Mưu Cầu Thượng Vị

Chương 62: Thái y


Vân Tự nôn khan hai tiếng, nàng không những không thanh tỉnh hơn mà ngược lại càng thêm mẫn cảm. Cảm thấy có chút bất an, nàng khẽ hít hít mũi, rồi khi ngửi thấy một mùi hương khó tả, nàng bỗng òa khóc.

Nàng mếu máo, hàm chứa tiếng khóc nức nở:

“Khó… khó ngửi……”

Đàm Viên Sơ bật cười. Hắn gian nan kéo kéo khóe môi, bản thân bị nàng phun đầy người, vậy mà nàng lại khóc lóc chỉ vì ngửi thấy mùi?

Chất ấm nóng theo cổ nàng chảy xuống, nhanh chóng lan ra thấm ướt vạt áo, rồi nhỏ giọt xuống đất……

Đàm Viên Sơ như muốn nổ tung, hắn căn bản không dám tưởng tượng cảnh tượng này.

Hứa Thuận Phúc cùng đám cung nhân đều sợ đến ngây người, Thu Viện cũng suýt nữa quỳ sụp xuống đất. Đây là đại bất kính, vậy nên ai nấy đều im thin thít, sợ Hoàng Thượng sẽ nổi giận.

Kết quả Đàm Viên Sơ chỉ giận dữ quát: "Còn thất thần làm gì?!”

Đứng im chịu trận, để thứ mùi này càng thêm nồng nặc sao?

Đàm Viên Sơ sắp bị đám người ngu ngốc này làm cho tức chết, Vân Tự say rượu, chẳng lẽ bọn họ cũng say theo?

Hứa Thuận Phúc cùng đám cung nhân lúc này mới vội vàng hành động, có người muốn đỡ lấy Vân Tự, nhưng Đàm Viên Sơ không buông tay, hắn lạnh lùng khẽ cười một tiếng.

Nàng phun hắn đầy người, giờ còn muốn tránh né?

Hứa Thuận Phúc nhìn Hoàng Thượng với vẻ mặt khó tả, đây là cái kiểu gì mà giết địch tám trăm tự tổn hại một ngàn vậy?

Đàm Viên Sơ ôm Vân Tự một mạch về Dưỡng Tâm điện. Người của Dưỡng Tâm điện ngăn cản đám người đang hóng chuyện, vây quanh che chắn cho hai người kín mít.

Đến Dưỡng Tâm điện, Đàm Viên Sơ kéo Vân Tự vào nội điện, vòng qua bình phong trực tiếp đi vào tịnh phòng.

Hắn không thể chịu đựng được cái mùi khó ngửi trên người mình, cũng không thể chấp nhận mùi này trên người Vân Tự. Đây là lần đầu tiên hắn thất thố như vậy, sắc mặt âm trầm đáng sợ, Hứa Thuận Phúc nhìn mà trong lòng cũng run sợ.

Nước ấm từng chậu được đưa vào nội điện. Cô nương ở bên trong, Hứa Thuận Phúc không dám bước vào, chỉ có Thu Viện dẫn theo một đám cung nữ đi vào hầu hạ.

Thu Viện len lén liếc nhìn Hoàng Thượng một cái, rồi vội vàng thu hồi tầm mắt.

Đàm Viên Sơ không cho ai chạm vào Vân Tự, hắn tự mình cởi sạch y phục của nàng, để nàng ngâm mình trong nước. Hắn không phải lần đầu tiên tắm rửa cho nàng, nhưng đây là lần đầu tiên dùng sức mạnh như vậy, hận không thể kỳ cọ nàng từ đầu đến chân, nghiến răng nghiến lợi mà làm.

Tịnh phòng tràn ngập hơi nước, Vân Tự cúi đầu thút thít nức nở.

Nước tắm được thay mấy lần, sắc mặt Đàm Viên Sơ cuối cùng mới dịu lại đôi chút, hắn tức giận véo má nàng:

“Đừng giả vờ.”

Ai mà gian xảo như nàng chứ?

Nôn xong liền khóc, khiến người ta nghi ngờ nàng căn bản không hề say.

Trên người nàng lộ ra những vết ửng đỏ, là do hắn dùng khăn chà xát tạo thành. Hương thơm thoang thoảng, nhưng Đàm Viên Sơ chỉ cần nghĩ đến chuyện xảy ra ở Trích Nguyệt Lâu, liền không còn chút tâm tình nào để thưởng thức.

