Một Đêm “Bệnh Kiều” Đột Nhiên Tới

Chương 67


Lão thái thái nhắm mắt tựa vào giường mềm, không nói lời nào, ngón tay cái lúc có lúc không ấn vào huyệt thái dương, hiển nhiên đang rất đau đầu. Hai mẹ con Phương gia khiến sự việc náo loạn ầm ĩ, lại không thể động đến bọn chúng; Lý gia là dòng dõi thư hương rất coi trong danh dự, lại nhanh chóng lui thân, trong hoàn cảnh này, biện pháp giải quyết ít phiền hà nhất chính là gả Ngu Tư Vũ qua, sau đó đuổi ra khỏi kinh, đi xa xa một chút.

Nhưng dù sao cũng là cháu gái ruột của mình, đâu thể nào biết rõ đó là hố lửa còn muốn đẩy nàng vào đó chứ? Lão thái thái không thể đưa ra quyết định này nổi. Vẫn nên chờ Ngôn Nhi trở về rồi nói sau, nhất định Ngôn Nhi sẽ có biện pháp! Nghĩ đến đây sắc mặt bà mới dịu đi phần nào.

Ngu Diệu Kỳ đang chăm chú quan sát vẻ mặt lão thái thái, đoán rằng lòng bà đã có tính toán muốn đồng ý, lập tức kéo kéo Lâm thị.

Trước tiên Lâm thị quát Ngu Tương bớt nói đi, sau đó lại sai người kéo Ngu Tư Vũ đang thần trí mơ hồ trở về, vẻ mặt ôn nhu hiền hoà y hệt một mẫu thân gương mẫu, nhưng sau khi quay lại đã lập tức khẩn cầu: “Mẫu thân, mọi chuyện đã ầm ĩ đến mức này, vẫn nên nhanh chóng phái người trấn an hai mẹ con bọn họ cho thỏa đáng thôi. Không phải bọn họ chỉ ham chút đồ cưới của Ngu Tư Vũ thôi sao?

Hôm nay chúng ta liền cho người nâng kiệu nhỏ đưa nàng sang đó, lại thêm mấy trăm lượng vàng bạc, bảo bọn họ nhanh chóng ôm của chạy lấy người! Mẫu thân, ngài cảm thấy thế nào? Bọn họ ở trong kinh thành một ngày, Hầu phủ chúng ta liền một ngày không thể yên bình, bao nhiêu người còn đang cười sau lưng chúng ta kìa.”

Dường như lão thái thái bị bà ta nói cũng động tâm, nghĩ đến tôn tử đã vô cùng bận rộn rồi, những chuyện hậu viện thế này đáng ra người làm trưởng bối như bà phải giả quyết cho tốt mới phải, không nên để tôn tử phân tâm thêm nữa.

Đang muốn mở miệng đồng ý, Ngu Tương lại lên tiếng: “Không vội, nhất định ca ca sẽ có biện pháp, vẫn nên chờ ca ca trở về rồi hãy nói sau. Đâu thể để nữ nhi phủ Vĩnh Nhạc Hầu chúng ta tự nhiên vô duyên vô cớ bị kẻ khác bôi nhọ chứ.”

Nàng vừa mở miệng khiến lão thái thái như tìm được người tâm phúc, không chút do dự liền gật đầu đồng tình.

Lâm thị tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, Ngu Diệu Kỳ lại nâng môi cười thầm. Để cho Ngu Phẩm Ngôn tự mình đi gặp hai mẹ con Phương gia kia? Như thế lại vừa lúc, bồn nước bẩn thứ hai mình chuẩn bị cũng đã có chỗ hắt rồi.

Đỡ Lâm thị trở về nhà giữa, nàng cầm một hộp tổ yến đi vào đông viện, quả thật đã thấy Ngu Tư Vũ nằm ở trên giường yên lặng rơi lệ, một bộ dáng tâm như tro tàn.

“Tỷ tỷ, người nên nhanh chóng tỉnh táo trở lại.” Nàng ta bước từng bước nhỏ chạy nhanh qua, vừa nâng Ngu Tư Vũ dậy vừa nhận cái gối mềm trong tay nha đầu, kê sau lưng nàng, thấp giọng nói: “Tỷ đau buồn như thế chẳng phải sẽ khiến người thân lo lắng kẻ thù vui vẻ hay sao? Tỷ cũng không nghĩ lại xem, nếu tỷ suy sụp, kẻ vui vẻ nhất là ai?”

