Thiệu Khiêm nhìn một cái, đuổi người đi lần nữa, sau đó hơi có lỗi nói: "Lúc trước con chỉ nói chơi thôi, rằng Bạch phủ còn thiếu một đích phu nhân, Lục Ngao cũng cho là thật. Cha nương xin đừng trách."
"Đều là người một nhà." Lục phu nhân vỗ vỗ tay Thiệu Khiêm nói: "Chỉ cần hai đứa sống vui vẻ, ở nhà ai chẳng phải đều giống nhau à."
"Nương nói phải." Thiệu Khiêm gật đầu cười nói.
Lục Ngao cứ thế đứng một bên nhìn Thanh Huyền nhà y nói chuyện thật vui với mẫu thân, thứ này gật gật đâu, khóe mắt lại bắt đầu liếc trộm Thiệu Khiêm. Chân còn nhích từng chút về trước, không bao lâu đã đứng trước mặt Thiệu Khiêm rồi.
Thiệu Khiêm xoa thái dương đang đau đớn, vậy là ngay cả giấm của mẹ mình cũng ăn? Kiếp trước ngươi là bình dấm chua đầu thai à!? Hay là thể loại giấm già năm xưa.
Nói này, kiếp trước y có phải bình dấm chua đầu thai không, người khác không biết chẳng lẽ ngươi còn không biết?
Cơ mà, Thiệu Khiêm cũng trực tiếp làm như không thấy, thứ này chính là kẻ được một tấc lại muốn tiến một thước, nếu lúc này ngươi để ý đến y, vậy không được bao lâu, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của y.
Lục Ngao đứng đó nhìn Thanh Huyền còn không định quay đầu một hồi, đúng là nước chua sùng sục trào ra ngoài. Đêm qua đã bảo đến xem y luận võ kia mà, lúc này cứ tán gẫu với mẫu thân nhà mình, xem y luận võ làm sao được chứ?
Cơ mà Lục thiếu chủ này, đến giờ cũng chưa thấy ngài ra sân mà?
Chờ tời chờ lui, thủy chung không thấy Thanh Huyền nhà y để ý đến y, Lục Ngao xoay người đưa lưng về phía Thiệu Khiêm, cứ thế ngồi xổm dưới đất nâng cằm nhìn về phía lôi đài, hai người trên lôi đài xấu ghê, xấu như vậy còn dám xuất hiện trước mặt Thanh Huyền nhà y, đúng là không nên.
Í, xuất hiện trước mặt Thanh Huyền nhà y? Mắt Lục thiếu chủ đều sáng rồi, y đứng phắt dậy, khi thấy một người bị đánh xuống đài thì phi thân bay lên lôi đài: "Lục Gia Bảo, Lục Ngao thỉnh giáo."
Thiệu Khiêm nghe thấy tiếng của Lục Ngao, lập tức quay đầu đi. Thứ này tuy đứng trên lôi đài, gương mặt nhìn về phía người còn lại trên lôi đài, nhưng ánh mắt vẫn liếc trộm tới đây đều khiến người ta không thể nào bỏ qua được.
Mà tiền bối giang hồ ngồi trên khán đài cao đều không hẹn mà cùng nhìn sang phía Lục bảo chủ, ánh mắt như đao kia tất nhiên không cần nói cũng biết. Nhanh như vậy đã thả mãnh thú nhà ngươi ra ngoài, vậy là đang buộc thanh niên tuấn kiệt những gia tộc khác đều ra sân hết?
Cả nhà Lục Gia Bảo đều đến, bộ định muốn tháo dỡ lôi đài của đại hội võ lâm hay gì?
Lục bảo chủ bình chân như vại nâng chung trà lên nhấp một hớp, sau đó trấn định quay đầu nhìn nơi khác. Ông không thấy nhi tử nhà mình đã lên lôi đài, càng không biết sau luận võ thì nên làm sao.
Các tiền bối trên khán đài nhìn thấy bộ dáng này của Lục bảo chủ, thật sự tức giận đến phùng mang trợn má. Đã bảo để thanh niên tuấn kiệt mỗi nhà áp trục rồi cơ mà? Sao ngươi không làm theo đúng bài thế? Chơi vậy đâu có vui.
Nhưng họ có thể đuổi Lục Ngao xuống? Thế thì tất nhiên là không thể. Chỉ có thể từng ngụm lão huyết nghẹn ở cổ họng nuốt không được phun cũng không xong, các tiền bối giang hồ đã thật lâu chưa hưởng tư vị ủy khuất này rồi.
Mà thanh niên tuấn kiệt mỗi nhà, nhìn thấy Lục Ngao lên lôi đài thì đều sửng sốt, năm ngoái chẳng phải không đến cuối cùng Lục Ngao sẽ không lên lôi đài sao? Năm nay đổi tánh? Thế mà lại vọt lên sớm như vậy.
