Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 148: Hiện đại đặc công văn [10]


Mạc Tầm về đến phòng bệnh thì thấy Thiệu Khiêm đỡ gáy ngẩn người, cho rằng Thiệu Khiêm khó chịu Mạc Tầm mặt đầy khẩn trương bước nhanh tới: "Có phải khó chịu chỗ nào không em?"

Thiệu Khiêm lắc đầu một cái, sau đó mở miệng dò hỏi: "Liên quan tới Vinh Ngũ?"

"Đúng." Mạc Tầm hoàn toàn không có e ngại: "Vinh Ngũ và Mạc tam gia có liên lạc, xem ra hai người này dã tâm không nhỏ, định giết anh trong một lần hành động."

Thiệu Khiêm cười lạnh nói: "Hắn tốt nhất nên chạy nhanh, bằng không nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết."

Mạc Tầm nghe vậy tự nhiên thấy run rẩy, không hiểu sao, y có cảm giác hình như mình cũng cách cái chết không xa, hơn nữa còn là cảm giác sẽ bị Ân Từ cầm dao đuổi theo chém.

"Nghe được không?" Thiệu Khiêm thấy Mạc Tầm không có gì phản ứng đá nhẹ y một cái: "Thứ ác đồ dối trên gạt dưới mưu đồ gây rối này thế nào cũng không thể bỏ qua."

Mạc Tầm cười khan một tiếng vội vàng đồng ý, không biết tại sao, y nghe được bốn chữ "mưu đồ gây rối", trên trán hơi đổ mồ hôi lạnh. Cảm giác chột dạ khó hiểu này tự nhiên đến làm Mạc Tầm đều có chút bối rối, y cũng không nhớ mình đã làm gì có lỗi với Ân Từ.

"Chuyện anh vào bệnh viện có bao nhiêu người biết?" Thiệu Khiêm đảo tròng mắt một vòng, nếu bây giờ đều đã vào bệnh viện rồi, nếu người ngoài không biết bệnh tình của Mạc Tầm, nói không chừng còn có thể diễn một vở kịch.

"Không ít người biết, nhưng cũng giới hạn ở việc anh gặp tai nạ xe, rồi vào bệnh viện." Mạc Tầm cười lạnh nói: "Lúc ấy tay súng bắn tỉa kia bắn lén, lại không thấy rõ rốt cuộc bắn trúng nơi nào."

"Kêu người thả tin, nói anh vào phòng chăm sóc đặc biệt, phong tỏa cả tầng lầu này, không cho người vào thăm." Tay phải Thiệu Khiêm sờ cằm cười he he: "Em nhìn xem, có bao nhiêu người muốn nhảy ra."

Mạc Tầm nhìn Thiệu Khiêm sờ cằm cười gian ác trông yêu đến tận xương, lập tức thân thể nghiêng về trước gặm một cái, đầu lưỡi lướt qua cằm mượt mà của Thiệu Khiêm, để lại vệt nước mờ mờ, hướng lên một tí, rơi vào khóe miệng, cuối cùng bao trùm toàn bộ môi...

Mắt Thiệu Khiêm nheo lại, hai cánh tay tự động ôm cổ Mạc Tầm, tay phải nhẹ nhàng v.uốt ve vẽ vòng tròn trên gáy, khi đầu lưỡi của Mạc Tầm tiến vào, lại là chủ động chào đón.

Mạc Tầm một tay ôm cổ Thiệu Khiêm, một tay chống trên giường bệnh đè phòng chạm vết thương của hắn, động tác ở môi cũng không dừng lại, từ từ dời xuống gặ.m cắn xương quai xanh của Thiệu Khiêm.

Nhưng cũng giới hạn ở xương quai xanh mà thôi, y cũng muốn tiến thêm một bước, nhưng cũng phải xem nhìn tình huống địa điểm mà? Tầng lầu bệnh viện này mặc dù sẽ không có ai tới, nhưng chung quy cũng phải chú ý đến Thiệu Khiêm vết thương sau gáy của ót Thiệu Khiêm mới được.

Mạc Tầm nghẹn đỏ mặt, mồ hôi trên trán lăn xuống theo cằm cương nghị, rồi sau đó rơi xuống, vừa vặn rơi lên má trái của Thiệu Khiêm, sau đó lại từ gò má tuột xuống tóc mai.

Nhìn vệt nước trên gò má của người dưới thân, Mạc Tầm cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, y luôn cảm thấy, người này đã từng khóc thảm ở nơi mà y không biết?

