“Làm ơn đừng vô đây mà.”
Cộp cộp…
“Ai đó?”
Hắn ta nhìn xung quanh khu bếp nhưng không thấy ai khả nghi bên trong. Nghĩ bản thân chắc đã nghe nhầm, hắn ta xoa đầu quay người đi ra tiếp tục canh gác nhưng thật ra là ngủ tiếp. Còn Tiêu Giao lúc này đã chạy ra bên ngoài, chỉ là cô ta không tự ý đi.
“Thả tôi ra!”
“Đừng la nữa.”
Người áo đen buông Tiêu Giao ra.
“Cô là ai?”
Tiêu Giao lùi về sau đề phòng người trước mặt mình. Nhìn cách ăn mặc của người này không giống với người dân trong thôn. Có thể người này đến từ một thôn khác? Nhưng tại sao lại xuất hiện ở đây? Lại còn giúp Tiêu Giao thoát khỏi người canh gác trong trại.
Trong khi cô ta còn mãi suy nghĩ thì người áo đen trực tiếp tháo lớp khăn trùm đầu của mình ra. Cô để lộ khuôn mặt có một hình xăm nhỏ hình khúc xương trên trán. Chính xác hình xăm đó là ký hiệu của ma giới mà những thuộc hạ của yêu ma mới có. Người đứng trước mặt Tiêu Giao cũng không ngại che giấu bản thân cô là một yêu ma.
“Yêu ma sao?”
Từ nhỏ đến lớp Tiêu Giao chưa từng thấy yêu ma bao giờ. Điều này khiến cô ta nửa nghi nửa tin, dò hỏi:
“Yêu ma, vậy cô sống ở đâu?”
“Ma giới.”
“Sao cô không ở ma giới mà đến đây?”
“Ta đến đây là để tìm cô.”
“Tìm ta?”
Tiêu Giao ngây người trước câu trả lời của cô. Còn chưa đợi Tiêu Giao phản ứng, cô liền dùng linh lực của mình khôi phục tất cả ký ức của Tiêu Giao.
“...”
Chỉ trong nháy mắt, mọi ký ức của Ôn Nhi liền hiện ra trong đầu Tiêu Giao. Đến khi cô ta dần hiểu ra mọi chuyện thì cô mới chịu dừng lại. Tiêu Giao nhìn người trước mặt liền nhận ra đó chính là Vịnh Hy, chủ nhân của cô ta.
“Bái kiến chủ nhân.”
Tiêu Giao liền quỳ xuống hành lễ với Vịnh Hy.
“Đứng dậy rồi nói.”
Sở dĩ Vịnh Hy đến đây vì biết tin hai tiểu tiên của Lâm Sơn chuyển kiếp. Đây chính là thời cơ thích hợp để ra tay với họ bọn. Vừa hay, Vịnh Hy cũng biết rằng thuộc hạ của mình cũng chuyển kiếp thành một người phạm. Nếu như lợi dụng tình huống này mà tiêu diệt hai tên kia thì quá là hợp lý mà cô cũng không cần phải mất thời gian để ra tay.
Vịnh Hy đi về phía trước, ôn nhu nói với Ôn Nhi:
“Ôn Nhi, ngươi có biết chuyện hai tiểu tiên của Lâm Sơn chuyển kiếp không?”
“Thưa chủ nhân, chuyện này thuộc hạ biết.”
“Vậy thì ngươi cũng biết bản thân cần làm gì rồi đúng không?”
“Rõ. Thuộc hạ sẽ làm theo lời chủ nhân nói.”
Nhìn Ôn Nhi trung thành với mình, Vịnh Hy cảm thấy hài lòng một chút. Sau đó, cô liền lấy ra hai viên thuốc độc đã chuẩn bị từ trước đưa cho Ôn Nhi.
“Đây chính là độc ly tán chỉ cần uống vào trong vòng ba ngày sẽ lấy mạng một người sống. Nhớ phải đưa cho bọn chúng uống, nếu chúng không uống nó thì người uống chính là NGƯƠI. Có nghe rõ không?”
