Lý Tiện Ngư cong mi cười rộ lên.
Nàng nói: “Chơi “bắt mèo”* nha. Nếu ta có thể học được cái này, về sau khi cùng Nguyệt Kiến các nàng chơi bắt mèo, muốn bắt được ai, sẽ bắt được người đó.”
*Trò chơi có luật gần giống như bịt mắt bắt dê.
“Như vậy không ai có thể thắng ta.”
Lâm Uyên nhìn về phía nàng, thoáng chút, lông mi nhẹ rũ.…… Cũng không phải không được. Vì thế hắn hỏi: “Công chúa bây giờ bắt đầu học luôn sao?”
Lý Tiện Ngư lông mi nhẹ phẩy phẩy.
Nàng nghe nói, muốn học bản lĩnh của người giang hồ đều phải dập đầu bái sư, trải qua trăm cay ngàn đắng mới có thể học được.
Lâm Uyên cái gì cũng chưa yêu cầu, đã đồng ý dạy nàng, nàng nếu không trở về đem tặng chút gì đó, hình như có vẻ có chút chiếm tiện nghi người ta.
Nàng nghĩ như vậy, lại nhớ tới hầu bao mà Lâm Uyên đưa nàng.
Hầu bao mà Lâm Uyên đích thân thêu kia, nàng còn chưa đáp lễ. Nhưng là, mỗi ngày Lâm Uyên đều cùng nàng ở một chỗ, chuẩn bị quà đáp lễ ngay trước mặt hắn, cũng hơi ngượng ngùng.
Nàng nghĩ, nàng nên nghĩ biện pháp khiến Lâm Uyên rời khỏi mới được.
“Kỳ thật, ngày mai bắt đầu học cũng không muộn.” Đầu ngón tay của Lý Tiện Ngư bất giác nhẹ mân mê mép hộp sứ nhỏ, thử thăm dò hỏi: “Đúng rồi, Lâm Uyên, ngươi có việc gì mà bản thân muốn làm không?”
Lâm Uyên nâng mắt, thấy nàng lông mi nhẹ chớp, hình như có chút chột dạ.
Hắn nhớ tới, Lý Tiện Ngư từng hỏi hắn như vậy. Lần đó, là vì tắm gội.
Vì thế hắn nói: “Có.”
Lý Tiện Ngư mắt hạnh hơi sáng, cẩn thận hỏi: “Chuyện này ngươi phải làm thật lâu sao? Đó là cái loại, trong chốc lát không thể trở về ——”
Lâm Uyên hơi dừng, hỏi: “Công chúa hy vọng chuyện này phải làm bao lâu?”
Lý Tiện Ngư nghe ra ý tứ của hắn trong lời nói, gương mặt ửng đỏ. Nhưng chốc lát, ý niệm muốn tặng quà đáp lễ cho Lâm Uyên chiếm thượng phong. Nàng nhỏ giọng nói: “Cả ngày, hay là, hai ngày cũng được.”
Lâm Uyên ngẫm nghĩ đáp: “Có.” Hắn nói: “Ta tính toán xuất cung một chuyến.”
Lý Tiện Ngư cong mi cười rộ lên: “Vậy ngươi đợi ta.”
Nàng xoay người đi vào trong trong điện, thật nhanh quay lại, đưa một khối lệnh bài nhỏ chế từ ngà voi cho hắn.
“Đây là lệnh bài xuất cung, ngươi cầm nó, đưa cho Kim Ngô Vệ canh cửa cung xem, nói rằng muốn xuất cung mua đồ là được.”
Lâm Uyên giơ tay. Hắn đáp ứng đến quá mức sảng khoái, Lý Tiện Ngư ngược lại có chút chần chờ.
Lệnh bài được nàng đưa ra một nữa, lại chậm chạp không chịu buông tay: “Vậy ngươi lần này đi ra ngoài, một hai ngày sau, vẫn sẽ trở về sao?”
Lần trước nàng xuất cung cảm thấy hết thảy ở dân gian hết thảy đều vô cùng mới mẻ thú vị. Nếu không phải cung quy không cho phép, nàng định sẽ ở ngoài cung thêm mấy ngày. Nhưng bản thân nàng cũng không biết, có khi nào mình ở rồi lại không muốn hồi cung nữa không.
Huống chi, Lâm Uyên vốn dĩ là người ngoài cung. Là do nàng khuyên nhủ hắn thật lâu, vất vả lắm mới theo về Khoác Hương Điện.
Nàng thấp thỏm mà nhìn thiếu niên trước mắt.
Lâm Uyên hơi cong những ngón tay dài đang nắm bội kiếm.
Hắn nâng mắt lên, xem xét biểu tình của Lý Tiện Ngư. Một lúc sau, hắn rũ mắt, bình tĩnh nói: “Trở về.”
Lý Tiện Ngư lúc này mới cười rộ lên lần nữa, bên má hiện lên hai lúm đồng tiền nhàn nhạt. Nàng buông lỏng tay, lệnh bài lập tức rơi vào trong lòng bàn tay hắn. “Vậy là một lời đã định.”
***
Sau khi dùng xong điểm tâm, Lâm Uyên một mình rời cung.
