Một Đêm “Bệnh Kiều” Đột Nhiên Tới

Chương 56


Mẹ chồng nàng dâu nhìn nhau chằm chằm, cũng không ai nói thêm câu nào, nhất thời đại sảnh lâm vào một mảnh tĩnh mịch. Mã ma ma đã sớm đuổi hết can tử phó dịch ra viện ngoại, bản thân mình lại canh giữ trước cửa nghiêng tai lắng nghe.

Sau một lúc lâu giằng co, cuối cùng Lâm thị có cảm giác sắp thất bại, cố dập đầu thêm ba cái, tỏ vẻ thành tâm thành ý mở miệng: “Nếu không phải mẫu thân bức bách, con dâu cũng không dám nghĩ ra hạ sách này. Mẫu thân cũng không nghĩ lại xem, cả bốn đứa nhỏ Ngôn Nhi, Ngu Tương, Kỳ Nhi , Tư Vũ đều đã lớn như vậy, ngay sau đó phải nghị thân. Cái nhà này giao cho Ngu Tương quản cũng không thích hợp, chẳng lẽ người muốn một cô nương chưa xuất giá như nàng đi xem mắt giúp các tỷ tỷ và đại huynh?

Còn không phải sẽ chọc người ta chê cười đến chết sao! Trong lúc đó lại có rất nhiều chuyện lui tới cần phải đi lại, nàng lại không thể đi đứng thì làm sao giải quyết ổn thỏa được? Giờ đến lượt con chưởng gia thì không còn gì tốt hơn, cam đoan sẽ xử lí thỏa đáng việc hôn nhân của huynh muội bọn nhỏ, thập toàn thập mỹ. Năm đó lúc phu quân còn sống, không phải mẫu thân vẫn rất vừa lòng về con sao? Lần này con cầu xin người cho con được hối cải, để có cơ hội làm người một lần nữa, con thật sự biết sai lầm rồi!” Dứt lời lại dập đầu thêm ba cái, thái độ vô cùng hèn mọn.

Lão thái thái nhắm mắt không nói, qua tầm một khắc sau mới trợn mắt xua tay: “Thôi được, tạm thời giao cho ngươi chưởng gia. nhưng mà ta có một câu phải báo trước cho ngươi biết, không được mượn quyền chưởng gia để khắt khe Tương Nhi, lại càng phải thề không được bại lộ bất cứ điều gì. Nếu ngươi để ta bắt được một sai lầm nào, lập tức cầm hưu thư rồi cút về nhà mẹ đẻ đi, Ngu phủ ta cũng không bao giờ chứa chấp ngươi nữa!”

Lâm thị cho rằng mình tuyệt đối sẽ không bao giờ phạm sai lầm, lập tức gật đầu nói: “Mẫu thân dạy bảo rất đúng, con dâu nhớ kĩ, chỉ là không biết những sổ sách, đối bài, chìa khóa khố phòng kia…khi nào thì Ngu Tương sẽ giao lại cho con?”

Thấy bà ta khẩn cấp như thế, lão thái thái trào phúng liếc mắt một cái, thong thả nói: “Để ta bảo Tương Nhi đem những thứ ấy đưa đến chỗ ngươi. Ngươi đừng vội, chờ ta lập xong quân lệnh trạng*, nói rõ nếu ngươi phạm một lỗi nào liền tự lĩnh hưu thư rời đi.”

*Ngày xưa, (trong những tác phẩm điện ảnh Trung Quốc) chúng ta thường bắt gặp một số tình huống: các vị tướng lĩnh trước giờ ra trận phải lập quân lệnh trạng, nếu xuất binh mà bại trận thì phải chịu xử trảm, có khi còn bị tru di tam tộc. Ở đây ý là giấy đảm bảo.

“Tạ mẫu thân thành toàn, con dâu lập tức viết một tờ trạng tử.” Mục đích đã đạt thành, Lâm thị không nói hai lời liền viết một tờ quân lệnh trạng, sau đó nhấc chân định trở về.