“Đương nhiên là con tiện nhân Ngu Tương kia!” Ngu Tư Vũ nghe xong lời này giống như sống lại, gắt gao nắm chặt chiếc khăn lụa trong tay.

“Đúng vậy.” Ngu Diệu Kỳ nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay nàng, tiếp tục nói:“Muội tin tưởng tỷ tỷ trong sạch, tất nhiên không thể làm ra những việc như thế. Nhưng mà vì sao kiện yếm của tỷ tỷ lại xuất hiện trong tay Phương Chí Thần? Là kẻ nào âm thầm đưa cho hắn ? Nhà hắn vốn đã nghèo túng đến cơm còn không có mà ăn, tự nhiên có đủ lộ phí vào kinh? Còn thuê một đại viện lớn tại Bách Hoa Tỉnh.

Trong chuyện này nhất định còn ẩn giấu rất nhiều điều dơ bẩn, tỷ tỷ còn phải nghĩ lại xem đến tột cùng mình đã đắc tội với ai để bị hại đến mức ấy. Cũng không thể sa sút tinh thần tạo đường đi cho kẻ đó được!”

Dứt lời, nàng giống như vô tâm cầm chiếc kéo đặt trên bàn, dùng sức nắm trong lòng bàn tay, dường như bị cảm động lây, nức nở nói: “Thật giận rằng muội chỉ mới trở về chưa có căn cơ, nếu không nhất định sẽ giúp tỷ tỷ bắt ra kẻ đó lấy lại thanh danh cho tỷ tỷ.”

Một tiếng roẹt vang lên, chiếc khăn lụa trong tay nàng bị xé làm hai mảnh, nhẹ nhàng lơ lửng rơi trên mặt đất.

Ánh mắt Ngu Tư Vũ chợt hiện, không dấu vết đoạt lại chiếc kéo, ngược lại trấn an nàng: “Muội muội tốt, muội có tâm là tỷ được an ủi rồi. Về phần công đạo này hãy để tỷ tự giành lấy đi, muội không phải đối thủ của nàng ta.”

“Tỷ tỷ biết là ai sao? Chẳng lẽ quả thật là……” Ngu Diệu Kỳ giống như khiếp sợ chỉ chỉ về hướng viện phía nam.

“Không phải nàng thì có thể là ai đây? Chẳng lẽ sẽ là lão tổ tông? Tỷ đi rồi, sau này muội cũng phải cẩn thận một chút, nàng ta rất âm hiểm ngoan độc!” Ngu Tư Vũ tận tình khuyên bảo, chợt ra lệnh cho nha đầu dẫn Ngu Diệu Kỳ trở về, bản thân lại thay đổi một kiện áo ngoài mới, sửa soạn mái tóc rối bời cẩn thận, cất giấu chiếc kéo trong tay áo xong liền bước chân về viện phía nam.

Khâu thị thấy mặt mày nàng ngầm có ý sát khí, quay lại phòng mới phát hiện trong hộp châm tuyến thiếu một chiếc kéo, nhanh chóng chạy theo đường tắt vội vàng cảnh báo.

Ngu Tư Vũ mang theo một lòng oán hận bước vào tiểu viện, chỉ thấy một đám ma ma nha đầu cầm trong tay những miếng ván gỗ dùng để trượng hình nhìn mình chằm chằm như hổ rình mồi, bước chân nhanh chóng mềm xuống một chút. Nàng cố gắng chống đỡ khí thế ấy, từng bước một chậm rãi đi vào phòng, đã thấy Ngu Tương ngồi dựa trên giường mềm cắn hạt dưa, đôi mắt vừa tối vừa sáng nhẹ nhàng liếc qua đây, trong ánh mắt lộ ra ba phần thương hại, bảy phần bén nhọn.



Khâu thị quỳ gối bên chân nàng, lén lút lui ra chỗ góc phòng.

“Tốt, lại là lão cẩu nhà ngươi! Ngươi nghĩ đi theo Ngu Tương sẽ có cuộc sống tốt lành sao? Nàng ăn tươi nuốt sống ngươi xong, đến khi ngươi không còn giá trị lợi dụng lại biết rõ tâm tư đen tối của nàng ta, lập tức ngươi sẽ bị nàng giết chết!”

Ngu Tư Vũ còn có cái gì không rõ, vặn vẹo nghiêm mặt chửi bậy, hận không thể ăn tươi nuốt sống Khâu thị.

