Nam Chính Và Phản Diện Đột Ngột Theo Dõi Tôi !!!

Chương 94: Phiên ngoại 9


Cẩm Lễ trầm ngâm một chút, khẽ khều ngón tay Y, từ góc nhìn của Đình Văn Ngạn có thể thấy rõ ràng quầng thâm mắt mờ mờ của cậu, nét đẹp văn nhã vẫn như vậy, chỉ có mất đi chút sức sống, vòng tay y có thể ôm gọn lấy eo của Cẩm Lễ, cực kì nhỏ. Y nói ra mấy lời kì quặc đó mà không thấy xấu hổ chút nào, mặt vẫn tỉnh bơ. Cẩm Lễ cầm lấy ngón tay Y, khẽ hỏi

- Thật không? Chuyện cậu nói gặp lần đầu đã muốn đè tôi ấy.

Lần này đến phiên Đình Văn Ngạn câm nín, cậu là đang tưởng y ăn chay thật đấy à? Nói thế chăng khác gì khiêu khích nhẫn nại của Y đâu?

- Ừm, nhưng em sẽ không làm khi anh chưa đồng ý.

Một Đình Văn Ngạn lạ lẫm, giống như là đang cố lấy lòng cậu vậy, đây cũng là lần đầu mà Y cho cậu thấy một mặt này của Y. Ngồi một lúc, Cẩm Lễ lên tiếng với y

- Tôi đi tắm rửa sơ qua một chút, người tô khó chịu quá.

Câu khẳng định bản thân đang cực kì khó chịu, vì lúc nãy lo lắng cho tình trạng của Đình Văn Ngạn nhiên không chú ý lắm, bây giờ mới cảm thấy khó chịu. Y tá cầm một cái quần dài tới cho cậu, hơi gãi gãi đầu xấu hổ.

- Xin lỗi cậu, chỉ còn dư mỗi quần thôi.

Cẩm Lễ thở dài một hơi, nhận láy cái quần rồi cúi đầu cảm ơn y tá. Câu quay đầu về phía toilest, trước khi bước vào lại quay người nhìn một chút, phát hiện Đình Văn Ngạn đang nhìn cậu chằm chằm.

- Cậu cũng muốn tắm à?

Cẩm Lễ nói xong liền hối hận, cảm thấy trong câu nói của mình có gì đó sai trái. Mặt đỏ lựng quay đầu sang chỗ khác, bước vào phòng tắm, nhưng trước khi đóng cửa, một giọng trầm liền vang lên bên tai

- Người em cũng rất khó chịu, anh giúp được không?

Một câu nói rất bình thường, nhưng Cẩm Lễ lại cảm thấy mặt mình nóng rát. Ý tứ của Y rất rõ ràng không có vẻ gì là muốn che giấu. Cậu giấu mình sau cánh cửa, ổn định cảm xúc một chút. Sau lại vững chải bước ra ngoài, từ trên cao nhìn xuống người đang ngồi rên giường, lảng mắt

- Cậu choàng tay qua vai tôi đi, tôi đỡ cậu, câu chỉ được lau người thôi, vết thương kia không thể đụng nước

Đình Văn Ngạn nhích người sang, một tay choàng lên vai của cậu. Tay kia chống lấy thành giường. Cẩm Lễ có thể cảm thấy tay của Y sượt qua má của cậu, tóc của Y ở ngay dưới cằm của mình, cực kì mềm mại và êm ái, lại còn rất thơm. Cẩm Lễ không nhịn được, ngẩn người một chút. Là giọng nói của Y kéo cậu trở về thực tại.

- Anh ơi. Em không đứng lên được

Đình Văn Ngạn gọi cậu hai tiếng “anh ơi”, toàn bộ não của cậu đều đông cứng. Lại còn sử dụng giọng mũi??? Y là đang làm nũng với cậu? Trời má, cái này cũng quá mới lạ rồi.

- Anh ơi.

Đình Văn Ngạn lặp lại, nhưng trái ngược với cái giọng giả ngộ làm nũng đáng yêu kia, ánh mắt Y sâu thẳm, tựa như đang chờ đợi cái gì đó, sâu bên trong còn là một tâm ý khác.

- Ừm

Cẩm Lễ lại lúng túng cuối người xuống, nắm lấy cánh tay còn lại của Y, dừng lực kéo lên, lâu lâu lại nương một chút để tránh vết thương hở. Kĩ thuật của Cẩm Lễ không tệ, rất dễ dàng dìu được Đình Văn Ngạn đứng dậy…. Hoặc ai đó giả bộ giảm bớt sức lực để được người ta dìu mà đứng lên. Mấy cái vết thương này chẳng nhằm nhò với Y, vết thương nặng nhất là ở sau lưng, nhưng chung quy lại thì vẫn dư sức đứng dậy, chỉ là Y không muốn thôi.



Đình Vanw Ngạn giả bộ đau, lông mày cũng nhíu chặt lại. Cẩm Lễ để ý ngay, cậu liền lập tức quay sang.

