A Quỳ lần đầu tiên chịu trách nhiệm tổ chức bữa tiệc tất niên cho cả phủ, bận đến mức đầu óc quay cuồng, trên gương mặt đáng yêu đã mọc hai nốt mụn, ăn không ngon ngủ không yên, trông vô cùng tiều tụy. Nhưng khi nhận được bảy thang thuốc an thần do Giang Nguyệt gửi đến, lại nghe nói là do Nhiếp Chiếu đặc biệt dặn dò chỉ để dành riêng cho mình, cả người hắn như bừng lên một sức sống kỳ lạ.
“Chỉ dành riêng cho mình ta sao?” Hắn xúc động nhận lấy.
Giang Nguyệt giật mình, không hiểu tại sao đôi mắt mệt mỏi của hắn đột nhiên lại bừng sáng, chỉ gật đầu: “Đúng vậy, tam ca nghe thấy ngươi vất vả, mấy ngày nay đều không ngủ ngon, nên đặc biệt dặn ta đưa cho ngươi.”
A Khuê đỏ hoe mắt, vội vàng cuốn tay áo lên lau mặt, nghẹn ngào nói: “Ta đã biết, trong mấy người bọn ta, người ca ca quý trọng nhất chính là ta, vải vóc đều để ta chọn trước, bây giờ còn đặc biệt bảo gia chủ đưa thuốc riêng cho ta,” Hắn nhận lấy thuốc, xúc động nói, “Ta nhất định sẽ uống hết, tuyệt không để lãng phí.”
Sau đó lại chạy về phía nhà bếp.
Giang Nguyệt lúc đầu bị sốc trước đầu óc có phần đặc biệt của A Quỳ, sau đó lại thấy nàng và Nhiếp Chiếu thật sự có chút vô tâm, không thể chỉ vì người ta dễ dàng hài lòng mà tùy tiện dỗ dành như thế.
Với sự áy náy, nàng đã sắm sửa thêm vài bộ quần áo cho bốn người bận rộn mấy tháng qua, và cấp thêm tiền trợ cấp.
Ngày mai là đêm giao thừa, khắp chín châu tràn ngập không khí vui tươi nhộn nhịp, dù là gia đình nghèo khổ nhất cũng đều cắt giấy đỏ dán câu đối, cầu mong một năm mới mưa thuận gió hòa, ngũ cốc dồi dào.
Nhưng tại kinh kỳ cách đó ngàn dặm, trong hoàng cung lại không có chút không khí vui vẻ nào, ngược lại là u ám tĩnh lặng, cung nữ qua lại đều cúi đầu cẩn trọng, sự tĩnh mịch len lỏi qua những bức tường cung điện, tất cả chỉ vì mấy ngày trước cuộc Bắc phạt thất bại, Hoàng đế Long Nhan nổi giận.
Cung Cực Nguyên cũng im lặng đến mức nghe được tiếng kim rơi, các đại thần đến bàn việc đều cúi đầu, không ai nói gì.
“Chư vị ái khanh ngày thường chẳng phải đều có tài ăn nói sao? Sao hôm nay lại đều câm nín hết rồi? Bây giờ ai có ý kiến gì cao siêu thì cứ nói ra.”
Mọi người cúi đầu, lòng như có sóng ngầm cuộn trào, không khí ngày càng ngột ngạt khó chịu, không ít đại thần mồ hôi đã ướt trán.
Trong điện chỉ có tiếng lách tách nhỏ từ lò than, khiến người ta giật mình thon thót.
Đương kim Hoàng đế từ nhỏ đã kém thông minh, không có tài kinh bang tế thế, đây là lời tiên đế từng nói, Hoàng đế cũng “không phụ lòng mong đợi”, quả nhiên lớn lên thành một thân vương nhàn rỗi say mê luyện đan. Chỉ là số trời thật kỳ diệu, ai có thể ngờ rằng các hoàng tử tiên đế đều bỏ mạng trong cuộc tranh đoạt ngai vàng, khi ấy ông ta đang ở nhà luyện đan, lại có người vào phủ khoác lên mình hoàng bào.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Các thần tử trong điện đều là cận thần của Thanh Nguyên Đế gần đây, nếu bàn về kinh thư luận đạo thì còn có thể nói đôi điều, còn nếu muốn họ bàn về chính sự, thì thật sự là khó khăn.
