Nam Chủ Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 93


Editor: Heo Lười

Beta: Qing Yun

Xung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh sắc mặt của đám người trong thôn hơi trầm xuống, nhưng mà Hàn Húc cũng chú ý đến ánh mắt một số người đang nhìn chằm chằm bọn họ trở nên hung ác.

Nếu con người độc ác thì họ còn đáng sợ hơn quái vật.

Các học sinh không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ là cảm thấy bầu không khí có gì đó khó chịu khiến họ cảm thấy khó thở.

Việt Khê dời tầm mắt, nói với Triệu Lộ: “Triệu Lộ, cậu đưa mọi người đi xuống dưới nghỉ ngơi trước đi, thời gian không còn sớm nữa.”

“Vậy còn cậu?” Triệu Lộ như cảm nhận được điều gì, cô ấy lo lắng nhìn về phía dân làng.

Việt Khê hơi ngẩng đầu lên nói: “Chỉ là chút oán niệm còn sót lại quấn lấy người dân thôi. Bọn họ có thể làm gì được tớ chứ? Cậu cứ đưa những người khác rời khỏi đây trước đi.”

“Không được, không thể để họ đi được!” Có người của thôn Người Cá hét to lên, ánh mắt vô cùng hung ác nhìn chằm chằm nhóm người Việt Khê, nói: “Bí mật của thôn chúng ta đã bị phát hiện, không thể thả bọn họ rời đi.”

“Không thả chúng tôi đi, chẳng lẽ các người còn muốn giết chúng tôi?” Việt Khê khẽ cười, vẻ mặt nhẹ nhàng tự nhiên, giống như không cảm nhận được bầu không khí đang vô cùng khẩn trương ở đây.

Nghe thấy lời của cô, các học sinh khác không khỏi run lên, họ nhìn ra được ánh mắt hung tợn của dân làng, ai nấy đều hoảng sợ, có một số cô gái nhát gan không khỏi thấp giọng khóc.

“Chúng tôi đến đây là để du lịch, tất cả lộ trình đều công khai, chỉ cần cảnh sát điều tra một chút là ra. Đến lúc đó, bí mật của các người cũng vẫn sẽ bị bại lộ… Hơn nữa, các người cảm thấy, các người có thể làm gì chúng tôi được?” Việt Khê híp mắt lại, duỗi tay lên không trung bắt được vài sợi oán niệm.

Tuy oán niệm không có hình thù, nhưng nó lại giống như những sợi tơ cuốn chặt lấy người dân ở thôn Người Cá, oán niệm vừa động, bọn họ lập tức đau đớn hét lên.

“A!”

Có người không chịu nổi sự đau đớn mà té ngã trên mặt đất, hai tay bọn họ ôm lấy cơ thể mình đau đớn hét lên, giống như là con tôm bị luộc, toàn thân bọn họ co rút cuộn tròn lại.

“A a a!”

Trong miệng phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn, bỗng chốc, một tiếng hét thảm thiết vang lên, trên mặt và tay của thôn dân xuất hiện những mảnh vảy trắng màu xám, những chiếc vảy nhanh chóng bao trùm cơ thể của bọn họ, nhìn vô cùng đáng sợ.

Có người thét chói tai: “Vảy cá, vảy cá!”

Bọn họ vươn tay muốn kéo những chiếc vảy trên người xuống, vảy cá mới mọc còn rất mềm liền bị xé toạc ra, một ít máu tươi cùng vảy bị ném xuống đất, mùi máu tươi không ngừng lan tỏa trong không khí.

“Người ăn thịt người cá sẽ bị nguyền rủa. Lời nguyền này sẽ đi theo bọn họ suốt cuộc đời, thậm chí có thể kéo dài đến thế hệ sau. Đời đời kiếp kiếp, thế hệ sau của bọn họ đều sẽ bị lời nguyền này quấn lấy……” Hàn Húc đi đến bên cạnh một thôn dân đang không ngừng giãy dụa ở trước mặt, cậu híp mắt, vẻ mặt dịu dàng từ bi, nhưng mà cứ chỉ lại rất lãnh đạm, thậm chí ngữ khí nói chuyện cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm cho trong lòng mọi người sinh ra một loại cảm giác sợ hãi quỷ dị.

