Nhìn thấy Nhiếp Chiếu, hắn lại nhớ đến cảnh bị chặn trong hẻm, bị đánh đập và không được phép tiếp cận Giang Nguyệt, trong khi Nhiếp Chiếu lại ở bên nàng. Tất cả những cảm xúc này khiến hắn khó chịu vô cùng.
"Ngày mai, ngươi sẽ được điều đến Thương Ty làm Phó sứ Thương Ty." Nhiếp Chiếu không hề quan tâm đến việc hắn có đồng ý hay không, chỉ ném lệnh điều động và thẻ bài cho hắn, "Ngày mai giờ Thìn hãy đến gặp Lý Hộ để nhận chức, sau đó đến Thương Ty báo cáo."
Vinh Đại Niên ôm chặt thẻ bài lạnh buốt, không thể tin vào những gì mình nghe thấy. Đây đúng là chuyện tốt, chuyện rất tốt. Ai ở Phủ Tây mà chưa nghe nói đến Thương Ty? Đây là cơ quan được Đô đốc tự mình giám sát, có thể làm việc ở Thương Ty, dù chỉ là một chức vụ nhỏ cũng đã có triển vọng rất lớn. Phó sứ Thương Ty, dù chỉ là quan lục phẩm, nhưng lại có rất nhiều tiềm năng.
"Đô đốc, ngài thật sự tin tưởng tôi sao?" Hắn không thể không thốt lên.
Nhiếp Chiếu thản nhiên đáp: "Ngươi phẩm hạnh chính trực, ta có lý do gì để không tin?"
Vinh Đại Niên trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng ôm thẻ bài quỳ xuống: "Tôi sẽ không phụ lòng tin của Đô đốc."
"Còn Giang Nguyệt, nàng cũng rất tin tưởng ngươi, tin rằng ngươi sẽ làm tốt vai trò Phó sứ này," Nhiếp Chiếu nói, khiến mắt Vinh Đại Niên thoáng hiện một tia chua xót. Hắn biết rằng từ giây phút này, giữa hắn và Giang Nguyệt, chỉ còn lại mối quan hệ cấp trên cấp dưới, không thể có thêm bất kỳ ý nghĩ viển vông nào.
Nhưng dù Nhiếp Chiếu không nói, hắn cũng chẳng thể làm gì khác.
"Thuộc hạ sẽ không phụ lòng tin của Đô đốc, cũng như của Giang Thiên Hộ."
Hắn sẽ trả ơn Nhiếp Chiếu đã giúp đỡ gia đình hắn, và cũng sẽ cho tình cảm của mình một lời giải thích.
Nhiếp Chiếu luôn biết cách đánh đòn vừa nhẹ vừa nặng, lần này giọng điệu và vẻ mặt của hắn đều trở nên ôn hòa hơn, gõ nhẹ lên bàn: "Lựu mới đến rất tươi, ta đã bóc sẵn rồi, ngươi mang về mà thưởng thức, đã đi xa mấy tháng trời, trông ngươi môi khô nứt nẻ cả rồi."
Vinh Đại Niên lại cảm thấy một trận cảm xúc phức tạp, sau khi cảm ơn, hắn ôm ba quả lựu mà Nhiếp Chiếu vừa bóc đi.
Khi hắn đi rồi, Nhiếp Chiếu mới thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Cảm giác bỏ được việc phiền phức sang cho người khác làm hắn dễ chịu đến mức vươn vai, lười biếng trở về phòng. Giang Nguyệt đang nằm trên giường đọc sách, nghe tiếng bước chân hắn liền vội vàng giấu sách vào dưới gối và thay bằng một quyển sách nghiêm túc.
Nhiếp Chiếu vừa nhìn là biết ngay, nhưng không nói gì, cởi áo ngoài ra, leo lên giường và nửa đè lên người nàng, đặt cằm lên vai nàng.
Giang Nguyệt suýt nữa bị bắt gặp, tim đập thình thịch, nhưng vẫn không quên hỏi hắn: “Có chuyện gì vậy?” Nàng không kiềm được mà đoán, “Lẽ nào Vinh Đại Niên từ chối chàng sao? Không thể nào chứ.”
Nhiếp Chiếu lắc đầu, liếc nhìn nàng một cái: “Không, ta còn bóc cho hắn ba quả lựu.”
Giang Nguyệt im lặng, nàng chưa bao giờ biết Nhiếp Chiếu có cái tính này, lại còn muốn người khác đoán nữa chứ. Dù vậy, việc chủ động bóc lựu cho Vinh Đại Niên quả thật không giống tính cách của hắn.
