Trong này rất yên tĩnh, không có ai phá rối đầu ạ, tôi ở đây đợi anh” Tiểu Lưu nói.

Tông Cảnh Hạo ừm một tiếng, bước tới căn phòng, cuối hành lang là một bức tường vững chắc, trên đó có một số ô cửa nhỏ, được làm lưới chống thoát hiểm, cửa phòng nằm sát tường.

Anh đẩy cửa ra, căn phòng hình lập phương, đến cửa sổ cũng không có, trên trần nhà có một bóng đèn tiết kiệm màu trắng, phía dưới là một chiếc ghế thẩm vấn, Hà Thụy Lâm bị còng tay ngồi trên ghế Vẫn như cái đêm bị bắt, bộ đồ ngủ trên người cô ta rách rưới, để lộ những mảng da lớn.

Khóe miệng và bộ đồ vẫn còn vết máu khô, những vết thương trên đầu và khóe miệng vẫn chưa được xử lý, qua một ngày, vết thương đã đóng một lớp vảy mỏng.



Cô nghiêng đầu mỉm cười nhìn Tông Cảnh Hạo: “Lại đến thăm em à?”

Tông Cảnh Hạo đóng cửa, bước chân vừa bình tĩnh vừa chậm rãi, áp sát tầm mắt cô ta, cúi đầu nhìn cô ta nghi hoặc.

Hà Thụy Lâm ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt anh rồi mỉm cười: “Nhìn em như vậy làm gì, nhớ em rồi à?”

Nhưng nghĩ lại thấy sai, lúc này đáng lẽ anh phải đi tìm “Lâm Tân Ngôn” chứ, tại sao lại ở đây.

“Đáng lẽ lúc này anh phải đang ân ân ái ái với Lâm Tận Ngôn chứ? Sao lại nhớ tới đến thăm em?”

Tông Cảnh Hạo vẫn bình tĩnh, khuôn mặt không lộ ra một biểu cảm nào, bình tĩnh đến mức khiến người ta không thể đoán được anh đang nghĩ gì.

Hà Thụy Lâm thấy hơi bất bạn, nhưng theo kế hoạch của họ thì hiện giờ “Lâm Tần Ngôn” vẫn đang ở bên anh.

Hà Thụy Trạch cũng đã đưa Lâm Tân Ngôn mất trí nhớ rời khỏi thành phố B.

Còn cô ta, Thẩm Bồi Xuyên cơ bản không tìm được bằng chứng buộc tội nào của cô ta, cô ta đã sắp xếp luật sư ổn thỏa rồi.

Đây là một kết cục đáng mừng.

Tuy nói cô mất đi Tông Cảnh Hạo nhưng cô lại giúp được cho anh trai. Cô vốn dĩ đã không lấy được tình cảm của Tông Cảnh Hạo. Kế hoạch thực hiện tới đây đã vô cùng hoàn hảo. Nhưng tại sao anh ấy lại xuất hiện?

Sau khi tìm thấy “Lâm Tận Ngôn”, chẳng phải anh nên ở bên cô ta hay sao?

Cho nên giao mình cho Thẩm Bồi Xuyên xử lí mà anh ta lại không phát hiện được chứng cứ gì thì cô cũng sẽ thuận lợi thoát thân.

Tất cả đều trong giây phút Tông Cảnh Hạo xuất hiện trước mặt khiến cô ta cảm thấy không bình thường.

“Là Lâm Tân Ngôn không đủ hấp dẫn, hầu hạ anh không tốt.”

Bốp!

Tiếng cô ta đột ngột im bặt.

Tông Cảnh Hạo còn chưa nghe xong những lời bẩn thỉu của cô ta, tất cả sức lực dồn vào tay đã dội thẳng lên mặt cô ta, khiến Hà Thụy Lâm không kịp phòng bị ngã lăn ra đất, chiếc ghế cũng bị lật theo, tạo ra tiếng vang lớn, vô số bụi bay tứ tung.

Anh ngồi xổm xuống: “Đừng giả vờ khôn ngoan trước mặt tôi, cô không biết tôi nắm trong tay bao nhiêu chứng cứ của cô, biết bao nhiêu việc cô tưởng tôi không biết, không muốn chết thì thành thật nói ra Lâm Tân Ngôn ở đâu?”

Tại Hà Thụy Lâm bị va đập, đầu ù ù, phía bên phải mặt bị đập đến mức tê liệt, qua những sợi tóc chắn trước mặt, khóe miệng lần nữa lại chảy máu: “Em không biết anh đang nói gì.”

“Vậy à?” Lần này Tông Cảnh Hạo không còn chút kiên nhẫn nào, anh đứng dậy cởi nút áo ngoài ra, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng.

Hà Thụy Lâm vẫn chưa hồi hồn từ cái tát vừa rồi, không hiểu ý đồ của Tổng Cảnh Hạo: “Anh, anh làm gì thế?”

Tông Cảnh Hạo cười, nụ cười u ám: “Không muốn nói chuyện tử tế thì tôi đổi cách thức.”

Hà Thụy Lâm mở to mắt, đang định nói gì thì thấy chân anh giơ lên như một cơn gió vụt qua đạp thắng lên ngực cô, trời đất quay cuồng, cô ta bị đá bay đập vào bức tường kiên cố khiến xương sống bị vỡ, đau, cực hình dày vò xác thịt.

Cô ta ngã dưới đất co giật. Sợ hãi nhìn người đàn ông đang tràn đầy phẫn nộ: “Anh, anh biết rồi à?”