Bước gần đến cửa lại bị lão thái thái gọi lại: “Chậm đã, ta còn phải báo cho ngươi một câu, bỏ ngay cái ý định lén lút để lộ thân thế của Tương Nhi ra ngoài cho ta. Ngươi cho là mình có thể chèn ép khiến nàng khuất phục dưới chân ngươi và Ngu Diệu Kỳ sao? Ngươi dám nghĩ vậy thì hoàn toàn sai lầm rồi. Tương Nhi được chính tay Ngôn Nhi nuôi dưỡng trưởng thành, tính nết lại càng giống với Ngôn Nhi đến mười phần, đều là người có thù tất báo. Nếu ngươi khiến nàng nhất thời không thoải mái, nàng cũng có thể làm bất cứ giá nào để khiến ngươi và Ngu Diệu Kỳ không thoải mái như thế. Ngươi không tin thì cứ việc thử đi.”

Còn chưa nói, quả thật trong đầu Lâm thị đang có ý tưởng ‘lén lút tìm cách để lộ cho Ngu Tương biết rõ thân thế của mình để nàng biết ý tứ mà bớt thân thiết với mọi người’, nhưng vừa lúc câu nói này của lão thái thái đã phá hỏng tất cả, bà ta cũng không biết phải làm gì cho đúng.

Nếu lời này quả nhiên là thật, Ngu Tương tựa như một quả cầu bằng đồng phủ đầy gai, động một cái liền khiến bà ta bị thương, biện pháp duy nhất chính là giơ một cái búa tạ lên đập nát nó. Nhưng mà nàng đã có hai đại thần là lão thái thái và Ngu Phẩm Ngôn che chở, ai dám hạ búa tạ lên người nàng chứ?

Chỉ mới nói vài câu nặng nề đã khiến khóe mắt nàng đỏ hoe, càng có thể chọc cho Ngu Phẩm Ngôn vung đao xuống chém ngươi .

Lâm thị càng nghĩ càng thấy không ổn, xoay mặt nhìn về phía Kim ma ma.

Kim ma ma lén lút gật đầu, tỏ vẻ những điều lão thái thái nói đều là thật sự, Ngu Tương thật đúng là loại người có tính cách không thể trêu chọc nổi. Chọc giận tới nàng, trong nháy mắt nàng lập tức có thể trở mặt vô tình, nếu lại tung ra thân thế chấn động của tiểu thư cho cả kinh thành này biết cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Lâm thị chỉ đành phải cắn răng đồng ý.

————————————————————————



Rõ ràng đã đạt được quyền chưởng gia, Lâm thị lại có cảm giác mình bị đánh bại, từng bước chân mơ hồ hoảng hốt lại không hề có khí lực. Ngu Diệu Kỳ đứng ở hành lang đón bà ta, thấy tình cảnh ấy vội hỏi: “Mẫu thân, bà nội không đồng ý chuyện đó sao?”

“Không, bà nội con đồng ý rồi.” Lâm thị kéo nữ nhi vào nhà, sau khi hai người ngồi vào chỗ của mình liền đuổi tất cả nha đầu phó dịch ra ngoài, duy chỉ còn lại Kim ma ma canh giữ trước cửa, hai mẹ con nhanh chóng kể nhau nghe chuyện của mình.

“Mẫu thân, người không biết đấy thôi, Ngu Tương kia có vẻ biết phân rõ phải trái, nhưng lại ở trước mặt con cảnh cáo con đừng quá gần gũi với ca ca. Nàng dựa vào cái gì? Đó là ca ca của con, không phải của nàng!” Ngu Diệu Kỳ nói xong câu này đã bắt đầu rơi lệ, tiếp tục nói: “Trên đường về đúng dịp con gặp được ca ca, kể lại với huynh ấy biết việc này, nhưng huynh ấy lại cười to rồi đi lướt qua con, không có chút nào coi con là người thân cả. Thật sự khiến lòng con lạnh lẽo!”

