Mưu Cầu Thượng Vị

Chương 19: Mau chóng dưỡng thương cho tốt


Bức tường cao ngói đỏ được ánh đèn soi sáng, hoàng hôn buông xuống, loan giá dừng trước điện Hòa Nghi. Vân Tự nghe thấy tiếng động bên ngoài, nhưng không ra xem náo nhiệt.

Nằm cả ngày, nàng không tài nào ngủ được, bèn lấy chiếc khăn thêu dở dang ra.

Sương phòng của nàng là nơi hầu hạ trong điện, cách nội điện của Lư tài nhân không xa. Nàng mơ hồ nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của Lư tài nhân, lẫn với tiếng Tụng Nhung truyền thiện ngoài cửa điện, càng khiến nơi này thêm tĩnh mịch. Nhưng không biết từ lúc nào, tiếng ồn ào bên ngoài dần dần biến mất.

Cánh cửa phòng nàng bật mở, một tiếng động không nhẹ không nặng vang lên.

Kẽo kẹt ——

Có người bước vào.

Vân Tự kinh ngạc ngẩng đầu, cây kim thêu bằng bạc suýt đâm vào tay nàng. Nàng khẽ kêu lên một tiếng, vội vàng buông kim xuống, mặc kệ vết thương trên tay, vén chăn lên định đứng dậy hành lễ. Vết thương sau lưng và vai bị động đến, gương mặt xinh đẹp bỗng chốc trắng bệch.

Đàm Viên Sơ nhìn thấy hành động của nàng, đầu ngón tay dính máu đỏ tươi chạm vào chăn gấm, tất cả đều bị nàng bỏ qua, như không biết đau. Hắn nhíu mày gần như không thể nhận ra.

"Đừng cử động."

Vân Tự cứng đờ tại chỗ, bởi vì Đàm Viên Sơ đã giữ tay nàng lại. Hắn không nói thêm gì, nhưng động tác lại mang đầy vẻ bá đạo không cho phép từ chối.

Khoảng cách giữa hai người bỗng chốc gần lại, gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau. Vân Tự thoáng căng thẳng, rồi dần dần thả lỏng. Nàng lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói run rẩy:

"Sao Hoàng thượng lại đến đây?"

Vân Tự có chút đau đầu. Chẳng phải vừa rồi hắn còn ở nội điện sao? Sao lại đột nhiên đến đây? Lư tài nhân có phát hiện ra điều gì không?

Trong đầu nàng hỗn loạn đủ loại suy nghĩ, khiến nàng không để ý đến ánh mắt của nam nhân trước mặt. Vân Tự lại nhìn về phía cửa sổ, nàng muốn đứng dậy đóng cửa sổ lại, cho dù có ai đi ngang qua, cũng sẽ không nhìn thấy tình hình bên trong.

Nàng vừa cử động, Đàm Viên Sơ liền buông tay ra, giọng nói có chút bất mãn:

"Muốn làm gì?"

Vân Tự mấp máy môi, có chút khó mở miệng, một lúc sau mới nói: "Nô tỳ muốn đóng cửa sổ."

Đóng cửa sổ.

Nói một cách ẩn ý, cứ như hai người đang làm chuyện gì mờ ám. Edit: FB Frenalis

Tuy rằng sự thật đúng là như vậy.

Vân Tự cắn môi không dám nhìn vào mắt Đàm Viên Sơ. Vừa dứt lời, nàng liền cảm thấy một luồng nhiệt nóng bừng từ cổ lan lên mặt và tai, khiến gương mặt nàng dần ửng đỏ.

Đàm Viên Sơ cảm thấy nàng thật biết cách quyến rũ người khác.

Đột nhiên, Đàm Viên Sơ nhớ đến cảnh tượng hôm ấy trong Ngự thư phòng.

*****

Sau khi thân mật, nữ tử vội vàng kéo vạt áo, thắt lại đai lưng. Nàng cúi đầu, những ngón tay thon dài luồn vào mái tóc đen nhanh chóng chải gọn lại, trừ vẻ ướt át trên mặt, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì

Đàm Viên Sơ bỗng nhiên hỏi: "Làm ngự nữ thế nào?"

