Ngày hôm đó anh đi, hai ngày sau cũng vẫn chưa trở về...
Thư Kỳ đã bắt đầu có dấu hiệu thai nghén. Trông cô gầy hẳn đi do không thể ăn uống được gì. Cứ ăn vào một chút thì lại nôn ra, mấy ngày nay cô chỉ uống được vài miếng sữa mà thôi.
Cảm thấy tình hình này không ổn, cô liền đến bệnh viện kiểm tra. Dẫu sao thì cũng không thể để bé con trong bụng mình thiếu dinh dưỡng được. Với cô bây giờ, bé con trong bụng mới là quan trọng nhất.
Lái xe rời khỏi căn biệt thự, Thư Kỳ có lẽ sẽ không bao giờ đoán trước được, đại nạn đang đợi cô ở phía trước. Đến một đoạn đường ít xe qua lại, bỗng từ trong con hẻm nhỏ, một chiếc xe lao ra nhanh như tên bắn chạy thẳng về phía cô. Tình huống bất ngờ, Thư Kỳ không biết phải xử lý ra sao, kết quả, hai chiếc xe cứ thế mà trực diện đâm thẳng vào nhau.
Những người dân sống cạnh đó nghe tiếng động lớn thì liền vội vã chạy ra xem. Khi biết có người gặp nạn, họ liền gọi xe cứu thương u và cảnh sát giao thông. Khi xe cứu thương đến, cả hai người bên trong xe đều được đưa đến bệnh viện.
[...]
Mùi hương đặc trưng của bệnh viện nồng nặc xộc vào mũi khiến Thư Kỳ phải nhíu mày khó chịu. Đôi mắt với lông mi cong vút chậm rãi mở ra, một màu trắng tinh xuất hiện trong tầm mắt cô. Khẽ nhắm mắt lại rồi lần nữa mở ra, cô hình như nghe được giọng nói của ai đo.
"Kỳ Kỳ! Em tỉnh rồi sao... Kỳ Kỳ..."
Khẽ quay đầu nhìn sang nơi phát ra âm thanh đó, cô liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc của người kia. Cố gắng lắm, cô mới có thể gọi tên anh.
"Khải Trạch... "
"Kỳ Kỳ... em tỉnh rồi! Em không sao, thật tốt."
Ân Khải Trạch cười nhưng đôi mắt lại đỏ hết lên. Lúc nhìn thấy cô được đưa vào phòng cấp cứu, thật mà nói anh đã run rẩy đến nổi chẳng thể đứng vững được. Bản thân là một bác sĩ khoa cấp cứu, anh từng cứu chữa cho vô số bệnh nhân. Vậy mà khi cô gặp chuyện, anh lại chỉ biết đứng ngoài cửa chờ đợi. Cảm giác đó... khó chịu lắm.
Cánh cửa phòng bật mở, Hàn Thiếu Phong vội vã lao vào trong. Nhìn thấy Ân Khải Trạch đang nắm chặt tay cô, gương mặt điển trai của anh khẽ nở một nụ cười lạnh lẽo.
"Ngô Thư Kỳ! Cô tài giỏi hơn tôi nghĩ."
"Hàn Thiếu Phong, cô ấy vừa mới tỉnh lại, tôi không cho phép anh làm phiền cô ấy."
"Yên tâm, tôi không làm phiền hai người ân ái ngọt ngào đâu. Tôi đến đây chỉ là có chuyện muốn hỏi cho ra lẽ mà thôi."
"Tôi cảnh cáo anh, không được nói linh tinh trước mặt cô ấy."
"Ngô Thư Kỳ, rốt cuộc thì Tử Yên đã đắc tội gì với cô, tại sao cô lại muốn hại chết cô ấy?"
Thư Kỳ nhíu chặt mày nhìn anh, cô quả thật nghe không hiểu lời anh nói. Cô... Muốn hại chết Hoắc Tử Yên lúc nào kia chứ? Còn có...
"Thiếu Phong... anh nói gì... em..."
"Cô đã tông vào xe của cô ấy, hại cô ấy bị thương hết cả một bên mặt, bây giờ còn tỏ ra vô tội sao?"
"Tông... Tông xe?"
"Ngô Thư Kỳ, cô đúng là rắn độc."
"Tông xe... Tông xe..."
Thư Kỳ lặp đi lặp lại hai từ đó, đôi mắt xinh đẹp mang theo hoảng loạn mà nhìn quanh. Bật người ngồi dậy, cô níu lấy cánh tay của Ân Khải Trạch rồi gấp gáp hỏi.
