Mệnh Phượng Hoàng

Chương 14: Lũ lụt


Có tiền có thể sai quỷ, đẩy ma.

Tuy rằng không có thì hắn vẫn phải bẩm báo đúng chức trách, nhưng cầm tiền rồi thì trong lòng thoải mái, thông tin cũng chi tiết chính xác.

Tiểu Thanh lui vào trong bẩm báo.

Tuyết Mai thầm tính toán, lũ lụt à, chuyện không lớn nhưng không giải quyết triệt để thì vỡ đê, dịch bệnh, lưu dân rồi phản loạn sẽ kéo nhau mà đến.

Nhưng trên mặt nàng không thể hiện gì, cũng không dặn dò gì thêm, chỉ nói ngự thiện phòng chuẩn bị canh tuyết lê cho hoàng thượng và các vị đại nhân giữ gìn sức khỏe.

Sau khi Tiểu Thanh ra ngoài thì nàng không tiếp tục đọc thoại bản mà giở bản đồ ra nhìn.

Thiên hạ hiện nay chia bảy châu. Phía bắc có Giao châu, Phàn châu, Kinh châu.

Phía nam có Ly châu, Ngân châu, Ô châu, Quy châu.

Tuy Kinh châu có sông lớn chảy qua nhưng vì là kinh đô, hệ thống đê điều thoát nước xây dựng vô cùng chắc chắn cẩn thận, không dễ xảy ra lũ lụt.

Nhưng Ly châu, Ngân châu, Quy châu thì khác, đặc biệt là Quy châu, sông Cửu vương phân thành chín cửa đổ ra biển tại đó khiến cho phần lớn đất đai đều chia tách bởi sông ngòi.

Quá nhiều nước không dễ thoát, địa thế lại thấp, thường xuyên xảy ra lũ lụt.

Tối đến nàng lật mình qua lại vài lượt vẫn không ngủ được.

Không phải vì chuyện lũ lụt, hầu như Quy châu năm nào chẳng có lũ, ba năm một trận nhỏ, năm năm một trận lớn.

Tiểu Thanh nhẹ nhàng khuyên.

“Người mau ngủ sớm đi, tối nay hoàng thượng ngủ tại ngự thư phòng rồi.”

“Ta biết.”

Nàng biết chuyện đó mà, hắn còn sợ nàng lo nghĩ mà sai người thông báo.

Chứ từ trước đến nay làm gì có hoàng đế nào phải báo lịch trình với hậu phi.

Nàng chợt nhận ra vì sao Tiểu Thanh nói câu ấy.

Thì ra nàng ấy nhận ra nguyên do còn sớm hơn nàng. Biết nàng đã thành quen được ôm ngủ, bây giờ thiếu đi mới không ngủ được.

Tiểu Thanh chỉ lén nghĩ trong lòng chứ không nói ra.

Có nữ nhân nào trong cung không phải quen với cô quạnh đâu chứ.

Bây giờ hoàng thượng chỉ mới ngủ nơi khác người đã khó ngủ như vậy, đến lúc tú nữ vào cung, trong lòng người càng khó chịu thì sao mà ngủ nổi?

Tuyết Mai đang lơ mơ thì cảm nhận được vòng tay quen thuộc.

Bàn tay hư hỏng lần vào lớp áo trong của nàng vuốt ve.

Nàng không những không cản còn giơ tay ôm cổ người đó.

“Không phải nói không về sao?”

Nàng không ngăn cản tức là chấp thuận, cho nên hắn càng được nước lấn tới.

“Nhớ nàng, ngủ không được.”

“Thì cũng không cần lẻn vào như vậy, nếu mà bị cấm vệ quân bắt được, mặt mũi hoàng đế xem như mất sạch.”

“Nàng phải tin vào bản lĩnh phu quân của mình chứ. Nhỡ xui rủi bị bắt thì cũng chẳng có gì mất mặt, ta tìm thê tử của mình, danh chính ngôn thuận.”

“Danh chính ngôn thuận còn phải trèo cửa sổ?”



“Tại bọn họ chuẩn bị rình rang quá, hưng sư động chúng, quá mất thời gian. Ta dùng khinh công chỉ mất nửa khắc, đi bộ với bọn họ mất hai khắc đồng hồ rồi.”