Nàng ghé vào lòng hắn, tiếng khóc đã sớm ngừng lại nhưng vẫn còn thút thít.

Đàm Viên Sơ khoác thêm áo ngoài, lau khô người rồi bế nàng lên, sau khi đặt nàng nằm xuống giường, hắn đưa tay sờ sờ mặt và cổ nàng, thấy hơi nóng, không biết có phải do hơi nước hun nóng hay không.

Nhưng Đàm Viên Sơ vẫn có chút không yên tâm:

“Truyền thái y đến đây.”

Canh giờ đã muộn, các thái y ở Thái Y Viện đều đã tan làm. Lộ Nguyên chạy đi một chuyến, sau đó trở về với vẻ mặt khó xử, Hứa Thuận Phúc nhíu mày: “Thái y đâu?” 

Lộ Nguyên hạ giọng nói:

“Nô tài đến Thái Y Viện thì các thái y đều đã tan làm, chỉ còn Thường thái y đang trực, nhưng Thường thái y đang ở Trường Xuân cung chưa trở về.”

Hứa Thuận Phúc đương nhiên không thể mời được người. Hắn trợn tròn mắt, từ Trích Nguyệt Lâu trở về, Hoàng Thượng và Vân Tự cô nương tắm rửa mất gần một canh giờ, cộng thêm thời gian trên đường, vậy mà Thường thái y đã ở Trường Xuân cung gần hai canh giờ rồi, tiểu công chúa mắc bệnh gì mà phải cần thái y chẩn trị lâu như vậy?

Hứa Thuận Phúc đau đầu bẩm báo tin tức cho Đàm Viên Sơ.

Trong điện, Vân Tự rúc vào lòng hắn, Đàm Viên Sơ ôm nàng, xiêm y rộng mở, vốn dĩ nàng đã không mặc quần áo tử tế, giờ lại càng thêm xộc xệch, nhưng dù vậy người nàng vẫn nóng ran.

Nghe Hứa Thuận Phúc bẩm báo, Đàm Viên Sơ lạnh lùng nói:

“Vậy thì đến Trường Xuân cung mời người, còn cần trẫm dạy ngươi sao?!”

Nàng ghé vào lòng hắn, gương mặt nóng bừng nắm chặt vạt áo hắn, nghẹn ngào thút thít: “Khó chịu……”

Nước mắt rơi lã chã, đáng thương vô cùng, nàng sợ hãi lại khổ sở: “…… Ta có phải sắp chết rồi không……”

Đàm Viên Sơ nhíu mày, hắn cúi đầu chạm trán nàng, xác nhận là nàng đang sốt. Trong lòng hắn bỗng chùng xuống, không phân biệt được đây là phản ứng sau khi say rượu hay là do nhiễm lạnh lúc tắm rửa. Hắn bị nàng làm cho rối trí, chút giận dữ cũng không thể nào phát tiết với nàng lúc này, chỉ có thể thấp giọng trách mắng:

“Uống chút rượu, đầu óc cũng uống đến mất sạch rồi sao?”

Vừa rồi còn có chút quy củ, giờ lại cứ nhắc đến cái chết, ai dạy nàng những thứ này?

Nàng mếu máo đau khổ đến muốn chết, nước mắt rơi xuống lã chã: “Ta đã khó chịu như vậy rồi, người còn hung dữ với ta……”

Đàm Viên Sơ bị nàng khóc đến không còn cách nào, nhịn không được nói:

“Ai dạy nàng tính tình như vậy?”

Nàng cũng thường xuyên làm nũng với hắn, nhưng Đàm Viên Sơ phải thừa nhận, tính tình này không phải do hắn nuông chiều mà ra.

Nàng làm nũng với hắn đều là có mục đích, khi nào lại giống như bây giờ?

Ánh mắt Đàm Viên Sơ dừng trên gương mặt nàng, thoáng chốc trở nên ôn hòa. Nàng hẳn là đã từng được nâng niu trong lòng bàn tay, nếu không, khi ý thức mơ hồ sẽ không thể hiện ra dáng vẻ này.

Nàng vẫn còn làm nũng, Đàm Viên Sơ chỉ đành nói: "Không hung dữ với nàng nữa.”

Vân Tự mở to đôi mắt hạnh nức nở nhìn hắn, Đàm Viên Sơ không nhịn được cúi đầu hôn lên trán nàng, hôn lên chóp mũi, rồi lại hôn xuống khóe môi nàng.

