Chưa đến hai ngày sau bức thư đã được đưa đến Đông quốc. Đông vương đang phê duyệt tấu chương liền thấy Lại công công tiến vào, hắn cẩn thận dâng lên một phong thư rồi nhanh chóng lui ra. Đông vương liền dừng lại giở phong thư ra xem. Bên ngoài đề hai chữ Hạ quốc, bên trong là nội dung với mong muốn được kết giao với Đông quốc bằng việc liên hôn cho lục hoàng tử Hạ Tử Phong của Hạ quốc và trưởng công chúa Đường Song Nguyệt của Đông quốc.
Đông vương xem xong liền hừ nhẹ một tiếng. Hắn có đến năm vị công chúa, từ nhị công chúa đến ngũ công chúa ai cũng tài sắc vẹn toàn duy chỉ có trưởng nữ của hắn Đường Song Nguyệt từ nhỏ đã bị mù, tài năng lại kém cỏi.
Nhớ lại năm đó, hắn sau khi đi săn bị thương liền được một thiếu nữ cứu giúp. Vì muốn trả ơn nàng nên hắn mang nàng về cung phong làm Thanh phi. Không đến một tháng sau, Thanh phi đã hoài thai, hắn nhờ mấy vị thiên sư ở Thiên đài xem số mạng cho hài tử trong bụng nàng. Bọn họ nói đó là một nữ hài, mình mang mệnh phượng. Hắn sau khi nghe tin vui mừng không thôi.
Hoàng hậu biết chuyện liền năm lần bảy lượt hãm hại Thanh phi nhưng bất thành. Đông vương dù phẫn nộ với hoàng hậu nhưng cũng không dám phế nàng ta. Vì hắn biết mình lên ngôi chưa lâu vẫn cần thế lực của hoàng hậu làm hậu thuẫn. Đến khi Thanh phi sắp sinh, hoàng hậu sai người hạ dược vào đồ ăn của nàng khiến nàng sinh trước một tháng. Lúc trưởng nữ của hắn ra đời, hắn ôm đứa trẻ vào lòng nhưng nó không khóc cũng không mở mắt, dáng vẻ thật sự rất ngoan. Hắn cũng không nghĩ nhiều. Mãi đến khi đứa nhỏ được ba tuổi, hắn nghe người ở Thiên đài nói mệnh phượng của nó bị lu mờ đồng thời mắt không thể mở ra được nữa, hắn liền sinh ra chán ghét bỏ mặc mẹ con nàng. Một năm sau, Thanh phi mắc bệnh, trước lúc lâm chung đã nhờ hắn đưa Tiểu Nguyệt cho cha nàng chăm sóc. Đông vương một hai liền đồng ý. Từ đó đến giờ cũng đã mười bảy năm hắn chưa gặp trưởng nữ của hắn thêm một lần nào. Suy tính một hồi, hắn vẫn là phân phó Lại công công chuẩn bị yến tiệc gọi nàng vào cung.
Ngoài cung, tại một thôn nhỏ cách hoàng cung Đông quốc khoảng tám mươi dặm về phía tây.
Tiếng trẻ con nô đùa vui vẻ vang lên ồn ào cả một vùng đất: "Nguyệt tỷ, nhanh lên thịt nướng sắp hết rồi. Tỷ không nhanh là Tiểu Mai lại ăn hết đấy."
Cách đó không xa là một cô gái với đôi mắt màu xanh biển, trên tay còn đang cầm bó củi, mỉm cười tiến lại chỗ bọn trẻ. Không sai đây chính là trưởng công chúa Đông quốc Đường Song Nguyệt. Nàng xoa đầu Đại Mạch, hỏi: "Nếu Tiểu Mai ăn hết, liệu đệ có để dành cho tỷ chút nào không?"
"Tất nhiên là không." Đại Mạch vừa cười hì hì vừa đưa cho nàng một xiên thịt. Trời đột nhiên nổi gió, rất nhanh mây đen cũng kéo tới, Phong Vân đến cạnh nàng nói nhỏ: "Công chúa chúng ta mau về thôi, trời sắp mưa rồi."