"Thật xin lỗi." Mạc Tầm đột nhiên nói một câu, đầu cũng chôn trong cổ Thiệu Khiêm: "Sau này anh sẽ bảo vệ tốt em."

"Anh chỉ cần chăm sóc mình là được, em có thể bảo vệ được mình." Thiệu Khiêm còn tưởng rằng y đang áy náy vì chuyện làm mình bị thương, vì vậy dùng tay vỗ vai Mạc Tầm: "Giống như hôm nay, thời khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào ông đây."

"..." Không biết tại sao, một chút xíu thương cảm trong lòng Mạc Tầm bị câu này của Thiệu Khiêm đả kích tan thành mây khói. Nói tới quyền thế, hình như là mình lớn hơn nha, nếu so chiều cao, hình như mình cũng cao hơn, còn về cân nặng... hình như mình vẫn nặng hơn. Nhưng mà, mình lại được Ân Từ bảo vệ.

Mạc Tầm cảm thấy cả thế giới cũng đen rồi, từ lúc y ra đời đến nay lần đầu tiên thấy hoài nghi, y vô dụng lắm à? Cái gì cũng để người yêu bảo vệ?

Thiệu Khiêm không hiểu gì nhìn Mạc Tầm mặt đang hoảng hốt, đây là... bị đả kích?

"Anh ra ngoài sắp xếp, lát nữa quay lại sau. Chờ anh ngủ chung." Mạc Tầm cảm thấy, dường như mình phải ra ngoài ngoài tìm cảm giác tồn tại, bằng không chắc sẽ bị Ân Từ đả kích tơi bời hoa lá.

Tầm mắt mờ mịt của Thiệu Khiêm nhìn chằm chằm bóng lưng yểu xìu của Mạc Tầm, sao mà hắn lại cảm thấy, nên nói chuyện với Mạc Tầm? Sao hắn lại có cảm giác người yêu mình khá mẫn cảm? Là lỗi giác?

Mạc Tầm ra khỏi phòng bệnh hít sâu một hơi, sau đó tay y vu.ốt ve bả vai, rồi sau đó mặt lạnh lùng gọi tâm phúc đang đứng gác bên cửa tới, để cho anh ta tuồn tin mình bị thương ra ngoài, hơn nữa nói rõ trước hết phải khiến nhà họ Mạc, rồi thừa dịp loạn rồi truyền tin cho Mạc ngũ gia, để Mạc ngũ gia và Mạc tam gia đấu nhau rồi tính tiếp.

Tâm phúc nghe được mệnh lệnh này mặt mơ màng, anh có nghĩ Mạc tiên sinh sẽ tìm Vinh Ngũ và Mạc tam gia, nhưng chuyện này có liên quan gì tới Mạc ngũ gia?

Chẳng lẽ Mạc tiên sinh muốn mượn đao giết người? Nhưng Mạc ngũ gia cũng không có bản lĩnh g.iết chết Mạc tam gia mà?

"Còn không mau đi?" Mạc Tầm nhìn tâm phúc mặt đầy trầm tư như cười như không nói: "Có vài thứ, cũng không cần biết quá nhiều."

Tâm phúc nghe vậy nhất thời sợ hãi đổ đầy mồ hôi lạnh, anh ở bên cạnh Mạc tiên sinh lâu rồi, sao lại có thể quên những người trước kia đã biến mất. Mạc tiên sinh ban đầu sở dĩ sẽ lựa chọn anh ở bên cạnh, đơn giản cũng là vì cái không nên nhìn anh không nhìn, cái không nên nghĩ anh không nghĩ.

"Tôi sẽ làm ngay bây giờ." Tâm phúc khom người cúi chào rời đi, đi thật xa rồi mới dám lau mồ hôi lạnh trên trán mình.

Mạc Tầm nhìn người nọ rời đi mới xoay người trở vào phòng bệnh, y đẩy cửa ra thì thấy Thiệu Khiên ngồi ở trên giường bệnh nhìn về phía cửa, ánh nắng màu vàng cam chiếu xéo vào trong phòng, trùng hợp rơi trên giường bệnh, giống như mạ một lớp thánh quang mù vàng cam cho người cho trên giường bệnh.

Tầm mắt hai người gặp nhau, ánh mắt vốn có chút giá rét của Mạc Tầm dần nhu hòa lại, cuối cùng hòa thành một đầm nước xuân, ào một cái chạy đến mép giường, nhào lên giường.