“Được rồi, Khâu thị là người trung tâm hộ chủ, chỉ là ngươi không cảm kích thôi.” Ngu Tương ngồi thẳng dậy, chậm rãi phủi đi đống xác hạt dưa trên làn váy, thở dài: “Ném cái kéo trong tay ra chỗ khác, nếu không ta cho các nàng đánh gãy tay ngươi, ngươi có tin hay không hả?”

Vừa dứt lời, Đào Hồng liền dùng sức chà chà bản gỗ trong tay, những người còn lại dùng ánh mắt hung thần ác sát nhìn qua.

Đầu ngón tay Ngu Tư Vũ run lên, liền thả rơi chiếc kéo trong tay, mũi kéo sắc bén thiếu chút nữa đã đâm vào bàn chân, sợ tới mức nàng lập tức rơi mồ hôi lạnh.

Ngu Tương cúi thân, trên mặt mang theo nụ cười lười biếng, gằn từng tiếng chậm rãi mở miệng: “Ngươi nói rõ ràng xem, Khâu thị biết ta có tâm tư đen tối nào khiến ta nhất định phải giết chết nàng ấy đây?”

“Ngươi, ngươi mưu hại người nhà, hủy danh dự của ta! Ngươi ích kỷ ngoan độc, đức hạnh bại hoại! Ngươi quả thật không phải người!” Mới đầu Ngu Tư Vũ còn có chút chột dạ, sau khi nói xong thắt lưng cũng dần dần thẳng lên.

“Nói rõ lại xem, như thế nào cái mưu hại người nhà, hủy danh dự của ngươi?” Một bàn tay Ngu Tương đặt trên gối mềm, nhẹ nhàng nâng cằm, mắt to chớp chớp, giống như đang vô cùng tò mò.

Dưới ánh mắt sáng rõ của nàng, Ngu Tư Vũ hơi có chút bối rối, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, sau lên án: “Kiện yếm trong tay Phương Chí Thần là do ngươi phái lão cẩu này trộm đi phải không? Sở dĩ hai mẹ con Phương gia có thể vào kinh gây ầm ĩ, cũng là ngươi sai bảo phải không? Lộ phí trên đường của bọn họ, tiền thuê tiểu viện, đều là ngươi cho phải không? Vì hại ta, ngươi thật sự đã tìm trăm phương ngàn kế!”

Ngu Tương giống như nghe được chuyện hài hước nhất thiên hạ, nhất thời cười đến cả người run rẩy, tấm áo khoác trên đầu vai lặng yên chảy xuống, lộ ra cánh tay trắng như tuyết. Nàng cũng không biết bộ dáng của mình có bao nhiêu dụ hoặc người ta, bỗng nhiên sắc lại lại ầm trầm, ngón trỏ chỉ về phía Ngu Tư Vũ ngoắc ngoắc: “Ngươi lại đây cho ta!”

Vốn là giọng nói trong trẻo uyển chuyển thoáng đã hơi khàn khàn, lộ ra sự trầm trọng, làm người ta hết hồn lại có cảm giác bị áp bách. Cũng có vài ma ma cầm bảng gỗ tiến lên mấy bước ra vẻ uy hiếp, cỗ oán giận trong lòng Ngu Tư Vũ trong phút chốc như quả bóng cao su bị trút hết hơi, xì một cái trốn không còn một mảnh, trong lòng chỉ còn lại nỗi lo sợ không yên.

Nàng cực kì không muốn, nhưng không có cách nào khống chế bước chân, từng chút từng chút chậm chạp tiến đến, dùng ánh mắt khiếp nhược nhìn chằm chằm khuôn mặt âm trầm của Ngu Tương. Ngu Tương cúi thân, để sát mặt vào đánh giá nàng, tầm mắt sắc bén giống như mài đao róc thịt, một đao sắc bén như đang cắt lên thấu vào da thịt nàng.

Đang lúc Ngu Tư Vũ chịu không nổi, muốn lui về phía sau trốn tránh, Ngu Tương bỗng nhiên nâng môi cười lạnh, quăng một cái tát khiến khuôn mặt nàng lệch qua một bên.

Ngu Tư Vũ ăn đau, che lấy hai má sưng đỏ gầm nhẹ: “Ngươi dám đánh ta? Ngươi hại ta chưa đủ, ngươi còn dám đánh ta? Ông trời còn dang nhìn xuống đây đấy, sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi gặp phải báo ứng!” Nói xong nói xong nước mắt đã ào ạt rơi xuống.