Đường Song Nguyệt nhăn mày, nhìn nhìn Phong Vân, sau đó trưng ra bộ mặt chán chường: "Em xem, ta đã nói bao nhiêu lần rồi đừng gọi ta là công chúa. Dù sao cái đại danh đó cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Từ khi ra khỏi cung đến giờ, chưa một lần bọn họ tới thăm ta. Em nói xem liệu trong mắt họ có tồn tại vị công chúa này không? Ta đơn giản chỉ là muốn sống những ngày tháng tốt đẹp ở đây cùng lũ nhóc và mọi người, không có ý định quay lại hoàng cung đó."
Phong Vân vẫn có ý định nói tiếp thì nghe tiếng nàng gọi: "Đi thôi, trời sắp mưa rồi." Bọn họ vừa về đến nhà trời liền mưa như chút. Phong Vũ, vị ca ca sinh đôi của Phong Vân đưa Tiểu Mai và Đại Mạch về hậu viện. Còn nàng và Phong Vân vừa bước tới của tiền viện liền thấy một đám lính canh. Nàng liền kéo tay Phong Vân nói nhỏ: "Có vẻ là người trong cung, em giúp ta diễn kịch chút."
Phong Vân tất nhiên hiểu ý nàng, mỗi lần gặp người lạ nàng liền giả vờ bị mù, trò này nàng đã diễn thành thục mười mấy năm rồi. Đường Song Nguyệt được Phong Vân dìu qua cửa, liền hét lớn: "Ngoại ơi, con đói." Binh lính liền đổ dồn ánh mắt về nơi phát ra tiếng nói. Trước mắt họ là một nữ tử chừng hai mươi tuổi, tóc tai y phục vẫn hơi ướt, trên mắt còn đang quấn một dải băng trắng.
Trong lòng họ liền dâng lên ý cười, Lại công công liền tiến tới trước mặt nàng chẳng những không hành lễ còn ăn nói hết sức cao ngạo: "Đường Song Nguyệt tiếp chỉ." Lại công công nói một hồi, nàng cũng lười nghe, trong đầu nàng giờ chỉ nghĩ xem mấy thùng bia mà nàng ủ đã uống được chưa. Đường Song Nguyệt nghe xong, nói ra mấy từ nữ nhi tuân chỉ rồi nhận lấy thánh chỉ. Lại công công thấy nàng vẫn bình tĩnh liền có chút không vui, sau đó vẫn dẫn binh trở về.
Hắn vừa đi khỏi, Đường Song Nguyệt tức giận ném thánh chỉ xuống đất dẫm vài phát. Ngoại công nàng thấy vậy không khỏi lo lắng chạy tới cản nàng: "Tiểu Nguyệt nhi dù con tức giận cũng không thể làm vậy. Nếu hoàng thượng biết được chúng ta sẽ mất đầu."
Nàng hừ một tiếng, hậm hực tháo dải băng mắt rồi ngồi xuống ghế. Uống hết một chén trà, nàng nói: "Khá khen cho một chuyện thành gia lập thất, khá khen cho một hoàng thượng tốt bụng. Ông ta chưa một lần quan tâm con vậy mà dám vì lợi ích ép con cưới sao? Đừng hòng. Đường Song Nguyệt này đâu dễ bắt nạt như vậy. Tên con còn để một chữ Đường thật sự là nể mặt lắm rồi."
Ngoại công của nàng từ khi đưa nàng ra khỏi cung là tự mình một tay chăm lớn chẳng nhẽ lại không hiểu tính nha đầu này hay sao. Ông thật sự căm ghét cái hoàng cung đó. Nếu con gái ông không cứu tên hoàng đế kia, thì có lẽ đã không phải chết sớm như vậy. Cháu ông cũng không phải vì lợi ích quốc gia mà phải lấy một người mình không biết mặt cũng không yêu.