Hai người này ở trong bệnh viện dính nhau vui vẻ, Vinh Ngũ gia và Mạc tam gia vẫn không có tin tức quả thật đứng ngồi không yên. Hành động của Mạc Tầm được giữ bí mật rất tốt, bọn hắn chỉ có thể biết Mạc Tầm được người cứu đưa vào bệnh viện, tình huống cụ thể quả thật chẳng biết chút gì.

Bọn hắn cũng nghĩ tới việc mua chuộc bác sĩ bệnh viện, nhưng đây là bệnh viện tư, còn là bệnh viện Mạc Tầm âm thầm thành lập, bọn hắn muốn tìm một bác sĩ có thể mua chuộc cũng khó, việc này khiến Mạc tam gia và Vinh Ngũ tức giận giậm chân.

Hai người này ở trong biệt thự của Mạc tam gia ưu sầu hút hết ba gói thuốc, khi Mạc tam gia định mở gói thứ tư, Vinh Ngũ lên tiếng: "Tam gia, nếu không ta trực tiếp cho nổ bệnh viện là xong chuyện, thằng chó con đó cho dù không chết cũng phải nổ hắn chết."

"Cậu ngu nó vừa thôi, xem nhà họ Mạc chúng tôi là xã hội đen?" Mạc tam gia bỗng vỗ bàn một cái, điếu thuốc cầm trong tay cũng đập trúng người Vinh Ngũ: "Sao cậu không lấy cái não heo của cậu nghĩ đi, trong bệnh viện Mạc Tầm tự lập này có bao nhiêu người thuộc thương nghiệp chính trị? Cậu tự cho nổ bệnh viện, đến lúc đó không phải làm thịt cậu là có thể xoa dịu lửa giận của thương gia nhà chính trị này, mà là cả nhà họ Mạc cũng phải chôn theo."

Vinh Ngũ bị Mạc tam gia mắng một trận tức xanh cả mặt, nhưng hắn đúng là không dám bất hòa với Mạc tam gia. Nói khó nghe là, bây giờ bọn hắn là châu chấu trên cùng một sợi dây, nếu hắn xích mích với Mạc tam gia, tuyệt đối là một con đường chết.

"Ngài dạy phải." Đặc điểm lớn nhất của Vinh Ngũ chính là có thể co dãn, hắn bỏ gói thuốc Mạc tam gia ném lên người hắn vào túi, sau đó rút ra một điếu thuốc từ mồi rồi đưa cho Mạc tam gia: "Ngài bớt giận, chẳng phải là tôi thấy ngài lo, nên suy nghĩ bậy bạ sao."

Mạc tam gia nhìn thuốc lá trong tay Vinh Ngũ, lại nhìn nụ cười xu nịnh trên mặt hắn cuối cùng vẫn nhận lấy, hút vào một ngao ròi phả ra khói trắng mới hừ lạnh một tiếng: "Sau này dùng não nhiều vào, nếu Mạc Tầm dễ đối phó, tôi cũng không đến nổi năm đó nhường lại vị trí gia chủ nhà họ Mạc."

Nhường lại? Vinh Ngũ ngoài mặt gật đầu tán đồng, trong lòng lại khinh thường cười nhạt, thân là tam gia của nhà họ Mạc, người thừa kế tiếp theo, lại thua con riêng của anh cả mình, cũng chỉ có Mạc tam gia da mặt đủ dầy, mới dám đảo lộn thị phi nói ra chữ "Nhường lại" này.

"Đúng rồi, kêu cậu tìm người phụ nữ kia đã tìm được chưa?" Mạc tam gia hút thuốc từ từ nhắm mắt lại, thuốc lá này mùi cỏ rất là thuần, xem ra lát nữa phải ám chỉ Vinh Ngũ biếu cho gã mấy gói.

"Con gái của bà cô già đó nói, kỹ nữ sinh ra Mạc Tầm đi cùng một người ngoại quốc, đến bây giờ tôi còn chưa tra rõ ban đầu người ngoại quốc mang kỹ nữ kia đi đến tột cùng là ai." Tay Vinh Ngũ có dài đi nữa cũng không có khả năng vươn đến nước ngoài, cho nên, muốn tìm ra tung tích của Mạc Tầm mẹ quả thật trên cả khó khăn.