Nhóm thanh niên tuấn kiệt nhìn nhau, họ... đến tột cùng có nên lên hay không?
Lục Ngao cũng mặc kệ người khác nghĩ gì, y chỉ cần Thanh Huyền nhìn y là đủ rồi. Giống như hôm qua y đã nói, hôm nay trên cơ bản đều là hạng tam giáo cửu lưu, quả thực không có gì hay để đánh. Nhưng cho dù trong lòng không kiên nhẫn, thứ này vẫn không xuống dưới, dù sao y vừa xuống lôi đài, Thanh Huyền nhà mình lại bắt đầu nói chuyện với mẫu thân.
Lần nữa đá người đá lôi đài sau đó, rồi cũng không có ai chịu đi lên cho thứ này đánh nữa, dù sao đi lên liền bị người đánh xuống trong một chiêu gì gì đó, quả thực không thể mất mặt hơn nữa.
Lục Ngao đứng giữa lôi đài cũng không thấy có ai đi lên, y dạo quanh trên lôi đài một vòng rồi cao giọng hỏi: "Còn vị anh hùng nào lên lôi đài chỉ giáo?"
Chỉ giáo? Ngươi nói câu này mà không cảm thấy đỏ mặt? Lục Ngao có thể nói là đệ nhất nhân trong lớp trẻ, đừng nói những tán nhân giang hồ này, cho dù là vài tiền bối cũng chưa chắc có thể thắng y.
"Nghe đại danh Lục thiếu chủ đã lâu, hôm nay bỉ nhân đến đây lĩnh giáo một phen." Giữa lúc Lục Ngao quyết định không ai lên nữa, y liền xuống tranh công, thì có người phi thân tới.
Lục Ngao trên dưới quan sát người này một phen, chẳng hiểu sao y cứ thấy người này có chút quen mắt, nhưng có thế nào cũng không nhớ ra đã từng gặp ở đâu.
Đồng dạng, Thiệu Khiêm cũng thấy người này mang đến cho hắn một cảm giác rất là quen thuộc, nhất là lúc nói chuyện, nghe tiếng càng quen thuộc.
"Người này là môn sinh đắc ý của Dược vương." Lục phu nhân thấy Thiệu Khiêm nhìn chằm chằm vào người kia liền ói: "Người này hiếm khi hành tẩu giang hồ, có người nói lần này tham gia đại hội võ lâm, là do Dược vương cố ý đuổi tới."
Môn sinh đắc ý của Dược vương? Lẽ ra nhân vật như vậy hắn phải chưa từng thấy qua mới đúng. Nhưng lại lần đầu tiên hắn thấy người này đã cảm thấy nhìn quen mắt. Cơ mà, dược ư...
Từ xưa độc độc không phân biệt, Thiệu Khiêm khó hiểu nghĩ tới nam nhân đeo mặt nạ kỳ quái lúc hắn mới tới thế giới này lúc. Đừng bảo người này có liên quan gì tới người đeo mặt nạ kia?
"Thì ra là ngươi." Lục Ngao hiển nhiên cũng nhận ra người này rồi, sắc mặt y không được tốt cho lắm nhìn chằm chằm người này, trước đây khi y gặp được Thanh Huyền, người này cũng đang ở đó.
"Lục thiếu chủ hảo nhãn lực." Nam nhân tự tiếu phi tiếu nhìn Thiệu Khiêm trên khán đài cao một cái: "Lúc đầu nếu như ta có thể đưa công tử trên kia đi, chỉ sợ sẽ chẳng có chuyện của Lục thiếu chủ đâu."
"Là của mình, ai cũng không cướp được. Không phải là của mình, cho dù giành rách da đầu đều vô dụng." Lục Ngao cười lạnh nói: "Muốn đánh cứ đánh, nói nhảm chi nhiều vậy."
"Lục thiếu chủ nói đúng." Nam nhân tay cầm Tiêu Diêu phiến chuyển động linh hoạt: "Từ Lân, Tiêu Diêu phiến."
"Lục Ngao, Liệt Dương chưởng." Lục Ngao ôm quyền: "Từ công tử mời."
Thiệu Khiêm thấy hai người trên lôi đài đã động thủ, nếu là tỷ thí quang minh chính đại, hắn tất nhiên không sợ Lục Ngao sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng đối thủ này lại là cao thủ giỏi dùng độc. Một khi bất cẩn chỉ sợ sẽ trúng chiêu.
Lục phu nhân xem Thiệu Khiêm vẫn nhíu mày nhìn xuống lôi đài thì nhẹ giọng hỏi: "Có gì không ổn à?"