Nàng nghĩ có lẽ Nhiếp Chiếu đang không vui, liền vỗ nhẹ vai hắn, nói với giọng trầm trọng: “Không sao đâu, chàng cứ nằm nghỉ một chút đi, khi nào muốn nói với ta thì cứ nói.”
Nhiếp Chiếu cười thầm, nhìn nàng đầy ẩn ý: “Quả lựu đó chua lắm, chua đến mức rụng cả răng. Chỉ có những người quyền quý mới dùng để trưng bày, nhưng quả lựu này không ngon, cần nhập ít thôi.” Hắn ám chỉ nàng, “Ta không thích ăn chua, nhưng nghĩ bóc cho nàng ăn, thử rồi thấy khó ăn quá.”
Giang Nguyệt không nhận ra ám chỉ đó, chỉ sờ đầu hắn và nghĩ rằng đây mới là cảm giác quen thuộc. Hắn làm gì mà đi bóc lựu ngọt cho Vinh Đại Niên, chắc chắn là thử thấy chua mới đem cho hắn.
Nhiếp Chiếu cắn nhẹ vào má nàng, tự trách bản thân là một trăm lần đều không nhớ, Giang Nguyệt thì chẳng bao giờ hiểu được ý tứ của hắn. Làm sao hắn có thể thực sự buồn chán trong tình cảnh này?
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Nếu là người khác, hẳn đã dựa vào mà hôn hắn một cái, rồi hỏi xem hắn còn buồn không, từ đó hắn có thể nhân cơ hội nói vài lời yêu chiều.
Nghĩ vậy, hắn lại cắn nhẹ vào má nàng, xấu xa lấy cuốn sách mà nàng giấu dưới gối ra, đọc một cách nghiêm túc: “Tôn Ngọc Anh không ngờ Lưu Sinh, người tưởng chừng như xuất chúng, lại cùng kế mẫu lừa dối nàng, vừa muốn chiếm đoạt của hồi môn của nàng, vừa lưu luyến chốn thanh lâu, không khỏi tức giận mà trừng mắt... Ừm...”
Giang Nguyệt vội vàng xấu hổ che miệng hắn: “Đừng đọc nữa! Đừng đọc nữa!”
Nàng thích đọc những câu chuyện ngược tâm báo thù đầy sảng khoái này, nhưng chỉ là tự đọc thì không sao, còn bị đọc lên như vậy thì thực sự xấu hổ đến muốn chui xuống đất.
“Cô chỉ hận bản thân trước đây mù quáng, không nhìn ra hắn là một con sói đội lốt người, sống lại lần nữa, cô nhất định phải...” Giang Nguyệt thấy không thể nào bịt miệng Nhiếp Chiếu được, liền kéo chăn trùm kín đầu, không muốn nghe thêm một từ nào nữa.
Nhiếp Chiếu bỏ cuốn sách xuống, vén chăn của nàng: “Giận rồi à? Thật sự giận rồi sao?”
Giang Nguyệt bực bội cắn tay hắn một cái, rồi kéo chăn lên che kín, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Nhiếp Chiếu lại vén chăn ra một góc, đưa tay vào, cười cười nói: “Được rồi, cho nàng cắn, đừng giận nữa.”
Giang Nguyệt kéo tay hắn qua, cắn một cái rồi ném ra ngoài.
Nhiếp Chiếu suy nghĩ rất nhanh, nếu không làm được như mong muốn thì thử ngược lại xem sao, liền kéo nàng ra khỏi chăn, từng chút một hôn lên má nàng: “Được rồi mà, còn giận không?”
Giang Nguyệt quay đầu đi, hắn liền đuổi theo, lại hôn thêm một cái, rồi dùng má mình chạm vào má nàng: “Đừng giận nữa, ban ngày ta đi tìm nàng, nàng tránh mặt ta nhưng ta cũng không giận.”
Giang Nguyệt vốn không hề giận, chỉ là xấu hổ thôi, nghe hắn nói vậy thì thấy như mình có lỗi, miễn cưỡng hôn nhẹ lên cằm hắn, Nhiếp Chiếu liền hôn lại cằm nàng, rồi hai người cứ thế hôn nhau đến khi không thể dừng lại.
Không thể dừng lại không thể dừng lại được, Nhiếp Chiếu liền bị nàng đẩy ngã ra sau.
Giang Nguyệt giơ ngón tay ra hiệu: “Bảy ngày, mười lăm phút, tối nay, không được.”
Hắn xoa xoa phía sau đầu, ngạc nhiên, không phải, ai đồng ý với nàng vậy?