"Vô năng chính là vô năng." Mạc tam gia cười lạnh nói: "Cậu thả tiếng gió đi, cứ nói Mạc Tầm bị thương sắp chết, xem người phụ nữ kia có xuất hiện không."

"Đều nghe ngài." Vinh Ngũ vội vàng gật đầu đồng ý. Hắn bên này mới gật đầu, bên kia điện thoại đã vang lên, Vinh Ngũ nhìn Mạc tam gia nhỏ giọng nói: "Tôi nghe điện thoại đã."

"Nghe đi nghe đi." Mạc tam gia hút hết điếu thuốc rồi bỏ vào gạt tàn, sau đó nhắm mắt nằm ngửa trên sô pha dưỡng thần, trong lúc mông lung dường như gã thấy mình ngồi lên vị trí gia của của nhà họ Mạc, mọi người trong nhà họ Mạc cúi đầu xưng thần với gã, mà Mạc Tầm trước kia cướp vị trí gia chủ của gã, lại như một con chó nằm dưới đất dập đầu cầu xin.

Có lẽ hình ảnh này khiến người ta cảm thấy thích thú, cảnh tưởng trong đầu Mạc tam gia càng ngày càng rõ ràng, nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng lớn, cuối cùng thành lớn tiếng bật cười.

Vinh Ngũ bên này vừa nghe điện thoại thì nghe thấy tiếng cười của Mạc tam gia, nụ cười trên mặt hắn càng sâu, trong lòng thì là khinh thường cười nhạt, Mạc tam gia gì chứ cùng lắm chỉ là một tên tự phụ ngu xuẩn mà thôi.

Vinh Ngũ không nghe thấy bên kia nói chuyện thì lạnh giọng hỏi: "Có phải bên bệnh viện có tin tức gì không?"

Người bên kia nghe Vinh Ngũ nói, vội vàng kể hết "tin tức" mình thăm dò được cho Vinh Ngũ: "Ngũ gia, nghe nói vị kia đang trong phòng chăm sóc đặc biệt."

Vinh Ngũ nghe vậy nói là không hoài nghi thì không thể nào, hắn kiềm chế sự mừng rỡ dưới đáy lòng, lại dặn dò bên kia thăm dò kỹ càng rồi lại cho hắn hay.

Người bên kia nghe xong thì cúp máy đi theo mấy "anh em" nói chuyện phiếm thăm dò.

"Ai gọi đó?" Mạc tam gia nhắm mắt lười biếng nói: "Bên phía bệnh viện có tin tức gì?"

"Tam gia đúng là thần cơ diệu toán." Vinh Ngũ xoay đầu lập tức nói: "Vừa rồi bệnh viện cho hay, nói là Mạc Tầm đang trong phòng chăm sóc đặc biệt."

Mạc tam gia nghe vậy trên mặt hiện vẻ mừng như điên, chẳng lẽ đúng là ông trời có mắt, những gì trong đầu mình vừa rồi, đều là chuyện sắp xảy ra sau này? Nếu là thật, thì đúng là nên cho quyên mấy ngôi chùa cho các lộ thần tiên.

Càng nghĩ càng đúng nụ cười trên mặt Mạc tam gia sâu hơn, gã nhìn Vinh Ngũ ho khan một tiếng, cố ra vẻ nghiêm túc nói: "Mạc Tầm rất xảo trá, nhất định phải thăm dò rõ ràng."

"Ngài yên tâm đi." Trên mặt Vinh Ngũ mang nụ cười nịnh hót: "Ngài xem hay là tôi tìm hiểu thử?"

"Đi đi đi." Mạc tam gia khoát tay như đuổi ruồi kêu Vinh Ngũ rời đi.

Khi Vinh Ngũ sắp ra cửa gã lại vội vàng gọi người lại: "Điếu thuốc vừa rồi của cậu..."

"Ngài xem cái trí nhớ này của tôi này." Vinh Ngũ quay lại để gói thuốc lá có hoa văn Ấn Độ lên bàn trà trước Mạc tam gia: "Đây là thuốc cấp dưới biếu tôi, tôi hút cảm thấy mình không hút nổi mùi này, mới nghĩ chắc Tam gia có thể. Cái này đem tới vốn để biếu ngài mà."

"Vẫn là nhóc con này biết nói chuyện." Mạc tam gia rất hài lòng với sự thức thời của Vinh Ngũ, gã thích loại người biết nhìn sắc mặt người khác, lại biết nói chuyện như Vinh Ngũ.