Cậu nói: “Mỗi lần vảy cá mọc ra, các người sẽ xé nó xướng. Điều này thật sự có thể ngăn cản các ngươi trở thành quái vật… Nhưng mà, đây chỉ là biện pháp trị phần ngọn chứ không phải trị phần gốc, nó sẽ rút ngắn tuổi thọ của các người nữa.”

Cậu dừng giây lát, cúi đầu, nhìn những thôn dân đang vì đau đớn mà giãy dụa kịch liệt, hỏi: “Người trong thôn các người, không, đúng hơn là tổ tiên của các người, đã ăn thịt người cá…… Đúng hay không?”

Hiện trường lập tức yên tĩnh lại, nhưng rất nhanh lại vang lên những tiếng thét chói tay đầy đau đớn. Váy mọc ra, đồng thời kèm theo đó là sự đau đớn vô cùng.

Một cô bé ôm cánh tay đầy vảy, khóc nói: “Mẹ ơi, đau quá, tay con đau quá.”

Thấy thế, Việt Khê khẽ động, oán niệm đang quấn quanh cô bé lập tức bị rút đi. Trong phút chốc, tất cả dân làng đang chịu đau đớn như một con cá sắp ngạt thở được trở về biển, thở hổn hển.

Việt Khê khác với người thường, âm khí trên người cô rất nặng, chỉ cần đứng ở chỗ này, những oán niệm đó sẽ không tự chủ được mà quấn lấy trên người cô. Đương nhiên, đối với cô thì không có ảnh hưởng gì, mục tiêu của những oán niệm đó, chính là những người trong thôn này, trên người họ đều là huyết mạch mang theo tội ác, những oán niệm này sẽ cuốn chặt lấy bọn họ.

Lúc này, tuy rằng vảy cá trên người đã ngừng mọc, nhưng trên người các thôn dân ít hoặc nhiều đều sẽ xuất hiện vẩy cá màu trắng xám, rậm rạp bao trùm trên cơ thể bọn họ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thì con người khác căn bản khó mà tin được, vảy cá này là mọc từ bên trong cơ thể của bọn họ.

Rõ ràng là người, nhưng mà trên cơ thể lại mọc ra vậy cá.

Thôn trưởng thôn Người Cá được những người khác đỡ đứng dậy, sắc mặt ông ta xám xịt, chỉ trong chốc lát mà như già đi cả chục tuổi.

Lảo đảo đi đến trước mặt của Việt Khê và Hàn Húc, thôn trưởng mở miệng nói: “Chúng tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, mong là hai vị bỏ qua cho……. Hai vị là người có bản lĩnh, có thể nhìn một cái là đoán được chúng tôi bị nguyền rủa.”

Nói rồi, ông ta thở dài một tiếng: “Mấy trăm năm qua, người trong thôn chúng tôi chỉ có thể luẩn quẩn ở trong thôn, không thể đi ra ngoài, bởi vì một khi rời khỏi thôn, trên người chúng tôi tôi sẽ mọc vảy cá ra, cho nên chúng tôi chỉ có thể bị vây chết ở chỗ này.”

Lúc ban đầu thôn của bọn họ cũng là một nơi rất phồn hoa náo nhiệt, nhưng mà từ sau khi sự kiện kia xảy ra, thôn của bọn họ dần dần trở nên tiêu điều. Hiện tại thời thế thay đổi, bên ngoài phát triển rất nhanh, nhưng mà người trong thôn của bọn họ nửa bước đều không thể đi ra bên ngoài.

“Hai vị, tôi biết hai người rất có bản lĩnh, cầu xin các người, cứu lấy thôn dân của chúng tôi.” Thôn trưởng bật khóc, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Việt Khuê và những người khác.

