Rạng sáng thì Khải Phong mới thức dậy,mọi người đi qua lại tấp nập âm thanh vang lên khắp nơi khiển cho anh khẽ nhíu mài lại.Ở đây ồn ào như vậy thì làm sao mà Yến Chi có thể nghỉ ngơi được chứ.
Anh xoa xoa thái dương rồi nhìn lên đồng hồ của mình,giờ này chỉ mới hơn 6 giờ sáng mà thôi …Lúc này anh định bước xuống xe cho thoải mái một chút thì đã bắt gặp 1 hình bóng quen thuộc đó chính là cô ấy.Yến Chi đi mua đồ ăn sáng cụ thể là bánh bao và sữa đậu nành…
Anh thấy cô cứ nhìn về phía này thì vội cụp đầu xuống rồi trốn.Đúng là hành trình truy thê nó vô cùng khó khăn mà.
__&
Sao ở đây lại có xe hơi vậy nhỉ mà còn là siêu xe đắc tiền nữa.
" Cháu gái,cháu quen người ở trong chiếc xe đó sao "
" Dạ không ạ "
" Ừm,chiếc xe đó đậu từ tối hôm qua đến giờ rồi "
Bà lão, buổi tối thường không ngủ được cho nên hay đi qua đi lại.Cho đến 5 giờ sáng dọn hàng ra bán thì vẫn thay chiếc xe hơi kia vẫn còn đậu ở đây.
" Đồ ăn của cháu đây "
" Dạ! Cho cháu gởi tiền "
Giờ này còn sớm nhưng mà cô đi phương tiện xe buýt cho nên phải tranh thủ 1 chút, dù gì thì cô cũng đang là nhân viên thực tập … Ngồi đợi ở bến xe thì Yến Chi tranh thủ ăn sáng,mọi ngày của cô cứ thế mà êm đềm trôi qua lặng lẽ …
Cho đến 3 tuần sau thì mọi thứ cũng đi vào quỹ đạo, mỗi ngày cô điều đi làm đúng giờ,làm đúng trọng trách và công việc của mình …. Đam Mỹ Sắc
" Nhìn cô ta kìa,mới vào đây thực tập có 1 tháng mà đã quyến rũ sếp rồi "
" Người ta đẹp, người ta có quyền mà ‘’
" Chắc là mỗi ngày điều ở trước mặt sếp mà ve vãn "
Lai Minh không e dè gì mà nói lớn tiếng,cô ta hiện giờ đang làm tổ trưởng ở trong phòng Marketing cho nên mới hóng hách như vậy.Đã nhiều lần cô ta ve vãn Mạc Hội,và tiếp đến là Đàm Khải Phong nhưng cuối cùng vẫn không được..
" Ting. …ting …"
Cánh cửa thang máy mở ra,Yến Chi nhanh chân đi về văn phòng.Chứ nếu mà cô còn đứng ở đó chắc chắn sẽ không chịu được …
Tại sao chứ,cô ngày nào cũng cố gắng mà.Vậy tại sao không 1 ai công nhận thành tích của cô cả,lúc nào cũng dè bỉu nói này nói kia,cô không muốn trở thành cái bóng của người khác đâu …
Chuyện này mấy tuần qua cô đã nghe bọn họ bàn tán rồi, nhưng cô không ngờ hôm nay bọn họ lại nói thẳng thừng đến như vậy.
Yến Chi bước vào văn phòng thì thấy Khải Phong đang ngồi uống cà phê,hai chân thì vắt chéo lại với nhau.Ở trên bàn có khá là nhiều thức ăn và xen lẫn vào đó là có cả văn kiện hợp đồng …
" Đàm tổng, chào anh …"
" Yến Chi! Anh có mua đồ ăn sáng cho em "
Anh đưa tay lên định kéo cô ngồi xuống thì Yến Chi đã rụt tay về …
" Tôi chỉ là thư ký mà thôi,sau này anh đừng làm như thế nưa mất công người ta nói ra nói vào".
" Anh là chủ ở đây,ai dám nói chứ.Cái này là anh từ nguyện mua cho em mà "
Yến Chi đứng không quá xa cho nên có thể nghe rõ từng câu chữ mà anh nói ra,nếu lúc trước mà nghe anh nói vậy chắc cô sẽ mừng lắm …
" Anh đừng như vậy nữa có được không, tôi đến đây là chỉ muốn làm việc mà thôi …Còn anh muốn mua đồ ăn,tặng quà thì tặng cho người khác đi, tôi đây không dám nhận đâu "
" Yến Chi anh xin lỗi mà,anh chỉ muốn chuộc lại lỗi lầm của mình mà thôi "
" Tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu,còn một việc quan trọng là anh đừng mua đồ ăn hay mua hoa nữa. Người ta mà thấy thì lại bàn ra tán vào, tôi không muốn mang danh quyến rũ sếp để có được công việc này đâu "
Yến Chi nói một mạch rồi đi lại bàn làm việc của mình…Cô chỉ muốn có 1 môi trường thực tập thật thoải mái mà thôi, nhưng không ngờ lại xảy ra những chuyện như thế này …Nếu biết trước mọi chuyện thì sẽ không kí vào cái hợp đồng chết tiệt kia đâu …
Khải Phong nhìn đống thức ăn trên bàn rồi đem bỏ vào tủ lạnh,dù sao bỏ thức ăn cũng là lãng phí.Việc này anh học được cũng là nhờ Yến Chi,sau khi cô đi rồi thì anh xem lại những đoạn camera cũ thấy mới thấy được sự quý trọng thức ăn từ cô ấy.
Đúng là anh không sống trong cảnh nghèo khổ cho nên không thể nào hiểu được.Và chỉ những lúc anh bị bệnh hay đi phẫu thuật thì mới biết được là thức ăn nó cứu cánh con người chúng ta như thế nào,ở trong bệnh viện có những người khó khăn như thế nào …
Yến Chi thấy Khải Phong hôm nay rất là lạ, thường ngày thì anh ấy sẽ quăng thức ăn vào thùng rác.Ấy vậy mà hôm nay lại trân trọng đồ ăn đến như thế, đúng thật là kỳ lạ mà,lạ đến mức khiến cho người ta không thể nào nhận ra được.