Đôi mắt Trần Khải sáng lên. Anh mừng quá siết mạnh tay thằng đệ: "Em ấy ở đâu?"
Thằng đầu đinh bị đau nên mặt mày tái mét. Anh ta len lén nhìn lão đại, nói lắp bắp: "Dạ...em không... biết!"
Đúng là đám ăn hại!
Trần Khải thất vọng toàn tập. Anh buồn thiu, khoát tay ra hiệu đuổi khéo đám anh em vô dụng biến đi.
Mười đứa thấy thương. Tụi nó không nỡ nên ráng mè nheo: "Không ấy, anh cứ để tụi em chia nhau đi tìm tiếp! Chứ thấy anh buồn như thế này, tụi em hát hò, nhảy nhót không vô!"
Trần Khải bần thần, lắc lắc cái đầu.
Mấy anh em thấy vậy lặng lẽ rời đi. Tuy nhiên, ra khỏi cổng, cả đám lại chia nhau đi tìm crush cho lão đại.
Trần Khải vác balô lên vai. Đặt hai ngón tay lên ấn đường, vừa đi vừa nhắm mắt suy nghĩ những nơi Như Ý có thể đến. Chợt trong đầu xoẹt qua một địa điểm. Anh co giò chạy như bay.
Công viên giữa xế chỉ lác đác vài người. Trần Khải đi chưa hết một vòng chợt dừng chân. Đôi mắt khóa chặt vào bóng người dưới cây muồng vàng. Anh từ từ lại gần. Khóe môi dần dướn lên. Khẽ khàng bỏ chiếc balô xuống thảm cỏ rồi nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh một người.
Trời trong, gió mát. Hoa cỏ công viên bừng lên dưới cái nắng ấm áp của mùa đông. Đẹp đến say lòng. Ấy vậy mà, người vừa đến chỉ dán chặt mắt vào cô gái đang ngủ trưa.
Anh nghiêng người, một tay chống đầu, tay còn lại khẽ khàng giở quyển tập trên mặt Như Ý. Nói có trời chứng giám, giây phút vừa thấy khuôn mặt xinh xắn, anh thật muốn ôm hôn một hơi cho thuở lòng. Người gì đâu cứ thích chơi trò trốn tìm, báo hại trái tim anh gào thét vì thổn thức.
Tia nắng rọi qua kẽ lá. Rớt rơi từng vệt tròn, rải vàng khắp khuôn mặt trắng hồng của Như Ý. Có tia nắng đi lạc vào đôi mắt làm người ngủ quên khẽ động đôi hàng mi.
Trần Khải nhìn hàng mi dài đen rung rinh như đôi cánh bướm vừa đậu trên nụ hoa buổi sớm. Anh cuối cùng cũng kiềm lòng không được nữa bèn đưa ngón tay trỏ chạm vào.
Cảm giác rập rờn mong manh thật thích. Anh mỉm cười.
"Trần...Khải...! Anh có để yên cho em ngủ không?"
"Sao em biết là anh?"
Hỏi thừa không! Mùi nắng gió tháng Ba chỉ riêng anh mới có. Dẫu anh có cách xa em hàng trăm cây số thì mùi thơm ấy vẫn bay đến mũi em!
Như Ý mở mắt. Bắt gặp ánh mắt mênh mông sâu thẳm tựa bầu trời, cô bất giác nhoẻn miệng cười.
"Anh tìm em hay thế!"
Trần Khải đưa tay bẹo gò má mịn màng của Như Ý: "Em còn dám nói! Ai cho phép em trốn anh, hử?"
Như Ý cười mà méo xẹo như mếu. Cô cầm lấy tay anh: "Khải à? Em đau!"
Anh bỏ ngoài tai, gia tăng thêm chút lực: "Đau? Em mà cũng biết đau? Thế có nhớ lời anh dặn không?"
"Anh lải nhải nhiều như vậy? Em sao nhớ nổi!"
"Như...Ý...?"
Đổi lại vẻ giận của anh, Như Ý cười hì hì: "Anh bảo: Em muốn hành anh thế nào cũng được. Miễn đừng trốn anh!"
Trần Khải cúi đầu dòm sát vào mặt cô: "Em nhớ mà nỡ bỏ ngoài tai?"
Cô nhìn sâu vào đôi mắt thăm thẳm của anh, chối phăng: "Em không! Em chỉ là đến điểm hẹn trước anh thôi! Ai bảo anh ngốc lẩn quẩn ở trường làm gì?" Có mẹ ở đó làm sao mà gặp mặt?
Trần Khải gật gật cái đầu coi như cô nói đúng. Anh thu hồi bàn tay ở má chuyển sang...ôm.
"Nhích xê vào đây!" Anh bợ đầu cô gối lên cánh tay trái. Bàn tay ở không mân mê đôi mày liễu.
Khoảng cách mặt cách mặt chưa tày gang. Trần Khải nhìn ngây ngốc khuôn dễ thương một hồi rồi thở dài yên tâm. Anh choàng cánh tay qua eo Như Ý kéo cô sát vào người mình: "Ngủ thêm đi em!"
Như Ý cười khúc khích: "Anh riết em thở hết nổi! Ngủ sao được!" Rồi cô lấy đầu ngón tay trỏ vẽ rồng vẽ rắn vào vòm ngực rộng.
Trần Khải bị cô chọc cười. Anh túm lấy bàn tay đang làm càn, đôi mắt nhìn Như Ý đắm đuối tối đen. Càng nhìn lại càng mê. Nụ cười trên môi anh dần yên tĩnh. Yết hầu khẽ trượt lên xuống, giọng chợt trầm hẳn đi: "Em nhóm lửa hành anh?"
"..." Như Ý tự nhiên căng thẳng. Cô thấy mình đuối sức trong đôi mắt anh. Nhịp tim tăng nhanh. Mùi nắng gió tháng Ba đậm dần trong khoang mũi. Cô vô thức khép hờ đôi mắt.
Rất nhanh một đôi môi nóng phủ kín đôi môi hơi lạnh của cô. Bàn tay phải ở không mạnh dạn sờ soạng lung tung khiến cơ thể cô thiếu nữ không ngừng run rẩy.
Men tình lỡ ngửi nên mê. Nếm một lần nghiện không thể cưỡng. Càng quấn lại càng say. Say chao nghiêng trời, nghiêng đất, quên cả thời gian, không gian và quên bẵng bản thân mình là ai?
Trần Khải nguyện ý! Mà Như Ý cũng cam tâm tình nguyện. Yêu là chỉ biết yêu. Gần một năm thầm thương trộm nhớ rồi ôm mối tương tư. Đau khổ đã đủ rồi, khát khao cũng đủ lớn. Nên giờ phút này, cả hai không thể nén lòng thêm. Cứ thuận theo nhịp đập của con tim, ôm nhau như thế này rồi mai có ra ngô ra khoai gì cũng không còn tiếc nuối.
Nụ hôn đang dần đượm. Quấn quýt đang càng say thì hai người thoáng nghe tiếng trầm trồ của đám thằng đệ.
"Lão đại nhà mình trông phê phết, tụi mày nhỉ?"
"Tao không ngờ anh ấy cũng biết hôn!"
"Cảm giác gặm gặm đó...chắc là ngon lắm!"