"Khải Trạch! Con em... con của em."
"Kỳ Kỳ! Em bình tĩnh đã."
"Con của em... anh nói đi, con của em..."
"Đứa bé... mất rồi."
Bốn từ đó giống như một chiếc búa gõ mạnh vào tim của cả cô và anh. Hàn Thiếu Phong quay sang nhìn Ân Khải Trạch, đôi mắt lạnh lùng hiện rõ từng đường gân máu.
"Ân Khải Trạch, lặp lại lần nữa."
"Đứa bé... mất rồi."
"Đứa bé? Đứa bé gì chứ?"
"Đứa bé trong bụng Kỳ Kỳ... mất rồi."
Hàn Thiếu Phong giống như vừa trải qua một giấc mộng mị, anh dường như nghe không rõ những gì mà Ân Khải Trạch vừa nói. Đứa bé trong bụng của Thư Kỳ... đó... đó...
Quay sang túm lấy tay cô, Hàn Thiếu Phong run giọng hỏi.
"Ngô Thư Kỳ, cô giải thích đi. Đứa bé... là thế nào?"
Thư Kỳ ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn anh. Ngay lúc này đây, cô đã đau đến muốn chết đi được. Con của cô... đứa con bé bỏng còn chưa kịp thành hình của cô... vậy mà lại bị mất rồi sao... Hoắc Tử Yên... Là Hoắc Tử Yên đã tông xe vào cô, hại cô mất con rồi có đúng không...
"Mau trả lời tôi đi. Đứa bé là con của ai hả?"
Nghe anh hỏi, nơi cổ họng cô bỗng dưng lại thấy nghẹn đắng. Đôi mắt xinh đẹp mang theo nét khổ sở nhìn anh, cô run giọng nói trong nước mắt.
"Con của tôi! Nó là con của tôi! Hoắc Tử Yên... mày trả con cho tao. Á..."
"Ngô Thư Kỳ! Mấy tháng... Đứa bé đã mấy tháng rồi hả?"
"Buông ra! Dù có mấy tháng đi chăng nữa thì nó cũng là con của một mình tôi, không liên quan đến kẻ máu lạnh như anh."
Nhìn thấy sự căng thẳng trong cách hành động của hai người, Ân Khải Trạch vội đẩy mạnh Hàn Thiếu Phong ra. Anh đứng chắn trước mặt cô rồi tức giận nói.
"Anh đúng là đồ máu lạnh, đến cả con của mình mà cũng không biết."
"Lặp lại lần nữa. "
"Đứa bé chỉ mới hai tháng, đó là giọt máu của anh, là con của tên khốn nhà anh đó."
Nghe ... anh đã nghe rõ rồi. Nơi đáy mắt dâng lên một tia lửa giận, anh nhìn cô rồi cười lạnh.
"Ngô Thư Kỳ! Tâm địa của cô thật đáng sợ. Vì muốn hại Tử Yên mà cô mang cả con mình ra để đánh đổi. Đáng sợ... thật đáng sợ."
"Hàn Thiếu Phong! Mày điên rồi có đúng không hả?"
"Đúng, tao điên rồi! Tao điên rồi nên mới để người đàn bà xấu xa này hại chết con của mình chỉ vì lòng ghen tuông ích kỷ của cô ta."
"Mày... "
"Ngô Thư Kỳ! Cô nhớ kĩ món nợ này. Một mạng của con tôi cộng thêm những tổn thương của Tử Yên... tôi nhất định bắt cô trả đủ."
Hàn Thiếu Phong nói xong thì liền xoay người bỏ đi. Ân Khải Trạch muốn nói thêm điều gì đó thì Thư Kỳ đã níu tay anh lại. Đưa đôi mắt đỏ hoe lên nhìn anh, cô cười trong nước mắt.
"Đủ rồi! Khải Trạch, dù có nói thêm điều gì nữa thì cũng không có nghĩa lý gì đâu. Bỏ đi."
"Kỳ Kỳ... "
"Em... Em mệt rồi... muốn ngủ một chút."
Trút ra một tiếng thở dài, Ân Khải Trạch đưa tay lên lau nước mắt cho cô.
"Em nghỉ chút đi. Anh ra ngoài một lát. Điện thoại anh để ở đây, có gì thì cứ gọi cho anh."
"Được! Em biết rồi."
Ân Khải Trạch rời đi, một mình cô ngồi trên giường bệnh. Mang theo sự tan nát của trái tim, cô cứ thế mà bật khóc nức nở.
"Con à... Xin lỗi! Mẹ vô dụng, không bảo vệ được cho con."