Giờ này khắc này, nàng cảm thấy vô cùng bất lực, tranh đấu nhiều năm như vậy, mặc dù nàng không chịu nhìn thẳng vào sự thật, nhưng không thừa nhận cũng không được, thật sự nàng có mang lòng ghen tị rất lớn với Ngu Tương, nhưng lại càng sợ hãi nhiều hơn. Nàng thích trêu chọc nàng ấy, lại sợ hãi sẽ thật sự chọc giận nàng ấy, bởi vì nàng biết mình không có năng lực có thể đối chọi với Ngu Tương.

Nhưng mà trước mắt, dường như Ngu Tương đang thật sự nổi giận.

Ngu Tương thật sự đang tức sùi bọt mép, năm ngón tay hung hăng bóp lấy cằm Ngu Tư Vũ, nâng khuôn mặt của nàng lên, gằn từng tiếng trầm giọng mở miệng: “Ngu Tư Vũ, ngươi thật sự ngu vô cùng, ngươi có biết không? Hôm nay ta sẽ nói rõ ràng tất cả cho ngươi biết. Kiện yếm kia của ngươi là do nha đầu nhị đẳng Tuyết Hạ, chuyên phụ trách việc chải tóc rửa mặt, trông coi trâm thoa vòng tay chỗ ngươi trộm đi, giao vào trong tay Kim ma ma, lại được giao ngược cho người con rể thứ hai của bà ta mang xuống Dương Châu.

Người con rể kia của bà ta mướn một tên lưu dân nói cho hai mẹ con Phương gia, bảo hắn nói rằng hắn nghe theo lệnh ta dẫn bọn họ đến kinh thành hủy danh dự của ngươi, huyên náo cho sự việc càng lớn càng tốt. Ngươi cũng sẽ nghĩ, đến tột cùng ngươi đã đắc tội với Ngu Diệu Kỳ chỗ nào, lại khiến nàng ta dàn dựng độc kế như thế hại cả đời ngươi?

Ngươi cho là ngươi lấy một đống đồ cổ và ngọc ngà của nàng ta, thậm chí cả điền trang, cửa hiệu đều là gió to thổi đến sao? Ngoài mặt nàng ta không nói một lời, ngoan ngoãn phục tùng, nhưng sau lưng lại hận không thể giết chết ngươi kìa!”



Ngu Tư Vũ nghe xong ngơ ngẩn cả người, trong đầu xẹt qua từng tia chớp, cho đến vài câu cuối cùng bỗng nhiên ngộ ra. Muốn hỏi nàng đắc tội Ngu Diệu Kỳ như thế nào, không phải bởi vì nàng biết được thân thế của nàng ta sao? Đúng rồi, nếu nàng được gả ở kinh thành, nếu ngày nào đó không quản được cái miệng lại nói toạc thân thế của nàng ta ra ngoài, Ngu Diệu Kỳ làm sao có thể sống yên chứ?

Huống chi nàng dựa vào những bí mật này ba lần bốn lượt cuốn đi hết đồ đạc của nàng ta, lại còn là những thứ vô giá. Nàng ta không hận nàng mới lạ!

Nếu là hai người trao đổi lập trường, Ngu Tư Vũ khẳng định cũng sẽ sống qua ngày rất khó chịu, sau đó vắt hết óc đi đối phó nàng ta.

Nhưng mà vừa nghĩ lại, nàng lại chần chừ, vẫn cố mạnh miệng kêu la: “Ngu Tương, ngươi không cần châm ngòi ly gián, Kỳ Nhi ôn nhu hoà thuận lòng người, lại chân thành, tuyệt đối sẽ không hại ta! Ngược lại là ngươi, lúc nào cũng khắc khắc chèn ép ta, bức bách ta……”

Lời còn chưa dứt, Ngu Tương lại hung hăng quất thêm một cái tát, càng dùng sức bóp lấy cằm nàng, thở dài nói: “Ngươi muốn bị tát đến bất tỉnh mới chịu hiểu ra sao? Đời này, ngươi chính là bị người ta bán còn đi giúp kẻ đó kiếm tiền đấy! Tốt xấu gì chúng ta cũng đã ở chung nhiều năm như thế, tính cách của ta thế nào ngươi hẳn là có hiểu biết một chút. Ta là người chỉ thích giơ đuốc cầm gậy, ăn cướp trắng trợn, không thích chơi mấy trò ám chiêu sau lưng người khác. Ta hỏi ngươi một chút, nhiều năm trôi qua như vậy, ta đã từng hãm hại sau lưng ngươi sao?”