Trong lòng ông ta cảm thấy rằng hai người này chắc chắn có thể giải quyết được những rắc rối trong làng của bọn họ và có thể giúp họ phá bỏ lời nguyền này,

Việt Khê tuyệt nhiên không dao động vì điều này, hỏi: “Mọi người phải nói cho tôi biết trong thôn các người đã xảy ra chuyện gì trước. Giống như những lời Hàn Húc đã nói, người của thôn các người, không, phải nói đúng hơn là tổ tiên của các người, bọn họ đã ăn thịt người cá, cho nên trên người của các người mới có thể bị lời nguyền rủa quấn lấy như vậy, có đúng không?” 

Nghe vậy, sắc mặt của thôn dân trong thôn Người Cá đều thay đổi, thôn trưởng thở dài một hơi thật sâu, vẻ mặt vô cùng suy sụp.

*

“Chắc mọi người đều đã từng nghe câu chuyện về nàng tiên cá ở tỉnh rồi G chứ….”

Bên trong từ đường, thôn trưởng nhìn bức tượng nàng tiên cá ở phía trước và thở dài nói: “Đó đều là sự thật, ngày xưa ở tỉnh G có một nàng tiên cá. Cô ấy và con người yêu nhau, vì thế mà biến thành con người, rời khỏi biển rộng, đi lên đất liền…”

Tuy nhiên, đây chỉ mới là bắt đầu chứ không phải là kết thúc, sự thật của việc này không có kết thúc mỹ mãn như trong truyện cổ tích, mà ngược lại, cực kỳ bi thảm.

Khi đó thôn Người Cá còn chưa được gọi là thôn Người Cá, mà được gọi là thôn Ngư Gia, bởi vì đại đa số người trong thôn đều là họ ngư dân. Khi đó, có một chàng trai họ An, tên là An Lưu, An Lưu là người từ nơi khác chạy nạn tới đây, sau đó nhà họ An sinh sống ở thôn Ngư Gia.

Có một lần ra biển trở về, An Lưu dẫn theo một người phụ nữ rất xinh đẹp, người trong thôn Ngư Gia chưa từng thấy một mỹ nữ nào xinh đẹp như vậy. Làn da trắng như ngọc, đôi mắt đẹp, dung mạo càng xinh đẹp hơn.

Người con gái này, nói cô ấy tên là Trân Châu, lúc trước gặp nạn ở trên biển, được An Lưu cứu giúp, sau này cô liền trở thành vợ của An Lưu.

Hai người họ đều là tuấn nam mỹ nữ, đứng chung một chỗ với nhau giống như là một bức tranh, hơn nữa tình cảm của hai vợ chồng họ đặc biệt tốt, ngày tháng trôi qua vô cùng hạnh phúc.

Nhưng mà có một ngày, có một đạo sĩ đi vào thôn, đạo sĩ đó nói với những người dân trong thôn, Trân Châu không phải là con người, mà là một người cá. người cá sẽ hại người, thậm chí người cá còn bắt con người làm thức ăn.

“Ăn thịt người cá có thể trường sinh bất lão, vĩnh viễn…..” Người trong thôn nghe đạo sĩ nói như vậy, dân làng không khỏi rung động trước sự mê hoặc của lời đạo sĩ đó nói.

Bất tử, trường sinh bất bất lão, ai mà không muốn điều này chứ?

Đạo sĩ đưa cho dân làng một loại thuốc, thuốc này có thể khống chế được sức mạnh của người cá, nó làm cô ấy mất đi pháp lực. Trân Châu không đề nên dễ dàng phòng bị con người bắt lại. Dưới tác dụng của thuốc, cô ấy liền biến thành người cá, mình người đuôi cá, hoàn toàn không giống con người. Điều này cũng chứng minh những lời đạo sĩ nói là sự thật, nói cách khác, ăn thịt người cá thật sự có thể trường sinh bất lão.

Các thôn dân nói cho An Lưu biết, vợ của hắn không phải là con người, mà lại yêu quái, là quái vật, bọn họ không biết rằng, An Lưu vẫn luôn biết vợ của mình không phải là con người.

An Lưu vọng tưởng có thể đi cứu vợ của mình, nhưng mà chỉ anh ta có một mình, năng lực không đủ, hành động của anh ta chọc giận người dân trong thôn, bọn họ đánh anh ta, khiến anh ta bị đánh chết ngay ở trước mặt của Trân Châu.