“Không sao, không sao, con vẫn còn mẫu thân đây!” Lòng Lâm thị cực kì giận dữ lại không có cách nào khác, chỉ có thể ôm nữ nhi vuốt ve:“Đợi sau này mẫu thân chưởng gia, con không cần phải nhìn sắc mặt nó sống qua ngày nữa, nhất định mẫu thân sẽ tìm cho con một vị hôn phu xuất sắc nhất, giúp con có thể bật hơi nhướng mày, phú quý vô cùng.

Hiện giờ ca ca con đã là nhất phẩm Phiêu Kị đại tướng quân, tay cầm trăm vạn quân quyền, ngay cả chư vị hoàng tử thấy cũng phải nhượng ba phần lễ, nói chi các vương công quý tộc khác. Chỉ bằng với cửa nhà chúng ta, dù con có gả cho hoàng tử long tôn làm chính phi cũng dư sức, cần gì phải đi so đo với một đứa què như nó?

Đơn giản đời này nó không thể gả vào nhà cao cửa rộng, chờ sau khi ca ca kết thân, ta lập tức đặt mua một biệt viện ở thông trang rồi đuổi nó về đó. Không so đo là quản sự, gã sai vặt hay thôn phu, tùy ý tìm tìm một người rồi gả nó đi, lúc ấy bà nội cùng đại ca con chỉ một lòng yêu thương cháu dâu mới và tiểu thế tử vừa sinh ra, làm gì còn có tâm tư quan tâm đến nó? Con cứ chờ xem, lúc này cứ để nó sung sướng, sau này nhất định không có kết cục tốt được.”

Quả nhiên Ngu Diệu Kỳ nghe xong hài lòng không ít, nín khóc mỉm cười nói: “Vẫn là mẫu thân đối xử với con tốt nhất. Không ngờ ca ca đã là Phiêu Kị đại tướng quân, con chỉ biết huynh ấy là Đô Chỉ Huy Sứ gì đó thôi.”

Nàng không hiểu về chính sự trên triều, nhưng cũng biết quyền lực của Phiêu Kị đại tướng quân hơn hẳn cả Đô Chỉ Huy Sứ, trong lúc nhất thời càng thêm quyết tâm muốn xây dự quan hệ tốt đẹp với Ngu Phẩm Ngôn. Ngu Tương e sợ nàng sẽ cướp đi Ngu Phẩm Ngôn, vậy nàng càng muốn thử xem.

Vì chức Đô Chỉ Huy Sứ là chức vụ Hoàng thượng vừa mới thành lập gần đây, ngày xưa Lâm thị chưa bao giờ nghe nói qua, nên chỉ lắc đầu nói: “Chức Đô Chỉ Huy Sứ kia mẫu thân cũng không biết sẽ làm gì, đại khái có lẽ là hai ba phẩm chức còn trống, để dễ gọi khi ca ca con nhàn rỗi thiếu việc làm lại không đi đánh giặc.

Ca ca con quyền cao chức trọng như thế, thánh quyến hậu đãi, tự nhiên thứ dã loại kia phải cố bám cho chặt, nhất định có ý đồ riêng. Con à, con tốt như vậy càng phải sống thân thiết với ca ca con, khiến hắn hiểu được ai mới là muội muội ruột thịt của mình. Tuy nói mẫu thân có thể giúp đỡ con một hai chuyện trong đó, nhưng tiền đồ sau này của con lại phải dựa vào ca ca con rất nhiều.”

“Nữ nhi đã hiểu.” Ngu Diệu Kỳ không ngừng gật đầu, sau một lúc lâu nghĩ ngợi mới nói: “Mẫu thân, người có phái người đi thăm dò thử tân khoa Trạng Nguyên Trầm Nguyên Kỳ năm nay hay không?”

“Vì sao tự nhiên lại điều tra hắn, là coi trọng hắn sao? Trạng Nguyên lang đứng đầu nói cũng dễ nghe, ghép với nữ nhi bảo bối của ta nhưng còn kém một chút đấy!” Lâm thị che miệng mà cười.