- Gắng lên, sắp tới rồi.

Đình Văn Ngạn ngồi lên thành bồn, nhìn chằm chằm người trước mặt đang xả nước. Cẩm Lễ cuối người 45 độ, bật vòi nước rồi nhúng tay vào. Từ khoảng cách của Y có thể nhìn thấy một nửa sườn mặt của cậu, cùng cái gãy trắng tinh kia, thật muốn… day dưa gặm cắn một cái, để lại trên đó dấu ấn của Y. Đình Văn Ngạn nhìn lộ liễu, chằm chằm vào cậu. Cẩm Lễ không dám ngẫng đầu, chỉ chăm chăm nhìn vào nước sóng sành trong bồn, biểu cảm ngại ngùng.

Khi cậu tắt nước, Đình Văn Ngạn đã cởi xong áo, tay của y lần mò xuống quần định cởi nốt luôn. Cẩm Lễ giật mình, cậu nắm chặt tay y, ngăn lại hành động dang dỡ. Từ ánh nhìn của cậu có thể chiếu tới cái đường nhân ngư xinh đẹp kia, kéo thẳng xuống dưới, mất hút trong cái thắt eo.

- Cậu… làm gì thế.

Đình Văn Ngạn chăm chú nhìn lông mày của cậu, nghiêng đầu

- Sao thế, lau người mà không cởi đồ thì phải làm sao. Anh đang xấu hổ à?. Cái anh có em cũng có, đều là con trai mà.

- Không phải… nhưng mà… nhưng tôi.

Cậu không thể nhìn thẳng Y, lắp bắp nói.

- Không… cởi cũng được. Cậu xắn gấu quần lên là được. Sau đó tôi đi ra ngoài để cậu xử lí phần bên trong.

Đình Văn Ngạn tròng mắt hơi tối, liếc xuống

- Không muốn

Y vừa dứt câu đã giựt phăng luôn cái quần vứt qua một bên, trên người chỉ còn độc lại một cái quần lót màu đen. Cẩm Lễ cứng người, mắt nhắm chặt. Cậu cảm nhận được người trước mặt đang đứng lên, cái bóng phủ xuống lông mi cậu. Người đó chậm rãi bước đến bồn, nhúng người xuống. Tiếng nước òng ọc, trào một chút ra ngoài.

Đình Văn Ngạn nhìn qua, khẽ cười

- Anh ơi,

Cẩm Lễ rùng mình một cái, mở mắt, trước mắt cậu là quần áo vứt dưới sàn, mà chủ nhân của nó đã nhàn nhã ngồi trong bồn. Cậu bối rối cầm tới một cái khăn sạch, quỳ xuống trước mặt Y. Nhúng qua một lần nước, chiếc khăn đã ướt sũng.

Trước tiên là mặt, cậu vắt khăn khô rồi chạm nhẹ lên vai Y. Vết thương sau lưng đã được quấn chặt bằng màng bọc thực phẩm, không xả nước được, nhưng phần bên dưới ngâm mình cũng không sao

- Cậu nhắm mắt lại đi, tôi lau mặt cho

Đình Văn Ngạn dễ chiều hơn bao giờ hết, Y gật đầu rồi nhắm chặt mắt. Cậu khẽ khàng đưa khăn lên, lướt qua trán của Y. Toàn bộ tóc mái của Đình Văn Ngạn được vuốt lên cao, tóc mai ướt sũng. Cẩm Lễ cẩn thận sờ tới cái băng gạc trên đầu y, nhẹ nhàng gỡ ra, may mắn là rất nhanh nó đã kết vảy, chỉ là một đường cắt ngay sát chân mày, khâu một mũi duy nhất. Hàng lông mi của Y vừa dày vừa dài, khi nhắm mắt lại lồng vào nhau, trên đó mơ hồ còn có đọng lại sương. Cả căn phòng tắm ẩm ướt nóng bỏng, ngay cả lưng của Cẩm Lễ cũng rít ra một tầng mò hôi mỏng.

Lau đến mũi, bỗng dưng Y mở mắt khiến cậu giật bắn, Đình Văn Ngạn chằm chằm nhìn người trước mắt, vươn tay vuốt mũi cậu

- Anh đang đổ mồ hôi. Lo lắng à?



Cẩm Lễ nhìn sang hướng khác, lắc đầu. Đình Văn Ngạn bỗng dưng nhíu mày kéo lấy gáy cậu

- Anh đang sợ em hả?

Trong mắt Y không có chút áp bức nào, chỉ có lo lắng và khiếp đảm. Đình Văn Ngạn hạ giọng, bỗng dưng y cuối người, giang vòng tay ôm lấy cả người cậu vào lòng. Chỉ là cậu đang người be bết máu của Y, tình huống có hơi kì lạ.

- Cầu xin anh… đừng sợ hãi em.