Khi nhận ra hành động của mình, Đàm Viên Sơ chợt khựng lại.

Người trong lòng dường như cảm nhận được điều gì đó, đôi mắt hạnh lại ngấn lệ, nàng không dám tin:

“…… Người ghét bỏ ta sao?”

Đàm Viên Sơ vội vàng phủ nhận: “Không có!”

Phủ nhận quá nhanh, khiến cho cảm xúc thật bị bại lộ.

Đàm Viên Sơ ho nhẹ một tiếng, hắn không phải ghét bỏ nàng, chỉ là không nhịn được nhớ tới chuyện xảy ra ở Trích Nguyệt Lâu.

Không khí trong điện tuy có chút xấu hổ, nhưng vẫn ấm áp.

*****

Trái ngược với đó, Trường Xuân cung lại lạnh lẽo một mảnh. Nhận được mệnh lệnh của Đàm Viên Sơ, Hứa Thuận Phúc suy nghĩ một chút, quyết định tự mình đi một chuyến đến Trường Xuân cung.

Khi hắn đến nơi, Trường Xuân cung đang hỗn loạn.

Tất cả mọi người trong cung đều tụ tập ở chính điện, nơi ở của tiểu công chúa. Hứa Thuận Phúc thầm giật mình, chẳng lẽ tiểu công chúa thật sự bị bệnh nặng?

Vừa đến gần, Hứa Thuận Phúc đã nghe thấy tiếng khóc của tiểu công chúa, tiếng khóc nức nở không ngừng khiến người ta đau lòng.

Hứa Thuận Phúc nhón chân, cẩn thận nhìn vào bên trong.

Tiểu công chúa khóc đến mặt đỏ bừng rúc chặt vào lòng ma ma, Dung chiêu nghi cũng khóc đến nhòe lệ, muốn đưa tay ôm tiểu công chúa, nhưng tiểu công chúa lại theo bản năng rụt người vào lòng ma ma.

Dung chiêu nghi cứng đờ tại chỗ.

Thấy vậy, Hứa Thuận Phúc có chút kinh ngạc, theo như hắn biết, Dung chiêu nghi hết mực yêu thương tiểu công chúa, tuy rằng tiểu công chúa thân thiết với ma ma, nhưng cũng không thể hơn Dung chiêu nghi.

Hắn đứng đó một lúc lâu, cuối cùng cũng có người phát hiện ra hắn mà hô lớn:

“Hứa công công đến!”

Dung chiêu nghi vội vàng xoay người, khi nhìn thấy Hứa Thuận Phúc, nàng ta theo bản năng nhìn ra phía sau hắn, đáng tiếc, phía sau Hứa Thuận Phúc trống không, không có người mà nàng ta muốn gặp.

Hứa Thuận Phúc cảm thấy Dung chiêu nghi lúc này dường như suy sụp hẳn, ánh mắt ảm đạm.

Hắn không khỏi kinh ngạc.

Đây là làm sao vậy?

Hắn bước qua đám người hành lễ với Dung chiêu nghi: “Chiêu nghi nương nương.”

Dung chiêu nghi không thấy người mình muốn gặp, cộng thêm những chuyện xảy ra hôm nay khiến nàng ta tâm lực tiều tuỵ, nên đối với Hứa Thuận Phúc cũng lãnh đạm hơn trước, không có sức lực đi lung lạc hắn, mặt không cảm xúc hỏi:

“Hứa công công đến Trường Xuân cung có việc gì?”

Hứa Thuận Phúc hơi khó mở lời, hắn liếc nhìn về phía Thường thái y.

Dung chiêu nghi chú ý tới ánh mắt của hắn, đột nhiên nhíu mày. Hứa Thuận Phúc không nói thẳng mục đích đến đây mà khéo léo hỏi:

“Hoàng Thượng lo lắng cho tiểu công chúa, nên sai nô tài đến hỏi thăm tình hình của tiểu công chúa.”

Nghe vậy, Dung chiêu nghi cười nhạt.

Lo lắng cho tiểu công chúa sao? Tin tức tiểu công chúa không khỏe đã truyền ra hai canh giờ rồi, cũng chẳng thấy Hoàng Thượng đến thăm một lần!