Khóe miệng Ngu Tư Vũ chậm rãi thấm ra một tia máu tươi, nhíu mi cân nhắc một lát, không tình nguyện trả lời: “Chưa từng.”

“Có từng ra lệnh cho hạ nhân gây khó dễ cho ngươi?”

Sau một lát rầm mặc cũng lắc đầu: “Chưa từng.”

“Đã từng cắt xén phân lệ của ngươi?”

Thời gian trầm mặc càng thêm ngắn ngủi: “Chưa từng.”

“Đã từng bao giờ khiến ngươi mất thể diện trước mặt người ngoài sao?”

“Chưa từng.” Đó là bởi vì sau khi ngươi về nhà lập tức sẽ không cho ta mặt mũi!

Không nghĩ không nhớ lại thì thôi, theo từng câu hỏi của Ngu Tương mà hồi tưởng lại, Ngu Tư Vũ mới giật mình phát hiện, mấy năm nay trừ bỏ đáy lòng nàng có chút không cam lòng, quả thật cuộc sống hàng ngày thật sự dễ chịu, trên người đủ mặc, trên đầu đủ mang, trong miệng đủ ăn , mặc dù không quá quý tinh xảo, nhưng nếu so với nhóm thứ nữ ở Công Hầu Bá phủ lại tốt hơn rất nhiều, lại càng chưa từng bị hạ nhân xem thường hay hành hạ.

Chỉ là hơi phiền lòng về Khâu thị một chút, nhưng phần lớn thời điểm Khâu thị cũng chỉ khúm núm, vùi đầu làm việc, chưa từng bừa bãi trước mặt nàng. Tuy rằng võ mồm Ngu Tương sắc bén, thường thường chèn ép nàng, lại chưa bao giờ hạ độc thủ sau lưng. Nàng thích chính là thích, chán ghét chính là chán ghét, cũng không mượn cớ che đậy ngụy trang cho bản thân, làm sao giống với kẻ hai mặt như Ngu Diệu Kỳ kia.

Nhớ lại càng ngày càng rõ ràng, Ngu Tư Vũ nhất thời có loại cảm giác á khẩu không trả lời được. Thì ra mấy năm nay, cuộc sống của nàng cũng không kém.

Ngu Tương buông chiếc cằm đã xanh tím của nàng ra, cười lạnh nói: “Còn nữa, nếu ta muốn hại ngươi, lúc trước nên khuyến khích ngươi nhanh chóng gả đến Phương gia cho rồi, làm sao có thể ba lần bốn lượt chạy đến cản lại? Nếu ngươi gả qua đó, hiện tại cũng chính là con dâu Phương gia, tai họa xét nhà kia cũng có một phần của ngươi, đợi sống trong đại lao vài ngày còn xem như nhẹ, nặng thì còn có thể bị sung quân làm nô tài, đồ cưới bị sung công.

Đến lúc đó ngươi còn có thể kiêu ngạo diễm khí thế này sao, mang theo kéo đằng đằng sát khí đến chỗ ta. Một tấm lòng tốt của ta đối với ngươi, ngươi lại mờ mịt không rõ, Ngu Diệu Kỳ bên ngoài thì lôi kéo dụ dỗ ngươi, sau lưng hãm hại ngươi, ngươi còn thân mật khăng khít, tỷ muội tình thâm với nàng ta. Chính ngươi nói xem ngươi có ngu hay không chứ? Cái đầu lớn thế này của ngươi dùng để làm gì vậy hả? Không bằng móc ra cho rồi!”

Lời này nói ra quả thật rất có đạo lý, lại tìm không ra chút sơ hở nào. Sau một lát lâu trầm ngâm, bỗng nhiên Ngu Tư Vũ che mặt mà khóc,từ trong cổ họng phát ra vài câu nghẹn ngào: “Ta thật ngu ngốc! Ta thật sự không biết nhìn người mà!”

Nếu hôm nay nàng quả thật đâm Ngu Tương bị thương, sợ là lập tức sẽ bị đại ca ném cho hai mẹ con Phương gia kia, từ nay về sau sẽ chặt đứt liên hệ. Ngu Diệu Kỳ quả nhiên tính kế quá giỏi!

Trong khoảnh khắc, tất cả oán hận nàng dành cho Ngu Tương, cho Ngu Phẩm Ngôn, thậm chí cho cả lão thái thái đều chuyển dời lên đầu Ngu Diệu Kỳ, vả lại còn kịch liệt lên men phồng lớn.

hết chương 67