"Nương, người đó là cao thủ dùng độc. Con sợ Lục Ngao chịu thiệt." Thiệu Khiêm nhíu mày lo lắng nói: "Nếu như thua thì cũng không có gì, con sợ Lục Ngao trúng độc thương thân."
"Không sao." Lục phu nhân cười nói: "Trang phục thường ngày của Lục Ngao từ nhỏ đã được ngâm linh dược, từ sớm đã luyện thành cơ thể bách độc bất xâm."
Thiệu Khiêm sửng sốt, sau đó bừng tỉnh. Cho nên, trước đây Từ Lân sở dĩ không muốn đối địch chính diện với Lục Ngao, chính là vì độc của gã không làm gì được y?
Cơ mà nếu gã biết, sao bây giờ lại ra sân tỷ thí với Lục Ngao? Thật sự yên tâm vì có chỗ dựa vũng chắc, hay là đơn thuần chỉ muốn đọ sức một phen?
Cho dù như thế nào đi nữa, chỉ cần người này dám chơi hiểm, cũng đừng trách hắn xuất thủ.
Kỳ thực trong lòng Từ Lân rất khó chịu, trước đây gã vất vả lắm mới coi trọng một người, còn xíu nữa là đưa người đi được rồi, mà Lục Ngao lại đuổi theo đánh tới. Gã rơi vào đường cùng chỉ đành tháo chạy bỏ đi, vốn chỉ nghĩ chờ Lục Ngao rời đi, mình còn có thể trở về tìm công tử này.
Ai ngờ... công tử gã coi trọng công tử đã ở bên Lục Ngao rồi. Gã tốn ba phen mấy bận muốn tiếp cận công tử đều không tìm được cơ hội, Lục Ngao không biết xấu hổ gần như mỗi ngày đều quấn quít lấy vị công tử này, đúng là buồn bực quá chừng mà.
Nhưng, cho dù không thể khiến công tử này biết được tâm ý của mình, dù gì thì cũng phải cho hắn biết mặt mình mà? Vì vậy, ôm suy nghĩ này Từ Lân lên lôi đài, kết quả còn bị Thiệu Khiêm hiểu lầm gã muốn mưu hại Lục Ngao...
Kết quả tỷ thí tự nhiên không cần nói cũng biết, độc của Từ Lân không có tác dụng với Lục Ngao, võ công thì đánh không lại hắn, tất nhiên là thua trong tay y rồi.
"Đa tạ." Lục Ngao đứng trên lôi đài nhướng mày nhìn Từ Lân bị đánh xuống.
"..." Từ Lân đầu xám mặt tro ôm quyền đáp lễ Lục Ngao, sau đó cũng không quay đầu xoay người rời đi.
Mất mặt quá sức, bị người đá mông đạp xuống gì gì đó, sao hôm nay gã lại không đeo mặt nạ chứ?
Lục Ngao thắng liền quay đầu nhìn Thiệu Khiêm, thấy hắn gật đầu với mình, lập tức nhếch môi cười cười với hắn.
"Lệnh lang võ nghệ giỏi quá." Giọng điệu của minh chủ võ lâm ngồi ở chủ vị có hơi chua: "Đúng là khiến người ao ước."
"Ao ước cũng vô dụng. Nhi tử ta mà." Lục Hành Thiên phủi tay áo lạnh giọng nói: "Nhi tử ta nói muốn làm minh chủ võ lâm."
"Xem lão phu không tồn tại sao?" Làm minh chủ võ lâm, ngươi có hỏi qua minh chủ đương nhiệm này không?
"Cha bất hòa với minh chủ?" Thiệu Khiêm nhẹ giọng hỏi.
"Hai người họ đã bất hòa từ trước rồi." Lục phu nhân bình tĩnh nói: "Hai người này cứ gặp mặt là sẽ đấu võ mồm, không cần để ý tới."
"Ngươi có tồn tại à?" Lục bảo chủ chỉnh tay áo thở dài nói: "Câu cửa miệng nói rất hay, vóc người cao, nhìn rất xa nữa kìa."
Minh chủ giận, xắn tay áo định đi đánh người, may mà bị nhi tử đằng sau kéo lại, bằng không ông phải đánh lão khốn kiếp không để ai vào mắt này một trận.
"Cha, chẳng phải cha nói muốn dẫn mẫu thân đi chung quanh du ngoạn một phen ư?" Thứ tử* của minh chủ tiến tới bên tai minh chủ nhẹ giọng nói: "Đây chẳng phải là một cơ hội, ném hết đám người giang hồ cứ hay gây sự, còn không nghe ném cho Lục Ngao, cả nhà ta đều sống yên ổn."
*thứ tử: con của thiếp
Minh chủ võ lâm vừa nghe cũng thấy có lý, ông đều làm minh chủ võ lâm hai mươi năm rồi, suốt ngày quản việc này việc kia, cảm thấy tóc mình muốn bạc luôn. Bây giờ có người tự nguyện nhảy hố... khụ khụ, làm minh chủ võ lâm, cớ sao ông lại không chịu chứ?