Hắn không thể không thừa nhận, khoảnh khắc đó hắn thật sự rung động, nên mới buột miệng ban thưởng danh phận, thậm chí cho nàng vượt qua thân phận cung nữ, trực tiếp trở thành ngự nữ.

Sự khác biệt lớn nhất giữa cung nữ và ngự nữ, chính là ngự nữ nằm giữa phi tần và nô tỳ, vừa là chủ tử vừa là nô tài, vừa có thể thị tẩm vừa phải làm việc.

Đàm Viên Sơ thấy nữ tử cúi đầu, nghe nàng thấp giọng nói: "Tài nhân đang đợi nô tỳ trở về phục mệnh."

Đàm Viên Sơ lạnh mặt, hắn không phải lần đầu tiên bị người khác từ chối, nhưng cả hai lần đều là nàng. Cảm xúc trong mắt hắn chợt nhạt đi.

Nữ tử khẽ nắm lấy tay áo hắn, bị Đàm Viên Sơ lạnh lùng hất ra. Nàng không dám cử động nữa, cắn môi nói: "Nô tỳ cáo lui."

Lúc nàng bước vào Ngự Thư Phòng, sắc môi vốn nhiễm màu hồng nhạt, giờ đây lại nhợt nhạt, nhưng càng thêm phần kiều diễm ướt át.

Đàm Viên Sơ không hào phóng trong việc ban thưởng danh phận, nhưng cũng không keo kiệt đến mức để nữ tử từng thân mật với mình tiếp tục làm cung nữ, vì vậy hắn nói:

"Ngự nữ, ở Diên Hi cung, ngươi không cần hầu hạ nàng ta nữa."

Đàm Viên Sơ vẫn cho rằng nàng chỉ là cảm thấy không thoải mái khi thân phận thay đổi, gặp lại Lư tài nhân sẽ khó xử.

Cho đến khi Vân Tự xoay người, do dự nói: "...... Lư tài nhân đối xử với nô tỳ rất tốt."

Đàm Viên Sơ bị một nữ tử từ chối hai lần trong một ngày, sắc mặt lập tức lạnh xuống:

"Đi ra ngoài."

Nàng lui ra rất nhanh, không chút do dự.

Đàm Viên Sơ cảm thấy nghẹn khuất, khó chịu vô cùng.

Nếu nàng thật sự trung thành với Lư tài nhân, hôm nay cần gì phải làm vậy?

Hôm nay ở Ngự Thư Phòng này, người có tâm tư không chỉ có mình hắn.

Nói cho cùng, vẫn là nàng có mưu đồ, hoặc là, thân phận ngự nữ trong miệng hắn không đủ hấp dẫn nàng.

*****

Suy nghĩ miên man, sắc mặt Đàm Viên Sơ lạnh đi một chút, nhưng hắn phải thừa nhận, nàng rất biết cách thu hút người khác.

Đàm Viên Sơ cố tình hỏi: "Đóng cửa sổ làm gì?"

Vân Tự nghẹn lời, mặt đỏ bừng, hắn rõ ràng biết câu trả lời.

Nhưng Hoàng thượng đã hỏi, nàng chỉ có thể chịu đựng sự xấu hổ mà đáp lời, hàng mi run rẩy: "Sẽ có người nhìn thấy."

Đàm Viên Sơ: "Sẽ không."

Lúc hắn vào, cửa sổ đã đóng, hơn nữa hắn cũng sẽ không đến thẳng sương phòng của nàng mà không làm gì cả.

Vân Tự ấp úng, hôm nay cửa sổ chỉ được nàng khép hờ, vẫn chưa đóng kỹ, hơn nữa, nếu không cẩn thận kiểm tra, nàng luôn cảm thấy bất an.

Thấy nàng cắn môi không nói, Đàm Viên Sơ lạnh giọng: "Đóng cửa sổ."

