Hai người im lặng một lúc, rồi đồng thanh nói: "Ta thấy không có vấn đề gì."
Rất tốt, lại một lần nữa củng cố niềm tin cho nhau.
Giang Nguyệt cẩn thận về nhà, chưa vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, Tam ca có lẽ không giận.
Nàng nhẹ nhàng đóng cửa, đối diện là bài văn nàng viết hôm nay treo trên nhà chính.
"Về rồi? Mau rửa tay ăn cơm." Tiếng Nhiếp Chiếu từ bếp vọng ra.
Giang Nguyệt không hiểu, hắn không giận sao? Nàng lẻn vào bếp, tựa vào khung cửa nhìn hắn: "Tam ca, bài văn của ta..."
"Tốt lắm, tiên sinh của các muội không biết thưởng thức, nhưng nmuội sau này đừng viết loại bài này chọc tức hắn nữa. Hắn bảo thủ cổ hủ, không thể chấp nhận được," Nhiếp Chiếu xoa đầu nàng, đưa cho nàng mười văn tiền, cười mỉm mắt cong cong, trông thật không có ý tốt, "Nhà hết xì dầu rồi, đi mua một bình xì dầu, tiền thừa ta cho muội."
Giang Nguyệt không ngờ không bị mắng, lại còn được tiền tiêu vặt, liền nhanh chóng cầm tiền chạy đi.
Chẳng bao lâu sau, nàng xách bình xì dầu trở về, mặt ủ rũ: "Tam ca huynh lừa ta, một bình xì dầu đúng mười văn tiền, huynh chỉ muốn lừa ta đi mua xì dầu."
Nhiếp Chiếu cười không ngừng: "Ai bảo muội nói muốn kiếp sau làm mẹ con với ta." Bài văn của Giang Nguyệt làm hắn cảm động, nhưng làm mẹ con thì không thể, hắn không thể giải thích, chỉ biết không muốn, nhưng làm huynh muội thật sự, hắn cũng không muốn, hắn không nghĩ ra kiếp sau muốn làm gì với nàng, nhưng chắc chắn không phải là người xa lạ.
Giang Nguyệt phồng má: "Huynh không phải nói bài văn của ta tốt sao? Ta nói đều là lời từ tâm can."
Nhiếp Chiếu đưa d.a.o cho nàng: "Nếu muội có thể xuống tay, kiếp này ta sẽ làm mẹ muội."
Giang Nguyệt vội vã bỏ d.a.o xuống, sợ hãi: "Ta không dám."
"Muội sao cứ cố chấp muốn ta làm mẹ muội vậy? Ta không phải đã là ca ca muội rồi sao?" Nhiếp Chiếu không hiểu, lúc mới đến, Giang Nguyệt trong bệnh khóc gọi hắn là mẹ, bao năm rồi, sự cố chấp này vẫn không thay đổi.
Giang Nguyệt vặn vẹo vạt áo, lắc đầu: "Ta cũng không biết, ta luôn cảm thấy mẹ là tốt nhất, huynh đối với ta, như mẹ ta đối với đại ca." Nàng không thấy đại ca nhưng thấy mẹ làm quần áo, giày tất cho đại ca, đến giờ, nói đại ca sắp đi học, nên làm bánh chay cho huynh ấy.
Tam ca đối với nàng, như mẹ đối với đại ca.
"Muội còn có huynh ruột?" Nhiếp Chiếu lần đầu nghe nàng nói, múc bát cơm đặt trước mặt nàng, bảo nàng kể kỹ.
"Có, huynh ta gọi là Chiêu Tài, ta không biết tên thật của anh là gì, anh còn có tự là Đức Tân."
"Vậy muội? Muội có nhũ danh không? Chiêu Tài Chiêu Bảo?" Nhiếp Chiếu vừa nói vừa cười nhẹ.
Giang Nguyệt nghĩ một lúc, rồi lắc đầu: "Ta chắc không có nhũ danh, ở nhà chỉ gọi ta là Giang Nguyệt."
