Mười Năm Chỉ Nhìn Về Một Hướng

Chương 2: Đi làm trả nợ


Sau khi thi xong cô quyết tâm nghỉ học đi làm, vì còn em gái nên cô phải cố gắng cày cuốc thêm.

Em gái hiện tại đang học lớp tám, cô sẽ nỗ lực để Linh không phải nghỉ học.



Mười năm sau…

Thời gian trôi qua khá nhanh đến khi bản thân nhận ra thì đã quá muộn.

"Không một mảnh tình vắt vai."

Ngày tháng cực khổ cắm đầu đi làm cũng đã đến lúc ngẩng mặt lên nhìn đời với người ta.

Cuối cùng cũng đã trả hết nợ cho mẹ, cô nhìn vào đôi tay bị chai sạn theo thời gian, bản thân có chút luyến tiếc về thời thanh xuân.

"Chị không tính kiếm người yêu sao?"

'Người yêu sao?' Ai sẽ yêu một người như cô chứ.

"Không kiếm."

Em gái hỏi, nhưng cô không trả lời vô trọng tâm. Cô sợ bị vạch trần thân phận, dù gì trong giấy khai sinh và chứng minh thư cũng được mẹ đổi thành con trai hết rồi.

"Chị tính làm bà cô ế đến già hả?"

Linh vừa trang điểm vừa hỏi cô, nhìn em gái sửa soạn mà thèm.

"Chị sẽ ở vậy để chăm sóc mẹ."

Nói đến mẹ thì sắc mặt cô có hơi đượm buồn, từ lúc vỡ nợ bà lao lực quá mức nên đã bị trầm cảm. Bây giờ đang đi điều trị bệnh, bản thân cô không hy vọng kiếm người yêu mà chỉ cần có mẹ bên cạnh là được.

"Haizz…" Linh thở dài lắc đầu.

'Chắc phải kiếm cho hai mẹ con này một người bạn đời thôi.' Linh là người sống hướng ngoại, nhìn mẹ và chị khổ tâm như vậy có chút xót xa.

Đời này sống được bao lâu chứ, sao cứ phải đưa bản thân vào con đường cùng.



"Nếu chị không thích thì thôi vậy, em đi làm trước."

"Ừ."



Nhìn bóng lưng em gái đi xa cô cũng đứng dậy chuẩn bị xuất phát.

Vẫn như thường lệ, cô đi làm trên con xe cũ kỹ của mình. Làm việc vất vả cô cũng đã tậu cho mình một em xe hơi rẻ tiền nhưng khá là bền bỉ.

"Cảm ơn mày đã đồng hành cùng tao."

Trên đường đi làm cô bắt gặp một bà lão bị thương, với lòng tốt bao la của mình cô dìu bà đưa đi bệnh viện.

Ấy mà gia đình bà không cảm ơn còn tố cô làm mẹ của họ bị thương, một ngày xui xẻo ập tới, cứ vậy mà cô được đưa đến đồn công an.

"Trễ làm luôn rồi." San nhìn vào đồng hồ đeo trên tay, thời gian đã chỉ điểm chín giờ rưỡi.



Đồn công an

"Anh công an phải làm chủ cho gia đình tôi. Cậu ta tông mẹ tôi mà dám bảo là không có."

Người nhà bà lão cuống cuồng lên đỗ thừa cho cô, bao nhiêu thời gian đều dành hết để nói.

"Chị trình bày từ từ thôi, tôi hỏi thì hẳn nói. Nói lung tung beng lên hết ai mà nghe cho kịp." Vị công an phía trước nhăn mặt cọc cằn, tuy chưa biết tình hình như nào nhưng ai nói nhiều anh ta đều nhắc nhở.

"Theo như lời chị nói cậu ta đâm bà lão. Nhưng chúng tôi xem lại camera hành trình thì do bà tự ngất xỉu mà?"

"Nè, anh xem lại cho kỹ. Cậu ta dừng trước người mẹ tôi như vậy là xém tông rồi còn gì."

"Tôi dừng ở một khoảng cách xa, lời chị nói không có chứng cứ." Cô nhìn cách ăn vạ của người đối diện thì không chịu nỗi nữa liền tự bào chữa cho chính mình.

"Nè, nói ai không có chứng cứ? Con trai tôi nó tận mắt chứng kiến, ai là người làm chứng cho cậu?" Nghe lời biện hộ của San bà ta chột dạ nhảy cẫng lên chống nạnh phản bác.

"Im lặng giùm tôi!!!" Thấy tình hình không ổn anh công an vội đập bàn quát lớn.

"..."



"Mới sáng sớm sao lại ồn ào thế?"

Bỗng một giọng nói ấm áp vang lên, cả đám người đang nháo nhào đồng loạt ngước lên nhìn về phía trước.

"Đội trưởng." Anh công an đang ngồi liền đứng dậy nghiêm tay chào người phía trước.

Thấy không khí căng thẳng gia đình ồn ào lúc nãy cũng biết điều im lặng.

San thì ngồi ngơ người ra, không phải vì sợ hãi mà người phía trước rất quen thuộc đối với cô.

"Bội San?" Luân nhìn người thanh niên phía trước có chút quen thuộc, anh cất giọng gọi thử cái tên mà lâu nay mình vẫn luôn nhung nhớ.

"Đội trưởng, sao anh biết cậu ấy tên Bội San."

"Bạn học cũ…" Luân thấy San không trả lời cậu liền tiến đến gần hơn để chắc chắn mình không nhận lầm người: "Lê Bội San!!! Có phải cậu không đó?"

"Tôi… cậu, quen nhau sao?"

San bối rối không biết phải làm sao, vì người phía đối diện đã lâu rồi không liên lạc. Nếu nói quên thì là giả vờ, tình cảm khi xưa cứ tưởng nó đã dần phai mờ theo thời gian.

'Cũng mười năm rồi còn gì.'

Nhưng khi thật sự đối mặt với Luân, cô tự biết mình đã thất bại ngay từ đầu rồi.

Nhớ lại những năm qua nhận hàng loạt tin nhắn 'chúc mừng năm mới' của Luân qua gmail, cô vẫn chưa trả lời lại dù chỉ một câu.

Hiện tại đối mặt với cậu ấy cô thấy hơi có lỗi, nên không dám nhìn thẳng vào mắt Luân để nói.

Cô ngửa người ra sau tránh né thân hình cao to của Luân, lâu rồi không gặp anh bạn mảnh mai khi xưa nay đã khác trước nhiều rồi.

"Sao cậu im thế San, chẳng lẽ cậu không nhận ra tớ?"

Trước ánh mắt dò xét của mọi người khiến cho cô ngại ngùng vô cùng: "Hình như tôi nhớ ra rồi… cậu lùi người ra xa một tí, để tôi xem có phải không đã."

"Mặt càng gần thì mới nhìn rõ hơn chứ San. Cậu không cảm thấy như vậy sao?" Lâu ngày không gặp lại San có vẻ nhút nhát hơn trước rất nhiều. Đến cả việc đối mắt với mình mà cậu ấy cũng chẳng dám.

"Tôi nhớ rồi!! Cậu tên là Luân… Cao Vĩnh Luân…"