Người đang khám cho tiểu công chúa là Thường thái y, ông ấy chắp tay nói: “Tiểu công chúa nhiễm phong hàn, tuy không nghiêm trọng nhưng tiểu công chúa còn nhỏ, cần phải chăm sóc kỹ một thời gian.”

Hứa Thuận Phúc hiểu ý gật đầu, rồi lại liếc nhìn tiểu công chúa, ho nhẹ một tiếng:

"Vậy có phải nên bốc thuốc cho tiểu công chúa không?"

Ý đồ của hắn quá rõ ràng, Dung chiêu nghi lạnh mặt: "Hứa công công rốt cuộc đến đây làm gì?"

Hứa Thuận Phúc á khẩu một lát, vội cười khan, biết không thể giấu diếm được nữa đành phải nói thẳng:

"Hoàng Thượng sai nô tài đến mời Thường thái y qua đó một chuyến."

Dung chiêu nghi nhìn hắn, vẻ mặt không dám tin: "Ngươi nói gì?!"

Tiểu công chúa bị bệnh, Hoàng Thượng không đến xem thì thôi, vậy mà còn muốn gọi thái y đi?

Hứa Thuận Phúc không dám nhìn thẳng nàng ta, nghĩ thầm Thường thái y đã bắt mạch cho tiểu công chúa xong, thuốc cũng đã kê rồi, ông ấy ở lại đây cũng vô dụng, chẳng phải mọi việc còn lại đều do người của Trường Xuân cung lo liệu sao?

Tuy nghĩ vậy, nhưng Hứa Thuận Phúc không dám biểu hiện ra ngoài.

Hoàng Thượng đã ra lệnh, không ai dám cản.

Dung chiêu nghi đành để Thường thái y đi theo Hứa Thuận Phúc, nhưng hai người vừa đi, trong điện liền vang lên tiếng đồ sứ vỡ, ngay sau đó là tiếng khóc hoảng sợ của tiểu công chúa.

Ma ma vội vàng ôm tiểu công chúa lùi về phía sau.

Đồng Vân cũng quỳ xuống: "Nương nương, tiểu công chúa còn nhỏ, không chịu được kinh hãi đâu ạ!"

Dung chiêu nghi bừng tỉnh, quay đầu nhìn tiểu công chúa. Tiểu công chúa nép trong lòng ma ma khóc không ngừng, ánh mắt nhìn nàng ta có chút sợ hãi.

Dung chiêu nghi cứng đờ tại chỗ, lý trí dần trở lại, nàng ta lùi lại một bước.

Hôm nay nàng ta đã làm gì thế này?!

Vì tiểu công chúa nhiễm phong hàn mà nổi giận, kết quả chỉ khiến tiểu công chúa sợ hãi mà chẳng được gì.

Dung chiêu nghi bỗng chốc xụi lơ ngã xuống đất, Đồng Vân vội vàng đỡ nàng ta dậy. Dung chiêu nghi rưng rưng nhìn tiểu công chúa, ma ma hiểu ý Đồng Vân, bế tiểu công chúa lại gần. Tiểu công chúa còn muốn trốn, Dung chiêu nghi cẩn thận ôm lấy con bé:

"Là mẫu phi không tốt, mẫu phi sau này sẽ không như vậy nữa, con nhìn mẫu phi này."

Tiểu công chúa ôm cổ ma ma khóc càng to hơn, khiến Dung chiêu nghi sợ hãi rụt tay lại, không dám chạm vào con bé nữa.

*****

Ra khỏi Trường Xuân cung, Hứa Thuận Phúc không khỏi cẩn thận hỏi thăm tình hình tiểu công chúa:

"Tiểu công chúa nhiễm phong hàn như thế nào?"

Thường thái y là viện thủ Thái Y Viện, cũng là tâm phúc của Đàm Viên Sơ, ông ấy trầm mặc một lát:

"Lúc ta đến, tiểu công chúa đau đầu, cả người lại lạnh toát."

Hứa Thuận Phúc không ngốc, lập tức hiểu ra vấn đề. Thường thái y nói uyển chuyển nhưng cũng thể hiện rõ một điều: tiểu công chúa nhiễm phong hàn không phải ngoài ý muốn.

Hứa Thuận Phúc biến sắc, lắc đầu thở dài:

"Này, này…… Thật là đồ."

Trong cung không có bức tường nào không lọt gió, Dung chiêu nghi ngàn vạn lần không nên lấy thân thể tiểu công chúa ra để tranh sủng.