"Muội nói ca ca muội còn có tự? Nhà muội không đặt nhũ danh, có đặt tự không?" Nhiếp Chiếu chưa từng nghe nàng nhắc đến, cứ tưởng nhà nàng không đặt nhũ danh và tự cho con cái, không ngờ đại ca nàng có. Nàng cuối năm sẽ mười lăm tuổi, sắp đến tuổi cập kê, theo lý nên có tự từ khi còn nhỏ để làm quen.
Nhiếp Chiếu không hỏi thì thôi, hỏi lại khiến Giang Nguyệt thấy mình thật đáng thương, nàng hít hít mũi: "Tam ca có nhũ danh không? Có tự không?" Nàng nghe Ban Nhược nói, gia đình Tam ca rất yêu thương hắn, nên chắc chắn hắn có.
Nhiếp Chiếu gật đầu: "Ta có tự, là Tử Nguyên, nhưng ở Chúc Thành không cần dùng, ai cũng không có tự, không quan tâm mấy chuyện này." Về nhũ danh, hắn lảng tránh, nhất định không chịu nói với Giang Nguyệt.
"Vậy Tam ca không thể đặt cho ta một tự sao? Ta còn kịp dùng khi cập kê."
Nhiếp Chiếu trong đầu lướt qua vô số từ, nhưng chưa kịp nói ra đều thấy không hợp, hắn không nghĩ ra từ nào phù hợp với nàng, nên từ bỏ, bảo nàng: "Đợi chút, ta nghĩ kỹ, nghĩ ra cái nào hợp sẽ đặt cho muội, chắc chắn kịp khi muội cập kê."
Giang Nguyệt đưa tay ra, ánh mắt đầy mong chờ như nước xuân tan băng: "Vậy móc ngoéo, Tam ca không được lừa ta."
"Đồ nhỏ nhen." Nhiếp Chiếu chợt lóe lên ý nghĩ, móc ngoéo với nàng: "Nếu chưa nghĩ ra tự, trước đặt nhũ danh cho muội, được không?"
"Là gì?" nàng hỏi.
Nhiếp Chiếu kéo tay nàng, nhúng nước rồi viết hai chữ "Cân Cân" vào lòng bàn tay nàng.
Giang Nguyệt lật qua lật lại xem mấy lần, không hiểu nghĩa.
“Mọi việc không nên cân nhắc quá, muội gọi là Cân Cân, sau này mọi việc ta sẽ không cân nhắc quá với muội. Nhưng Cân Cân vốn là từ chỉ sự sáng suốt, sau này mới biến thành cân nhắc quá chi li, quá sáng suốt sẽ trở thành cân nhắc quá. Ta chỉ lấy ý này thôi.”
“Vậy trước đây tam ca có cân nhắc quá với ta không?”
"Bị muội chọc tức chết. Sau này cân cân sẽ dán lên trán muội, nhắc ta không được giận."
Giang Nguyệt cười khúc khích, không ngờ mình lại làm hắn tức giận đến vậy: "Nhưng ta không thấy Tam ca thật sự giận ta? Còn nghĩa khác không?"
Nhiếp Chiếu im lặng, cúi mắt, hàng mi dài rủ xuống như bóng hoa hoàng hôn, hắn hơi nghiêng đầu, nói khẽ: "Một cân là nặng, thêm một cân, nặng hơn ngàn vàng." Nói xong, mặt hắn đỏ ửng, dùng mu bàn tay che đi, mới dần biến mất.
Giang Nguyệt nghẹt thở, gần như run rẩy, cổ họng bị nghẹn, mãi mới tìm lại được giọng nói: "Ta trong lòng Tam ca, nặng hơn ngàn vàng?"
"Ban đầu không có, một cân gạo cũng không bằng, tiếc là đầu óc ta không tốt, giữ muội lại hai năm, giờ có lẽ vậy. Mẹ muội yêu ca ca muội, ta đương nhiên cũng muốn muội biết, muội cũng có người yêu thương.”Nhiếp Chiếu nói xong, chỉ nghe tiếng bát đũa rơi lộp độp, Giang Nguyệt lao tới ôm hắn.