Vịnh Hy cố tình nhấn mạnh từ “ngươi” như là một lời cảnh cáo với Ôn Nhi. Cô ta mà không hoàn thành nhiệm vụ chỉ có một con đường chết.
Biết bản thân không còn sự lựa chọn khác, Ôn Nhi nhận lấy thuốc liền thề với Vịnh Hy.
“Thuộc hạ nhất định sẽ cho hai tên đó thuốc.”
Lời vừa dứt, Vịnh Hy biến mất để lại một mình Ôn Nhi ở lại. Cô ta nắm chặt thuốc trong tay, ánh mắt trở nên thâm độc.
“Tinh Tuyết, chính cô là người đã khiến ta phải trở thành con người. Ta nhất định sẽ không tha cho cô đâu.”
Trại thổ phỉ.
A Hải đi vào bên trong phòng của đại vương với ý định lấy chút đồ quý giá đi ra. Nhưng hắn không ngờ tiếng đế giày phát ra tiếng động đã khiến đại vương của trại thổ phỉ thức giấc. Ả nhìn thấy A Hải đang tìm kiếm thứ gì đó trong phòng của mình thì không khỏi tò mò. Nhất thời, ả im lặng dõi theo hành động tiếp theo của A Hải. Mà hắn bên này không hề hay biết có ánh mắt phía sau nhìn mình. A Hải cứ thế mà lấy đồ quý giá của Linh Đan bỏ vào trong túi mình. Đến khi hắn chuẩn bị rời đi thì một giọng nói của nữ nhân thốt lên khiến hắn giật bắn mình.
“Lấy đồ xong còn chưa xin phép chủ nhân của nó mà đã rời đi rồi sao?”
“...!!!”
Bản thân đã bị phát hiện, A Hải đứng đơ người ra. Lúc này hắn biết rõ, dù có chạy đi cũng không thể thoát khỏi hang cọp. Vì vậy, A Hải chỉ biết đứng im tại chỗ xem thời cơ thích hợp mới có thể hành động.
“Để ta xem là ai mà có bản lĩnh đến trại Mộng Xuân của ta trộm đồ.”
Linh Đan bước xuống giường, ả khoác y phục lên người bước đến trước mặt A Hải.
“Ngươi…”
Lời vừa nói đã bị chặn lại bởi gương mặt tuấn tú của A Hải. Vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của hắn khiến Linh Đan bị mê hoặc. Ả giơ tay lên sờ gương mặt của A Hải, làn da mịn màng của hắn khiến tay ả trượt dài xuống. Đã bao lâu rồi Linh Đan chưa từng rung động với nam nhân nào nhưng hôm nay ả cũng biết cái gọi là rung động là như thế nào. Nhìn người trước mắt, ả chỉ muốn chiếm giữ cho riêng mình.
Linh Đan thay đổi giọng dịu dàng hỏi A Hải:
“Ngươi tên là gì?”
“Tôi…”
Hắn định nói tên mình ra nhưng lại nghĩ đến đại tỷ Tiêu Linh từng nói ‘Nhất định không được khai tên của mình trước người xấu.’, nên hắn liền ngậm chặt miệng lại. Lắc đầu với Linh Đan.
“Hả? Sao lại không nói?”
Thấy biểu cảm kỳ lạ của hắn làm Linh Đan có chút tò mò. Ả liền hỏi A Hải nhà ở đâu nhưng hắn lại lắc đầu. Ả không phục liền hỏi tiếp nhưng vẫn nhận lại cái lắc đầu từ A Hải. Điều này làm Linh Đan mất kiên nhẫn, ả nắm lấy cằm A Hải trở nên hung dữ hỏi lại một lần nữa.
“Nói, ngươi tên là gì?”
“...”
“Được thôi, nếu ngươi không nói thì ta vẫn có cách khác để đối phó với ngươi.”
Linh Đan buông cằm hắn ra, nói một câu tuyên bố.
“Ngươi từ bây giờ chính thức trở thành tướng công của ta.”
“...!!!”