Sắc mặt Ngu Diệu Kỳ đỏ trắng luân phiên, xua tay nói: “Cũng không phải vậy, nữ nhi hoài nghi hắn chính là con trai trưởng của Trầm gia, cũng chính là huynh trưởng lúc trước của con. Nếu quả thật là hắn, lỡ hắn để lộ chuyện của nữ nhi ra ngoài, hay có mưu đồ leo bám Hầu phủ chúng ta mưu cầu chỗ tốt, cũng không thể không phòng. Mẫu thân không biết đấy thôi, hiện giờ hắn đã là độc học sĩ của Hàn Lâm viện, đang sống ngay tại kinh thành này đấy.”

“Vĩnh Nhạc Hầu phủ không diệt cỏ tận gốc Trầm gia đã xem như hết lòng quan tâm rồi, hắn thế mà còn dám đeo bám cầu vinh?” Nói tới Trầm gia, Lâm thị liền giận không thể nhịn, cắn răng nói: “Nữ nhi ngươi yên tâm, nếu quả thật là hắn, tất nhiên mẫu thân phải nghĩ biện pháp diệt trừ hắn đi.”

“Mẫu thân, trăm ngàn lần người đừng lấy tính mạng hắn!” Ngu Diệu Kỳ hận không thể khiến tất cả những người biết việc của mình đều chết hết, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ không đành lòng.

Lâm thị có chút vui mừng vỗ nhẹ mu bàn tay nàng ta, cười nói: “Kỳ Nhi thật sự là thiện tâm, Trầm gia ti bỉ vô sỉ như thế, con lại vẫn nhớ về chút tình cũ này. Thôi, ta cũng không lấy mạng hắn làm gì, chỉ bảo ca ca con ra mặt đuổi hắn ra khỏi kinh thành, cả cuộc đời này không được trở về. Một tên độc học sĩ nho nhỏ của Hàn Lâm viện cũng dám khuấy động Vĩnh Nhạc Hầu phủ ta sao, quả thực không biết sống chết!”



Ngu Diệu Kỳ còn không yên tâm, chần chờ nói: “Mẫu thân, ca ca sẽ chịu giúp con sao? Dường như huynh ấy không thích con chút nào.”

Lâm thị nghe vậy mới có chút chột dạ, vẻ mặt càng cố chống đỡ, mỉm cười trấn an: “Ta là mẫu thân hắn, con lại là muội muội hắn, đấy chỉ là chút việc nhỏ cần nói vài câu mà thôi, sao hắn dám từ chối. Không phải không thích con, đối với ai hắn cũng như thế thôi.”

“Nhưng huynh ấy đối Ngu Tương lại không hề giống thế.” Trong lời nói của Ngu Diệu Kỳ tràn ngập vị chua.

“Ngu Tương đã cứu hắn một mạng, tự nhiên không giống những người khác. Sau này huynh muội các con ở chung lâu ngày, cảm tình cũng sẽ sâu nặng hơn. Rốt cuộc vẫn là huynh muội ruột thịt, còn sợ không bằng một đứa dã loại sao? Con của ta, trăm ngàn lần đừng sốt ruột, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi, mẫu thân sẽ che chở con.” Lâm thị ôm bả vai nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ.

“Con đã biết, quả nhiên chỉ có mẫu thân là đối tốt với con nhất.” Ngu Diệu Kỳ tựa vào lòng Lâm thị dần dần an tâm hơn, lại hỏi: “Mẫu thân, con đã tìm hiểu rõ ràng, ý trung nhân kia của Ngu Tư Vũ chính là vị thám hoa lang khoa thi năm nay, phụ thân Phương đại nhân là quan sử ti vận chuyển muối. Nghe Mã ma ma nói nhà hắn đã xong rồi, chuyện này là thật sao?”

Lâm thị ẩn cư nhiều năm, mắt nhắm mắt mở không rõ với những chuyện trong kinh thành, cái gì cũng không biết, chỉ đành nhìn về phía Kim ma ma.