Thế mà nàng lại bị lập luận của hắn thuyết phục.

Cũng có lẽ bản thân nàng bị sờ đến mê mẩn mụ mị, chẳng còn suy nghĩ thông suốt được nên câu chuyện cuối cùng dừng ở đây.

Màn xuân trướng ấm, nhuyễn ngọc ôn hương.

Được giấu diếm trong màn đêm thầm lặng, thoát khỏi cả những đôi tai linh mẫn của thị vệ tuần tra.

Hôm sau trời còn chưa sáng hắn đã thức dậy, chuẩn bị về thượng thư phòng thay đồ vào triều.

Hoàng đế đúng là không phải công việc dành cho con người làm, dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó, lại còn mệt sống mệt chết, chuyện cả thiên hạ đều chờ hắn ra quyết sách.

Không hiểu sao có lắm người tranh nhau cái công việc vất vả khổ cực này thế nhỉ?

Tuyết Mai chưa ngủ được bao lâu, nhưng mất đi vòng ôm quen thuộc liền nhận ra hắn phải đi rồi.

Nàng đang định cố gắng ngồi dậy giúp hắn thay y phục.

Không phải vì nàng là nữ nhân hay hắn là hoàng đế, mà bởi vì nàng cam tâm tình nguyện.

Chuyện giữa phu thê, hầu hạ y tiệm là trách nhiệm cũng có thể là tình thú, phải xem trong lòng nghĩ thế nào.

Thiên Mộ Thần thấy nàng động liền quay người hôn trán nàng.

“Nàng ngủ tiếp đi.”

“Ta giúp chàng mặc đồ..”

Tuyết Mai vẫn còn ngái ngủ, mắt cũng không mở nổi, chủ yếu là nàng thật sự quá mệt.

Hắn cười.

“Không cần, ta tự làm được.”

Hắn cũng không phải vị hoàng tử được chiều chuộng lớn lên, cả đời chưa bước khỏi cung nửa bước.

Trên chiến trường, thời điểm bắt buộc, đồ ăn cũng phải tự mình kiếm chứ đừng nói gì y phục.

Tuyết Mai mắt dắm mắt mở nhìn lồng ngực lộ sau vạt áo chưa buộc của hắn.

“Ta làm phải bởi vì phải làm mà vì bản thân ta muốn. Giống như việc chúng ta viên phòng không phải bởi vì ta là hoàng hậu mà vì ta muốn trở thành thê tử của chàng.”

Nàng giơ tay thắt lại vạt áo bào, còn vuốt cho khỏi nhăn mới đẩy người.

“Được rồi, đi đi.”

Sau đó trùm chăn ngủ tiếp, một loạt động tác nhanh nhẹn đến mức hoàng đế còn ngây ra vì được thổ lộ tâm tình chưa kịp phản ứng.

Hắn bật cười lẩm bẩm.

“Thật là biết chớp thời cơ. Nàng ấy có biết thỉnh thoảng bản thân mình rất là giống yêu cơ họa quốc không?”

Bởi vì hắn bây giờ thật sự không muốn về ngự thư phòng, mà muốn quay người hôn nàng đến thỏa mãn thì thôi.

Nghĩ thì nghĩ thế nhưng bản thân hắn vẫn có chuyện cần giải quyết trên triều.

Đến chính ngọ Tiểu Thanh mới gọi nàng rời giường dùng cơm.

Nhìn nàng vẫn còn ngáp vì thiếu ngủ thì chỉ biết lo lắng trong lòng. Nương nương mệt mỏi như vậy chắc cả đêm đều ngủ không được.



Tiểu thư của nàng ấy là người thông thái, hiểu đạo lý nhưng càng như vậy lại càng cố chấp. Thứ gì đã nhận định thì nhất định làm đến cùng.

Mấy tháng nay, nàng ấy nhìn trong mắt để trong lòng, nương nương thật sự rất thích vạn tuế gia. Thậm chí còn vì người mà tham gia ngăn cản cung biến, bình ổn một trận can qua.

Tuy nương nương nói là vì bình an của kinh thành, nhưng không phải người được lợi cuối cùng chính là thái tử gia lúc đó, vạn tuế gia hiện tại hay sao?