"Lão nhị, ngươi đi đấu với y. Nếu như y thắng ngươi, lão phu liền tự động nhường chức minh chủ võ lâm." Minh chủ cũng không đấu võ mồm với lão đối đầu nữa, cho ngươi năm đó hãm hại ta, chẳng phải muốn làm minh chủ võ lâm ư? Lão phu cho ngươi làm.
Thứ tử của minh chủ nghe xưng hô đó gương mặt đều vặn vẹo, cha gã có thể đừng gọi người ta như vậy được không? Thế nhưng đã sửa mười năm rồi vẫn không có đổi được xưng hô, gã luôn cảm thây mình nên cho qua đi. Dù sao từ nhỏ gã đã là lão nhị muôn đời, dù là ở nhà, hay là trên giang hồ.
Lục Ngao vừa định tranh công với Thanh Huyền nhà mình, liền thấy có một người tự trên khán đài cao bay xuống, y định nhãn nhìn lại, ồ, đây chẳng phải là Long lão nhị sao?
"Long lão nhị, ngươi muốn đánh với ta?" Biểu tình của Lục Ngao ít nhiều có chút bối rối: "Thế nhưng ngươi đánh không lại ta nha."
Quan hệ của Long nhị công tử và Lục Ngao bình thường cũng không tệ lắm, dù bậc cha chú cứ gặp mặt liền đấu võ mồm, nhưng không tạo ra chuyện gì khác. Cho nên, tiểu bối đều có thể chơi chung với nhau. Nhưng, bây giờ gã cũng có một loại xung động muốn đập chết tên này, ngươi có thể đừng nói lớn tiếng như vậy sao?
"Hôm nay thay mặt cha đối trận mà thôi." Long nhị công tử miễn cưỡng nhả ra một nụ cười: "Phụ thân lớn tuổi, muốn nhường vị trí minh chủ cho hiền tài. Chỉ vì hôm nay phụ thân không khỏe, liền để Long mỗ làm thay."
"Rất tốt." Lục Ngao gật đầu. Đả thương Long lão nhị thì không sao, nếu như đả thương cha hắn, chắc mình cũng không có một ngày sống tốt lành. Phải biết rằng cả nhà Long lão nhị lại nổi danh không biết xấu hổ.
Nói câu này, cứ như nhà ngươi cần thể diện lắm ấy
Hai người này đối trận, cũng không xuất toàn lực, chưa đến nửa canh giờ, Long nhị công tử liền tự rời khỏi lôi đài: "Long mỗ nhận thua."
Lục Ngao cũng có chút ngẩn ngơ, hôm nay sao Long lão nhị cứ như đang đi chơi ấy? Không riêng gì y bối rối, các thanh niên tuấn kiệt dưới lôi đài cũng bối rối, sớm biết thắng dễ như vậy, họ tất nhiên cũng không thể để Lục Ngao được tiện nghi. Có điều... cũng không ai nói không thể khiêu chiến minh chủ mà?
Sau đó quả thực có chút "tàn ác vô nhân đạo" rồi, tuy những thanh niên tuấn kiệt này lên từng người một, nhưng không ngăn được đám người này áp dụng xa luân chiến. Tuy là, cuối cùng đều bị Lục Ngao đánh rơi xuống, nhưng trên người Lục Ngao cũng dính màu.
Thứ này xuống lôi đài, quả thực không có bất kỳ hình tượng gì nhào lên người Thiệu Khiêm, bộ dạng đưa cánh tay nhăn nhăn nhó nhó cầu vuốt ve thật khiến người ta mù con mắt.
Nhất là đám thanh niên tuấn kiệt bị y thẳng đá xuống lôi đài, nhìn thấy tình cảnh này thật sự giận tới mức xì khói xanh. Biểu tình tủi thân cứ như bị ức hiếp của ngươi đến cùng là có mấy ý?
Ngươi còn tủi thân, chúng ta bị ngươi đá xuống lôi đài, trên người tuy không để lại ngoại thương gì, nhưng nội thương vẫn phải có. Ít nhất bị chọc tức cũng có thể tức tới nội thương. Mà họ không có người đau lòng thay? Cái tuổi này mà tìm cha nương làm nũng gì gì đó, còn bị đánh một lần ấy chứ. Nhóm thanh niên tuấn kiệt đa số là cẩu độc thân, yên lặng nuốt xuống một búng lão huyết, nghiêm túc suy nghĩ có phải đã đến lúc mình nên tìm bạn đời rồi không? Sau khi tìm được, liền chạy đến trước mặt thẳng nhóc Lục Ngao này rồi lắc lư một vòng.
Hết thế giới thứ năm