Kim ma ma khom người đáp lời: “Phu nhân, chuyện này là thật sự. Trước đó vài ngày Hoàng thượng đã mở ra một cuộc tra xét lớn về vấn đề thuế muối, chém rất nhiều đầu tham quan, quan trường lưỡng Hoài đã trống rỗng hơn phân nửa. Quan sử ti vận chuyển muối chính là một trong những chức vị dễ ăn béo bở nhất, trong mười phần thì chắc Phương gia kia đã có tám chín phần không thể tránh khỏi đao trảm của Hoàng thượng.”

Trong mắt Ngu Diệu Kỳ vừa chuyển, lại hỏi tiếp: “Vậy vì sao Ngu Tư Vũ còn tâm tâm niệm niệm gả qua đó? Bà nội nhưng lại đồng ý nàng ta !”

“Chuyện này nói ra cũng rất dài, khẳng định đại tiểu thư còn chưa biết được nội tình trong đó. Cũng do nàng nhất thời hồ đồ, vì muốn nhắm đến phú quý nhà người ta mà ngay cả khuê dự cũng không cần, làm sao lão phu nhân có thể không giáo huấn nàng ấy chứ……” Kim ma ma kể lại việc “ban đêm Phương Chí Thần bị bắt quả tang” mà mình đã ngầm tìm hiểu ra, cuối cùng thổn thức nói:

“Đừng nhìn lão phu nhân ngoài miệng nói chắc chắc thế, kì thật cũng chỉ muốn dọa đại tiểu thư thôi. Người cứ chờ xem, không được mấy ngày sau lão phu nhân sẽ ngả bài với đại tiểu thư thôi, sau đó bắt nàng thanh thản ổn định lại, chọn một hộ giàu có gả sang đó.

Phương đại nhân bị chém đầu, tài sản Phương gia mới bị sung công, chức vụ của Phương công tử cũng bị thu lại trừ tội, lấy chuộc tội cho nương hắn. Một người sa cơ thất thế tới mức đó cũng xứng cưới tiểu thư Hầu phủ sao? Cho dù là thứ nữ thì nhất định lão phu nhân cũng không đồng ý.”

Ngu Diệu Kỳ có chút đăm chiêu gật đầu, Lâm thị lại cười khẽ, thấp giọng mở miệng: “Theo ta thấy, tốt nhất Ngu Tư Vũ vẫn nên gả vào Phương gia đi. Người ta sa cơ thất thế thì sao đây? Người sa cơ thất thế mới dễ dàng để cho chúng ta đùa nghịch, cho bọn hắn mấy trăm lượng bạc bảo bọn hắn dẫn Ngu Tư Vũ đi thật xa đi, sau này ở chân trời góc biển không cần gặp lại.

Nếu nàng ta không thành thật còn muốn trở về, lại cho thêm mấy trăm lượng bạc trực tiếp giết chết bất đắc kỳ tử. Không phải khuê dự của nàng ta đã hỏng hết rồi sao? Để cho Phương gia loan rộng việc này ra, hoặc là nàng ta lập gia đình hoặc chịu dìm lồng heo, gia quy tộc quy đã được đề ra từ lâu, cho dù là lão tổ tông cũng không thể nói lời nào. Kim ma ma, ngươi lập tức phái người đến Dương Châu tìm hai mẹ con Phương gia đến đây, làm việc bí mật chút.”

Kim ma ma cúi đầu đồng ý, Ngu Diệu Kỳ rất rất vừa lòng, ôm Lâm thị nũng nịu gọi ‘Mẫu thân, mẫu thân’.

Sau khi Lâm thị rời đi, Lão thái thái mới sai người đi thông báo Ngu Tương giao lại việc chưởng gia. Ngu Tương không nói hai lời liền đưa hết sổ sách mười bốn năm, tất cả đối bài và các loại chìa khóa, không có chút oán hận nào.

Lão thái thái vô cùng hài lòng, thầm nghĩ Tương Nhi vẫn luôn là người hiểu ý bà nhất, lập tức sai vài bà tử ma ma khỏe mạnh nâng mấy rương sổ sách đến chỗ Lâm thị, mình thì chuẩn bị khoanh tay ngồi nhìn trò hay.