Hắn cảm thấy thứ nóng hổi chảy xuống cổ áo, ướt át như mưa muối mùa hè.
Hắn vỗ lưng Giang Nguyệt: "Ngạt thở rồi, muội làm ta ngạt thở rồi, buông ra."
Giang Nguyệt mới vừa cọ cọ vào n.g.ự.c hắn, định mở miệng nói thì Nhiếp Chiếu dường như biết nàng lại muốn nói gì, vội vàng bịt miệng nàng: "Không cần phải nói chuyện chăm sóc ta lúc về già, ta còn rất trẻ."
Ánh mắt Giang Nguyệt lóe lên sự kinh ngạc, nàng nghĩ rằng Tam ca của mình thật sự biết trước mọi việc, nàng định nói gì hắn đều biết hết.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
"Ta đã thương yêu muội, là huynh trưởng của muội, muội không cần phải nghĩ rằng muội là gánh nặng của ta. Ta sẵn lòng tiêu tiền cho muội, vui vẻ tiêu tiền cho muội, muội cũng đừng lo lắng.
Những người đàn ông đó không xứng với muội. Đợi khi ta có tiền, ta sẽ tuyển chồng cho muội ở khắp Phủ Tây, nhất định tìm được người tốt nhất cho muội. Muội không được dây dưa với Vinh Đại Niên nữa, nghe rõ chưa?" Nhiếp Chiếu buông tay, nghiêm túc cảnh cáo nàng.
Giang Nguyệt gật đầu: "Nhưng ta thấy Vinh Đại Niên, người cũng khá là..."
"Khá gì?" Nhiếp Chiếu nhướng mày, cười nhạt hỏi. Bảo hắn nói Vinh Đại Niên có gì xấu thì hắn không nói được, nhưng bảo hắn nói Vinh Đại Niên có gì tốt thì càng không nói được. Không nói được tốt thì tức là không có gì tốt, đó chính là khuyết điểm lớn nhất.
Giang Nguyệt vội bịt miệng, không dám bào chữa cho Vinh Đại Niên nữa, nàng giơ ba ngón tay thề rằng sẽ không bao giờ nghĩ đến việc gả cho Vinh Đại Niên nữa.
"Cái gì!!! Muội còn từng nghĩ đến việc gả cho hắn!!" Nhiếp Chiếu đứng bật dậy, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hắn vốn tưởng rằng chỉ là tình cảm thiếu niên thiếu nữ, xuân tình chớm nở, không ngờ Giang Nguyệt thực sự định gả cho đối phương?
Giang Nguyệt vội vàng nhắc: "Cân Cẩn, Cân Cân, đừng giận. Ta chỉ nghĩ rằng, nếu hắn có thể đến cầu hôn, thì có sính lễ, lúc đó Tam ca huynh sẽ không vất vả như vậy nữa."
"Cân Cân cũng không cứu được muội, Giang Nguyệt!" Nhiếp Chiếu nắm chặt mặt nàng: "Muội sau này tốt nhất bỏ ngay ý nghĩ đó, ngàn vàng trong mắt ta chẳng qua chỉ là phân đất, tán tận cũng có cách mà phục hồi, ta có để muội thiếu ăn thiếu mặc đâu? Muội muốn nghĩ đến chuyện gả chồng? Có phải hắn đã mê hoặc, lừa dối muội không?"
"Không..." Giang Nguyệt chưa kịp giải thích xong, Nhiếp Chiếu đã quyết định: "Ta đã nói hắn không phải loại tốt đẹp gì, ngày đó ta nên đánh c.h.ế.t hắn cho rồi."
Giang Nguyệt im lặng, không dám bào chữa cho Vinh Đại Niên nữa, nàng bào chữa thêm một lời, Tam ca chắc sẽ nghĩ rằng Vinh Đại Niên đã bỏ bùa mê nàng.
Không ngạc nhiên, mấy ngày nay Vinh Đại Niên gặp nàng, như chuột thấy mèo, nép vào góc tường mà đi, hóa ra là bị Tam ca đánh, nàng thật sự cảm thấy có lỗi với hắn, đã làm tổn thương tấm lòng chân thành của hắn.