Mộng Có Đành Buông

Chương 22


Lê Phúc lướt ánh mắt qua tôi, khuôn mặt anh ta là một vẻ lạnh băng không cảm xúc. Tôi chẳng biết trong đầu anh ta nghĩ gì, chỉ mím môi chấp nhận theo sự sắp xếp của anh ta. Ngay khi anh ta đưa tay chạm đến bàn tay tôi, bất ngờ Mộc Miên đứng dậy. Hai hàng nước mắt lăn dài, cô ta nhìn thẳng tôi rồi nhìn tất cả mọi người, lên tiếng:

– Cha, hai dì, con không đồng ý cho chồng con lấy cô ta!

Có lẽ cô ta đã định chấp nhận điều Phúc muốn, thế nhưng trước sự thân mật của chồng mình cùng một người đàn bà khác, cô ta không thể nào chịu nổi điều này. Cô ta đưa tay xoa bụng như muốn nói đứa con trong bụng cô ta mới là điều quý giá nhất mà cả nhà này cần chiều chuộng, ngay sau đó cô ta bước nhanh về tôi cùng Phúc, giật tay tôi khỏi tay anh ta. Hai mắt đỏ lòm cô ta quắc mắt với tôi, ngay sau đó quay về phía lão Tâm, nói to bằng tất cả căm hờn:

– Tại sao con lại phản đối? Là vì con không muốn chồng con phải chết dưới tay cô ta! Nếu anh Phúc muốn lấy vợ lẽ là người khác con không dám quản, nhưng là cô ta thì không thể được! Chồng con mê muội cô ta mà bất chấp tính mạng, nhưng con không muốn mất chồng, không muốn con của con mất cha!

Những lời Mộc Miên nói không phải là không có lý. Cô ta cũng không to gan lớn mật đến mức muốn chống đối tập tục đa thê ở nơi này, có điều cô ta nhất quyết phản đối tôi. Không dừng lại ở phản đối, cô ta còn lao vào tôi, vung tay giật khăn trên đầu tôi thay cho lời nói tôi đừng mong lấy Phúc. Chiếc khăn được kết chặt trên tóc, khi cô ta giật mạnh tôi mất đà loạng choạng, theo phản xạ tôi đẩy cô ta. Nào ngờ, cô ta ngã sóng xoài ra nền nhà rồi ngất lịm.

Bữa tiệc hỗn độn vì màn phá hoại của Mộc Miên. Ông Tâm mặt mũi một màu đen kịt quát tháo:

– Đưa mợ cả vào trong!

Mộc Miên chợt tỉnh khi người làm chạm vào cô ta. Mái tóc dài rũ rượi, thực tình nhìn cô ta lúc này vừa đáng sợ lại vừa đáng thương.

Cô ta nhăn nhó, vừa xoa bụng vừa kêu khóc:

– Con… con tôi… Tôi đau bụng… Chính cô ta… Cô ta đẩy tôi ngã…

Tôi nhìn Phúc, nhìn tất cả, lắc đầu thanh minh:



– Tôi có đẩy theo phản xạ nhưng không đẩy mạnh đến mức làm cô ta ngã!

Mộc Miên nhăn trán nhíu mày khổ sở, tay đặt lên bụng biểu lộ đau đớn:

– Sức lực cô ta… đâu có như người thường… Trời đất ơi… Con tôi… Con của tôi…

Chứng kiến tất cả, mặt mũi chuyển một màu đỏ lựng, Lê Phúc chỉ tay vào Mộc Miên, quát to:

– CÔ DIỄN CÁI GÌ THẾ?

Chẳng sợ sệt gì Phúc, nước mắt lăn dài cô ta kêu rên:

– Con tôi… Làm ơn… xin hãy đưa tôi đến bệnh viện!

Sắc mặt lão Tâm nửa trắng nửa đỏ, vừa sợ hãi vừa tức tối đến nghẹn họng, lão gào thét:

– ĐƯA MỢ CẢ VÀO PHÒNG Y TẾ KIỂM TRA! CÒN CON NÀY, NHỐT NÓ VÀO NHÀ KHO, KHÔNG AI ĐƯỢC MỞ CỬA CHO NÓ!

Mộc Miên cắn răng chịu đựng chờ cáng đẩy đưa đến, hai mắt cô ta căm hờn chiếu về tôi. Hai gã tay sai từ đâu xông đến quặt tay tôi, tôi vùng vằng, hướng đôi mắt đỏ hoe về Phúc. Ngày cưới của tôi và anh ta, dù chẳng mong đợi, kết cuộc lại là thế này sao?



– CHÚNG MÀY, KHÔNG ĐƯỢC ĐƯA VỢ TAO ĐI!

Câu quát tháo của Lê Phúc vang lên thay lời dọa nạt. Chẳng hiểu tại sao toàn thân tôi dâng lên cảm giác nhẹ nhõm, bất giác cảm thấy anh ta có lẽ cũng không đến nỗi tệ. Ít nhất anh ta đang công khai bảo vệ tôi, dù cho sau này anh ta hành hạ tôi thế nào… giây phút này, anh ta chính là điểm tựa duy nhất của tôi.

– Chi không đẩy ngã Miên.

Nhìn về lão Tâm, Phúc trầm giọng thanh minh cho tôi. Lão Tâm hừ một tiếng:

– Nó đâu phải đứa con gái bình thường, một lực nhẹ của nó cũng gấp cả trăm lần kẻ khác!

Chắc chắn lão ta không hề muốn tôi làm vợ hai của Phúc, lão cũng giống như Mộc Miên, muốn tìm cớ để ngăn cản tôi và anh ta.

– Nếu tôi tài giỏi như thế thì đã chẳng bị bắt ở đây thế này!

Tôi bực bội lên tiếng, vẫn vùng vằng mong thoát khỏi bốn bàn tay như bốn gọng kìm hai bên giữ chặt hai cánh tay tôi. Phúc bước đến, tức tối giật tay bọn chúng khỏi tôi, lừ mắt đe dọa. Hai gã nể Phúc nên đành buông tay tôi ra. Một lực tay, Phúc kéo cơ thể tôi sát kề lồng ngực cao lớn. Thình thịch… trái tim bất giác đập rộn. Tôi cúi mặt không dám đối diện với Phúc, không biết sắc mặt anh ta lúc này thế nào, chỉ biết hơi thở phảng mùi rượu của anh ta vương trên trán tôi.

Anh ta lạnh giọng tuyên bố:

– Đám cưới đến đây là xong. Tôi đưa vợ về phòng tân hôn.

Cáng đẩy lúc này mới được hai gã tay sai đẩy vào phòng, Mộc Miên vừa được bọn chúng nhấc lên cáng, vừa cắn răng nhìn theo chồng mình dắt tay tôi kéo đi. Tôi ngoái đầu lại lừ mắt với cô ta thêm một lần như trêu tức, ít nhất tôi đang là kẻ chiến thắng, dù chỉ là phút giây ngắn ngủi này thì cũng nên tận hưởng.