Cả đời này Y đã đói mặt với quá nhiều ánh mắt khiếp đảm. Y không màng, nhưng duy chỉ riêng người này, người duy nhất khiến Y khó thở, có thể khiến Y trở nên đau đớn, Y muốn làm cho người này hạnh phúc, không phải là khiếp sợ Y.

- Sai lầm lớn nhất của em chính là làm đau anh. Lúc đó em vẫn còn nhỏ, vẫn còn chưa hiểu chuyện, cầu xin anh, tha thứ cho em, có được không?

Vì cậu, Đình Văn Ngạn chấp nhận hạ mình, đến đâu cũng được, Y không quan tâm.

Cẩm Lễ có thể nghe rõ ràng tiếng tim mạnh mẽ trong lồng ngực của Y, cả người như rơi vào một cái gối mềm mại. Cậu thở dài, vỗ vỗ lưng Y

- Tôi không có sợ hãi cậu. Nếu tôi còn không tha thứ cho cậu, thì sẽ nửa đêm bạt mạng đạp xe xuyên rừng để tìm cậu hay sao? Hửm.

Cậu đột nhiên cảm thấy Người này chung quy lại vẫn là một đứa nhỏ, hoàn cảnh hình thành nên tính người. Nếu Y có xuất phát điểm tốt hơn, có lẽ hôm nay sẽ không sai chồng sai thế này. Thế nhưng phàm là con người thì vạn nhất sẽ mắc sai lầm, Đình Văn Ngạn không ngoại lệ.

- Chuyện tiền nợ, tôi cảm ơn cậu. Sau này số tiền đó tôi nhất định sẽ trả lại.

Cẩm Lễ cảm thấy cánh tay của Y hơi siết lại. Y buông thỏng tay, nhìn xuống

- Không trả bằng tiền, trả bằng người được không.

Y vừa dứt lời đã hạ môi xuống, một đường áp môi vào cánh môi nóng rực của Cẩm Lễ. Động tác quá nhanh, cậu cơ bản là không theo kịp. Đình Văn Ngạn làm cái gì cũng rất mạnh mẽ táo bạo, ngay cả hôn cũng không ngoại lệ. Cậu mở mắt, nhìn cánh mũi cao thẳng của Y. Điều kì lạ là, nụ hôn dù có mạnh mẽ, nhưng cậu không hề bài xích, chỉ đơn giản là bất ngờ thôi. Cẩm Lễ sống chậm, làm cái gì cũng phải mấy giây mấy load kịp, sau 10 giây má đầu đỏ lên, tay bấu vào vai của đối phương.

Đình Văn Ngạn mơ hồ còn muốn nữa, thấy chưa đủ nên lấy tay ra khỏi bồn, vòng qua hông của Cẩm Lễ trực tiếp kéo sát làm rút gọn khoảng cách. Trong gương bị vương hơi nước, cả căn phòng cũng bị làm mờ.

Sau 3 phút nụ hôn dừng lại vì Cẩm Lễ đã hết dưỡng khí. Cậu thở dốc, gương mặt đỏ như trái lựu, cố gắng hít thở. Ánh mắt liếc qua bồn tắm, Đình Văn Ngạn hên là vẫn mặc quần lót, chỉ nhìn thấy đôi chân thon dài, cơ bụng hoàn hảo, và đường rãnh lưng quyến rũ kia.

Cẩm Lễ nhìn Y, Đình Văn Ngạn cũng nhìn ngược trở lại. Như tâm ý tương thông. Cẩm Lễ đứng dậy đặt chân vào bồn, chỉ dùng một tay cởi cái áo thun dính máu. Vì bồn tắm chứa hai người nên nước vơi ra đáng kể. Cẩm Lễ quăng cái áo xuống sàn, quỳ xuống bồn tắm bấu lấy vai Y, một nụ hôn nóng bỏng lần nữa ập tới. Lần này càng hoang dã hơn. Hôn đến mê muội, hết dưỡng khí lại buông nhau ra, sau đó nghiêng đầu sang hướng ngược lại tiếp tục. Cẩm Lễ vứt hết mọi thứ lại sau lưng, cậu còn đang là người quỳ nên cao hơn Đình Văn Ngạn. Y phải ngưỡng cổ, yết hầu điên cuồng lăn lộn nuốt xuống nước miếng của đối phương.

Đình Văn Ngạn cảm giấy giống như cắn thuốc phiện vậy, hôn đến nghiện, không dứt ra được, càng làm càng ghiền. Thật muốn nghiền nát người trước mặt, điên cuồng đâm thúc, đến khi người này cầu xin Y dừng lại mới thôi.

- Ha… aaaa

Cẩm Lễ hơi cong người xuống, ép lấy gáy của người kia đến cùng. Cậu chung quy cũng cảm nhận được nhiệt độ nóng rát đến khó tin, cả người bùng bừng rung động. Đình Văn Ngạn thở dốc dựa đầu lên vai Cẩm Lễ, cánh tay siết lấy hông của đối phương. Y ngẩng đầu, khẽ cắn dái tai của Cẩm Lễ, thì thầm nỉ non

- Anh ơi……