Lý Tiện Ngư ngâm mình trong thùng tắm, dựa vào mép thùng, cụp mắt suy nghĩ nên tặng đồ gì cho Lâm Uyên.
Nàng nghĩ, trước kia bản thân đưa quà cho nhóm cung nữ đa phần là xiêm y, trâm hoa, phấn mặt, nhưng Lâm Uyên là nam tử, chắc chắn không cần những thứ đó.
Nàng rầu rĩ suy nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra đồ vật nào thích hợp, đành phải nghiêng đầu hỏi Trúc Từ đang đổ thêm nước vào bể tắm cho nàng.
“Trúc Từ, nếu muốn tặng đồ cho nam tử nên đưa cái gì sẽ tốt?”
Đầu ngón tay cầm thùng gỗ của Trúc Từ hơi dừng, chần chờ hỏi: “Công chúa định tặng cho ai?”
Nàng ấy thật cẩn thận hỏi tiếp: “Là vị hoàng huynh nào của ngài sao?”
Vành tai của Lý Tiện Ngư ửng đỏ. Nàng hàm hồ nói: “Cũng gần giống như vậy……”
Dù sao, hoàng huynh cùng Lâm Uyên đều là nam tử, hẳn là không sai biệt lắm.
Trúc Từ nhẹ nhàng thở ra: “Nếu công chúa muốn đưa thì đưa vài món bút mực quý trọng chút, vừa khéo léo, lại không có gì để bắt bẻ.”
Lý Tiện Ngư nói: “Nhưng mà, thường ngày hắn không dùng được thứ đó.”
Trúc Từ nghĩ nghĩ nói: “Vậy công chúa ngẫm lại, vị hoàng huynh kia thường ngày thích cái gì, gãi đúng chỗ ngứa là được.”
Lý Tiện Ngư lấy tay chống cằm. Lâm Uyên thường ngày thích cái gì? Nàng nỗ cố gắng nhớ lại, thật lâu sau, trong đầu vẫn trống rỗng. Lúc này nàng mới phát hiện, hiểu biết của nàng với Lâm Uyên hình như rất ít.
Chỉ biết hắn luôn mặc huyền y, ôm trường kiếm, trầm mặc đi theo bên cạnh nàng.
Lâm Uyên sẽ thích cái gì đây?
Trường kiếm sao?
Nhưng hắn đã có một thanh trường kiếm rồi.
Lý Tiện Ngư buồn rầu suy nghĩ một lúc, đột nhiên, mắt hạnh phát sáng.
Lâm Uyên đã có bội kiếm, có điều, trên bội kiếm của hắn không có kiếm tuệ.
Nàng có thể làm một cái kiếm tuệ cho hắn.
*
Lý Tiện Ngư tay cầm sợi tơ, ngồi trên ghế hoa hồng hơn nửa ngày.
Thợ thủ công liên tiếp qua lại cũng không thể khiến nàng phân tâm.
Tiếng gỗ lạch cạch trong gian phòng lúc tăng lúc giảm, bầu trời ngoài cửa sổ từ sáng đã dần chuyển sang tối đen.
Cho đến khi trăng sao yên vị trên màn trời đêm, nàng rốt cuộc thành công chế ra một khỏa kiếm tuệ.
Phần đế dùng màu sẫm gần giống với màu đen, các sợi tua màu xanh đậm rũ xuống.
Viên hắc bảo thạch sáng bóng được khóa trong một tấm lưới làm bằng những sợi tơ màu ngọc bích. Nhìn từ xa, như một vì sao lấp lánh trong đêm dài trước bình minh.
Lý Tiện Ngư cong mi. Nàng nghĩ, hẳn Lâm Uyên sẽ rất thích. Phía xa xa, tiếng đồng hồ nước báo giờ Hợi đã vang, là lúc nên đi ngủ.
Lý Tiện Ngư đặt kiếm tuệ ở cạnh gối, thay quần áo lên giường ngủ. Ngọn đèn dầu tắt đi, trong điện yên tĩnh vô cùng.
Lý Tiện Ngư có chút khó ngủ, theo thói quen huoengs ra phía hồng trướng cất giọng hỏi: “Lâm Uyên, ngươi mệt không?”
“Nếu không thì, nói chuyện với ta đi.”
Nàng lên tiếng hồi lâu, ngoài trướng vẫn không có tiếng đáp lại. Lý Tiện Ngư lúc này mới nhớ tới, Lâm Uyên xuất cung rồi. Tối nay sẽ không trở về.
Vì thế nàng ở trên giường xoay người, duỗi tay nhẹ nhàng mân mê sợi tua phía dưới kiếm tuệ, suy nghĩ có chút xuất thần ——
Lâm Uyên hiện tại đang ở đâu làm gì?
Có phải, đang ở nơi nào đó ngoài cung, đêm nay dưới ánh trăng sáng, ăn điểm tâm thật ngon, kiểm kê những món đồ thú vị hắn vừa mua?
*
Vùng hoang vu ngoài thành, thiếu niên huyền y cầm kiếm mà đi.