"Phanh" một tiếng động nhẹ vang lên, cửa sổ bị người bên ngoài khép lại.

Vân Tự trợn tròn mắt.

Sao hắn đến đây lại còn cho người canh giữ bên ngoài?

Như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, Đàm Viên Sơ khẽ nhếch môi. Hắn không để ý đến Vân Tự, chỉ chậm rãi đưa ngón tay chạm vào vai nàng, thản nhiên nói: "Cởi ra."

Vân Tự bừng tỉnh, rồi lại cứng đờ người.

Nàng liếc nhìn ra ngoài, vô thức nắm chặt khăn tay, cổ họng khô khốc.

Đàm Viên Sơ nheo mắt, cất giọng đầy ẩn ý: "Ngươi nghĩ trẫm muốn làm gì?"

Vân Tự ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ vô tội, vừa dứt lời, nàng liền nhận ra mình đã nghĩ sai. Nhưng cởi y phục trước mặt một nam nhân, nàng vẫn cảm thấy xấu hổ.

Đàm Viên Sơ nhìn nàng, rồi đứng thẳng dậy, thản nhiên chờ đợi.

Cả hai đều biết rõ, sớm muộn gì cũng có ngày này, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Vân Tự cắn môi nhìn Đàm Viên Sơ. Một lúc lâu sau, trong căn phòng yên tĩnh, nàng quay lưng lại, tay kéo vạt áo chậm rãi cởi y phục. Y phục trượt xuống theo làn da, cuối cùng vướng lại khuỷu tay. Hôm qua nàng bị ngã, lưng không đẹp mắt chút nào, làn da trắng nõn mịn màng giờ đây in hằn những vết bầm tím.

Nàng nửa nằm trên giường, y phục cởi đến eo, vì căng thẳng và xấu hổ mà cả người run rẩy.

Ánh mắt Đàm Viên Sơ sẫm lại. Vân Tự quay lưng về phía hắn, không nhìn thấy yết hầu hắn chuyển động. Mỹ nhân e ấp, lại mang một vẻ đẹp hỗn loạn, khiến người ta muốn cúi xuống chiêm ngưỡng.

Vân Tự nghe thấy tiếng bước chân đến gần, nàng cắn môi.

Ngay sau đó, có một bàn tay chạm vào vết thương của nàng, động tác rất nhẹ, nhưng không biết do đau hay là cảm giác gì khác, Vân Tự không nhịn được hít nhẹ một hơi.

Có người giữ chặt cánh tay nàng, thanh âm trầm thấp:

"Vân Tự, quay lại đây."

Vân Tự bị bắt xoay người, vừa định ngẩng đầu, một bóng người đã áp xuống. Trên môi cảm nhận một cái chạm lạnh lẽo, vội vàng và mãnh liệt, Vân Tự không chống đỡ được, chỉ có thể ngả người ra sau. Vết thương sau lưng cọ vào chăn gấm hơi đau, người trước mặt dường như nhận ra điều gì, động tác chậm lại, một cánh tay vươn ra ôm lấy eo nàng, che chắn nàng khỏi chiếc giường, ôm nàng vào lòng thật chặt, ngón tay vừa khít vòng eo, cũng tránh vết thương trên lưng nàng.

Vân Tự chỉ có thể vòng tay qua cổ hắn.

Không biết bao lâu sau, mưa gió dừng lại, hắn buông lỏng trước, rồi nhẹ nhàng hôn lên khóe môi nàng.

Vân Tự không cảm nhận được sự dịu dàng mà bị hành động của hắn dọa sợ. Nàng theo bản năng nhìn về phía cây nến đỏ trong sương phòng, muốn ước chừng thời gian.

Hoàng thượng đến đây bao lâu rồi?

Thời gian dài như vậy không trở về, Lư tài nhân có phái người đến tìm không?

Nàng không che giấu sự lo lắng cùng bất an trên mặt, sắc mặt Đàm Viên Sơ sa sầm, hắn nheo mắt, lạnh lùng cười khinh miệt: "Ngươi thật sự nghĩ trẫm đang lén lút với ngươi sao?"