Nhưng đến Tiểu Thanh còn biết, đàn ông bình thường đã khó ngăn chuyện nạp thiếp thất thông phòng, huống hồ người đứng nơi cửu ngũ chí tôn.

Quá nặng tình trong hậu cung không phải là chuyện tốt.

Tuyết Mai dựa vào quan sát mấy ngày qua, cẩn thận lựa chọn giữ lại những người muốn dùng, còn lại trả hết về nội vụ phủ.

Bình thường nàng không cần quá nhiều người hầu hạ, nhưng thân là hoàng hậu, quá ít người lại không đủ uy thế. Có điều đến tận hai mươi tư người theo thể chế thì thực sự quá nhiều.

Chưa kể nhiều người như vậy, vừa dễ để người khác nhét người vào gây sự, vừa khó quản lý quan tâm được.

Hôm sau chính là ngày tuyển tú, thân làm hoàng hậu, Tuyết Mai phải dậy từ sớm để cung nữ vần vò qua lại, mặc lên người chín lớp y phục, vừa nóng vừa nặng muốn chết.

Nàng luyện võ còn chịu không nổi thế này thì sao những tiểu thư bình thường chỉ đi bộ, chạy mấy bước là hụt hơi có thể chịu được nhỉ?

Vị trí mình ngồi đi cùng với trách nhiệm phải gánh.

Chả hiểu sao đa số người không hiểu được điều này. Cố sống cố chết giành lấy vị trí không phù hợp với mình rồi bị phê bình lên phê bình xuống.

Giống như một cô gái nhỏ xinh lại cứ cố mặc bộ đồ rộng thùng thình thì chả bao giờ đẹp được, còn có nguy cơ giẫm vạt váy ngã sấp mặt nữa cơ.

Nhị tiểu thư nhà thừa tướng mặt mũi xanh xao phấn trang điểm cũng không che lấp được, đi còn chẳng vững biểu diễn cổ cầm. Tuy rằng tài nghệ tuyệt hảo nhưng lại đàn sai mấy nốt vì run tay khiến bản nhạc hoàn hảo lúc đầu không còn thu hút.

Tiểu Thanh nói nhỏ bên tai nàng.

“Vị tiểu thư này không biết ăn trúng cái gì mà đi tả từ đêm, đến giờ đứng còn không vững vẫn cố chen chân đi biểu diễn tài nghệ làm gì không biết..”

Tuyết Mai mỉm cười ung dung nói.

“Loại.”

Phải cố chứ, không thì sao có thể ăn nói với thừa tướng đại nhân? Là một người thông minh.

Bởi vì phạm vi tiểu tuyển chỉ trong con quan đại thần ngũ phẩm trở nên, mà những người phù hợp tuổi tác lại chưa có hôn phối cũng chả bao nhiêu nên tính sơ sơ khoảng ba mươi người.

Vòng trước đã loại mất một phần ba, còn lại đứng trước mặt nàng thi tài nghệ chưa đến hai mươi người.

Nhưng xem liền hai mươi người nhảy múa, đàn hát, ngâm thơ, dù hay đến đâu thì cũng mệt mỏi.

Mấy vị tiểu thư được chọn đưa vào cung không có người nào không xuất sắc.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||

Không phải dung mạo thì là tài năng, gia thế.

Dù sao muốn có được sự ưu ái của hoàng đế thì không thể nào chỉ tầm tầm thường thường mờ nhạt trong đám người, đúng chứ?

Tiểu thư nhà binh bộ thượng thư đại nhân, Diệp Nhã Doanh ngâm một cùm thơ theo chủ đề.

Câu từ chau chuốt, nhưng ý cảnh lại quá kiêu ngạo.

So sánh bản thân mình với hoa mẫu đơn, nhất vương chi hoa, ám chỉ nàng ta diễm áp quần phương, đương nhiên hoàng hậu chính là một trong đám hoa cỏ quần phương kia.

Nàng ta không hề che giấu dã tâm cùng kiêu ngạo của mình.

Cho nên ai cũng nghĩ hoàng hậu sẽ không thích nàng, nhưng bất ngờ là hoàng hậu lại nói “lưu“.

Tuyết Mai thầm cười trong lòng, cô là mẫu đơn, ta còn là bá vương hoa đây. Ta trước nay chưa từng chùn chân trước khiêu khích của đối thủ.