Đúng lúc mọi người đều căng thẳng, một viên quan hầu khom người, vội vã bước vào cung kính bẩm báo: “Bệ hạ, lão tướng quân Công Tôn Ký Minh cầu kiến.”
Công Tôn Ký Minh là nguyên lão bốn triều của Đại Ung, chiến công hiển hách, có tình giao hảo với Thái Tổ Hoàng đế, luận về công trạng không ai có thể sánh kịp, là vị lương thần trung thành tận tâm, cũng là võ tướng hiếm hoi có thể an hưởng tuổi già. Thanh Nguyên Đế nghe xong mặt liền nghiêm lại, vội vàng đứng dậy: “Mau thỉnh.”
Năm xưa Nhiếp Trầm Thủy và Nhiếp Tích Hương đều là môn đệ của Công Tôn Ký Minh, sau khi Nhiếp gia gặp chuyện, Công Tôn Ký Minh cầu xin không thành, mới nản lòng thoái ẩn, an hưởng tuổi già, triều đình vì thế mà phong thưởng để vinh danh. Sau đó nhà Công Tôn cũng không có hậu bối nào nhập triều làm quan.
Lần này ông đến, khiến Thanh Nguyên Đế thấy được hy vọng, chỉ là trong lòng không khỏi lo lắng, Công Tôn Ký Minh đã ngoài bảy mươi, liệu có thể khoác giáp ra trận lần nữa không?
Khi người vào trong, Thanh Nguyên Đế liền thấy lạnh cả người, Công Tôn Ký Minh dáng hình gầy guộc, gò má cao nhô, tóc mai trắng như tuyết, không còn phong thái oai hùng của năm xưa, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, giọng nói như chuông, vẫn còn khí phách.
Công Tôn Ký Minh có đặc quyền được đi giày, mang kiếm vào triều, ông không phải chạy bước rảo khi vào cung điện, chỉ chắp tay cúi đầu trước Hoàng đế Thanh Nguyên: “Lão thần đến để cầu xin bệ hạ vì con trai.”
Đêm giao thừa, Giang Nguyệt cùng Nhiếp Chiếu quây quần bên lò lửa, cùng nhau ngắm pháo hoa rực rỡ ngoài cửa sổ, chờ đợi thời khắc giao thừa đến.
Dưới sự thuyết phục của Nhiếp Chiếu, cuối cùng Giang Nguyệt cũng mặc chiếc áo choàng có tai thỏ mà hắn đã may. Nàng ngồi co ro bên bếp lửa cạnh cửa sổ, thỉnh thoảng Nhiếp Chiếu lại chạm vào tai thỏ của nàng khiến Giang Nguyệt đánh bật tay hắn ra. Hắn vui vẻ, không giận, còn đút cho nàng ăn táo đỏ kẹp hạt óc chó.
Khi tiếng chuông nửa đêm vang lên, Nhiếp Chiếu trao phong bao lì xì đã được chuẩn bị cho nàng. Giang Nguyệt bóp bóp, cảm thấy cứng cáp, không có hình dạng cụ thể, chắc không phải là ngân phiếu gì đó. Nàng cũng trao cho hắn một phong bao lì xì, nhấn mạnh: “Chàng đừng chê.”
Nhiếp Chiếu uống chút rượu, có phần say, trong ánh mắt tràn đầy vẻ dịu dàng, xa xăm, không còn sự sắc sảo như thường ngày, thậm chí còn có chút mơ màng, hắn chống tay lên mặt, lắc lư phong bao nàng đưa, bên trong phát ra tiếng leng keng, là vài chục đồng tiền xu.