Trong hậu cung này, dù là phi tần hay cung nữ, ở một mức độ nào đó đều là người của hắn.

Huống chi hắn chỉ làm vậy với nàng, cho dù hai người thật sự có đi đến bước cuối cùng, bị Lư tài nhân bắt gặp, cũng chẳng sao cả.

Vân Tự: "...."

Nàng quay mặt đi, hai tay trượt khỏi cổ hắn, không nói lời nào.

Đàm Viên Sơ vẫn ôm eo nàng, sau đó hắn buông tay ra, khoảng cách giữa hai người được nới rộng, vừa lạnh nhạt, vừa ái muội.

Hắn lạnh lùng hỏi: "Hôm nay bôi thuốc chưa?"

Đoán được hắn muốn làm gì, ngón tay Vân Tự run lên, cả người nóng ran. Nàng không từ chối hành động mới lạ của Đàm Viên Sơ, khẽ cắn môi, nửa oán trách nửa cầu xin:

"Tài nhân bên kia......"

Nàng chưa nói xong, nhưng Đàm Viên Sơ hiểu ý nàng.

Chỉ là Đàm Viên Sơ không trả lời nàng, thản nhiên giữ tay nàng lại, nhìn vết thương trên ngón tay do bị kim đâm, vết thương tuy lớn nhưng máu đã ngừng chảy, trong căn phòng tối Đàm Viên Sơ không tìm thấy vết thương, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc hắn nắm lấy tay nàng, ngón trỏ luồn vào lòng bàn tay, khiến nàng chỉ có thể để mặc tay mình nằm gọn trong tay hắn.

Vân Tự ấp úng, nếu như nàng không trả lời, hắn sẽ không cho nàng biết đáp án.

Vân Tự mím môi gần như không thể nhận ra:

"Chưa."

Vân Tự biết hắn muốn nghe gì, môi nhẹ nhàng mở ra, thốt ra câu trả lời hắn mong muốn.

Đàm Viên Sơ nhếch môi: "Thuốc ở đâu?"

Vân Tự nhìn về phía bàn trang điểm. Đàm Viên Sơ đứng dậy, tìm thấy thuốc rồi quay lại, hắn ngồi xuống mở lọ thuốc ra, chậm rãi nói:

"Nếu ngươi luôn ngoan ngoãn như vậy, cũng không tệ."

Vân Tự quay lưng lại, coi như không nghe thấy lời này. Nàng có chút sợ hãi hành động mới lạ của hắn, nhẹ giọng run rẩy:

"Hoàng thượng, nhẹ nhàng một chút, nô tỳ sợ đau."

Đàm Viên Sơ khựng lại, lạnh mặt nói: "Đừng chọc ta."

Vân Tự không hiểu nguyên do, ngơ ngác quay đầu nhìn lại.

Đàm Viên Sơ ngẩng đầu, ánh mắt hai người giao nhau. Trong sương phòng yên tĩnh, Đàm Viên Sơ đột nhiên hỏi:

"Vết thương của ngươi khi nào thì khỏi?"

Vân Tự bỗng nhiên hiểu hắn vừa nói gì, nhưng chưa kịp suy nghĩ, lòng nàng lại giật thót, lời này là có ý gì?

Đàm Viên Sơ không đợi nàng trả lời, đã lấy thuốc mỡ bôi lên vết thương của nàng. Động tác của hắn mới lạ nhưng cũng tỉ mỉ, bôi thuốc xong, cả hai đều không thoải mái. Vân Tự nắm chặt chăn gấm, thân mình hơi run, dường như có mồ hôi theo cổ nàng trượt xuống.

Đàm Viên Sơ đột nhiên cúi đầu hôn nhẹ lên gáy nàng. Vân Tự giật mình, cả người căng cứng, phía sau truyền đến thanh âm khàn khàn, ẩn chứa ý tứ khó hiểu: "Mau chóng dưỡng thương cho tốt."

- ------------------o-------------------