Gió đêm thổi qua cỏ dại bên đường, vài đạo hít thở nhẹ đến mức không hề nghe thấy truyền vào tai hắn. Nhân số không nhiều lắm nhưng đều là cao thủ.
Bọn nanh vuốt của Minh Nguyệt Dạ đã theo hắn cả nửa ngày, chỉ chờ thời cơ để động thủ. Lâm Uyên nắm chặt trường kiếm trong tay, ngón cái không tiếng động rút vỏ kiếm.
Hắn cũng đang đợi thời cơ.
Gió thổi mây trôi, che khuất vầng trăng sáng.
Một người trong số chúng bỗng nhiên động thủ.
Lâm Uyên chợt xoay người, vỏ kiếm rơi xuống đất, trường kiếm trong tay chống lại chủy thủ thế công sắc bén, làm tóe lên một tia lửa.
Người tới đánh lén một kích không thành, lập tức thoái lui về phía sau, lập tức có người vây hai bên đón lấy, một người cầm đao, một người cầm câu.
Lưỡi đao nhắm ngay vào mặt, thế tới sắc bén, mà móc sắt âm ngoan, chuyên tấn công eo bụng.
Lâm Uyên lui về sau một bước, tránh đi lưỡi đao, trường kiếm trong tay từ xương sườn đâm ra, thẳng hướng tên cầm câu, kiếm thế sắc bén, thẳng tiến không lùi.
Tên cầm câu vặn người lui về phía sau, Lâm Uyên cũng không thu kiếm, kiếm chuyển từ đâm sang quét, trọng kiếm dài ba thước như có sức lực vạn quân, nghênh diện đánh lên một người.
Tên cầm chuỷ thủ ẩn ở chỗ tối liên tục lui về phía sau, phun ra một ngụm máu tươi.
Bóng đêm tối tăm, tiếng gió kính lệ.
Trận ám đấu ở giữa vùng hoang vu dần dần đến hồi kết.
Hai xác chết ngã trên mặt đất, hoa máu nở rộ trên cỏ khô vàng mùa thu. Mà tên cầm câu rốt cuộc cũng bị trúng chiêu, móc sắt rời tay bay ra.
Lâm Uyên nghiêng người về phía trước, một tay khóa trụ yết hầu của hắn, ấn hắn thật mạnh ở dương mộc phía sau.
Phía sau lưng tên tử sĩ đột nhiên đụng phải thân cây, lá trên cây xào xạt rơi xuống.
Lâm Uyên lạnh giọng: “Dẫn ta đến lối vào Minh Nguyệt Dạ.”
Minh Nguyệt Dạ có hai lối vào, một lối để nô bộc lui tới, một lối dành cho các quyền quý thưởng ngoạn.
Hắn muốn nhân tiện tìm hiểu kẻ phía sau. Đây cũng chính là mục đích lần này hắn rời cung.
Tên cầm câu kia gắt gao nhìn chằm chằm hắn một hồi, khóe miệng chợt sinh ra chút ý cười vặn vẹo. “Không có một nô lệ nào có thể sống mà rời khỏi Minh Nguyệt Dạ, ngươi cũng tuyệt không ngoại lệ.”
Trong lúc hắn nói chuyện, máu tươi đen ngòm từ trong miệng bắt đầu chảy xuống, đồng thời thất khiếu đều xung huyết ra bên ngoài. ( truyện trên app T Y T)
Lâm Uyên lập tức thu tay lại. Tử sĩ của Minh Nguyệt Dạ trên mặt đất run rẩy một trận, rất nhanh đã hoàn toàn tắt thở, không còn tiếng động.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Tiếng gió dần lắng xuống, ánh trăng sánh treo cao trên bầu trời, chiếu lên dòng suối như dát bạc, róc rách chảy qua.
Lâm Uyên ngồi xổm trên tảng đá xanh bên cạnh, vẩy nước suối, tẩy đi vết máu trên trường kiếm cùng đôi tay của bản thân. Màu đỏ nhạt tựa như sợi chỉ, trôi dạt theo dòng nước suối trong vắt.
Ánh trăng trong nước khi tụ khi tán, mơ hồ có thể thấy được bầu trời đầy sao tỏa sáng. Lâm Uyên đứng dậy, từ trong tay áo lấy khăn vải ra lau kiếm, giơ tay, cảm giác xúc cảm lòng bàn tay có chút lạ.
Hắn rũ mắt nhìn.
Thấy trong tay không phải là khăn vải mà hắn hay mang theo, mà là một tấm khăn gấm mềm mại khác. Nền màu ánh trăng, thêu hải đường hai cánh cùng chuồn chuồn bằng ngọc, tỏa nhè nhẹ hương hoa phù dung.
Là khăn gấm mà ban ngày Lý Tiện Ngư phủ lên cổ tay hắn. Có lẽ do hắn vội vàng, nên đã cầm nhầm.
Lâm Uyên rũ mắt, trong mùi máu tanh nồng nặc trên đất, đột nhiên nhớ đến thiếu nữ mềm mại mảnh khảnh tựa như hoa phù dung kia.
Giờ này, hẳn là Lý Tiện Ngư đã đi ngủ rồi.