“Bọn họ đánh anh ta… Đánh chết An Lưu?” Triệu Lộ chỉ cảm thấy sởn tóc gáy cô ấy ôm lấy hai tay của mình.

Thôn trưởng cười khổ, làm người đời sau, Ông ta không có cách nào nào có thể đánh giá hành động tổ tiên của mình được, tuy rằng ông ta cũng cảm thấy khinh thường.

“Mất chồng, người cá trở nên điên cuồng, nhưng mà nhà đạo sĩ đó đạo hạnh cao thâm, cô ấy lại trúng thuốc, cuối cùng……”

Cuối cùng cô ấy vẫn bị giết chết!

Xác của cô ấy bị người trong thôn ăn hết. Người ăn thịt người cá có thể trường sinh bất lão, thậm chí là bất tử mãi mãi, bọn họ tin tưởng điều đó.

Nhưng mà, mọi việc không như bọn họ họ suy tính, sau khi bọn họ ăn thịt người cá, cơ thể quả thật trở nên cường tráng mạnh mẽ. Nhưng chẳng bao lâu, bọn họ bọn họ phát hiện cơ thể khác lạ, trên người bọn họ bắt đầu mọc vảy màu trắng xám, đó chính là vảy cá.

Khi vảy cá mọc ra sẽ khiến người đau đớn vô cùng, giống như là mỗi tấc gia tấc thịt trên người bọn họ bị dao cắt. Một dao, một dao, có thể sánh ngang với lăng trì.

Đến lúc này, những người trong thôn tự hổ mới ý thức được bọn họ đã làm cái gì. Người trong thôn trở nên khủng hoảng không thôi, nhưng mà bọn họ không có một cách nào. Không chỉ có như thế, người dân trong thôn nhận ra rằng, khi ra khơi họ không bao giờ đánh bắt được bất cứ thứ gì, trái lại làng của họ còn thường xuyên bị sóng đánh.

Cùng với tiếng hát đầy bi thương, biển cả sẽ dậy sóng hủy diệt thôn của bọn họ. Trên cơ thể của người dân trong thôn mọc ra những chiếc vảy màu xám trắng, bọn họ trốn ở trong phòng, chấp nhận sự đau đớn khi vảy mọc ra, càng không dám bước ra hỏi cửa.

Thôn Ngư Gia, giống như đã bị biển cả vứt bỏ.

Nhưng vào lúc này, có một hòa thượng đi vào thôn, hòa thượng đó gọi là Huyền Sinh. Hòa thượng Huyền Sinh nói cho bọn họ biết, trong thôn của bọn họ tràn ngập oán khí, trên người của họ cũng đã bị nguyền rủa, lời nguyền này sẽ truyền đời đời kiếp kiếp, chỉ cần là người trong thôn thì đều sẽ bị nguyền rủa, cho dù đó là đứa trẻ mới sinh cũng không ngoại lệ.

Lời nguyền của người cá!

Huyền Sinh đưa cho bọn họ một cách, đó chính là xây dựng một miếu thần, xây dượng một tượng thần cho người cá đã chết. Sau đó bọn họ phải ngày đêm tế bái cung phụng cô ấy, để bình ổn lại oán khí của cô ấy. Cũng như có thể giảm bớt sự đau đớn của lời nguyền trên người bọn họ. Dưới tình huống như thế, chỉ cần lúc trên người mọc ra vảy cá, nhanh chóng đem vảy cá kéo ra, thì bọn họ sẽ hoàn toàn không biến thành quái vật.

Nhưng mà, đối với lời nguyền này, Huyền Sinh cũng không có cách nào. Có lẽ bọn họ sẽ mãi mãi tế bái tượng thần này, qua mấy trăm năm, mấy ngàn năm, đến khi oán khí của người cá được nguôi ngoai. Thì lời nguyền trên người bọn họ cũng sẽ được phá giải.

“… Nhưng mà đã trải qua ba trăm năm, người trong thôn chúng ta đều đã chết hết, oán khí của người cá, vẫn không có dấu hiệu nguôi ngoai. Người trong thôn chúng tôi, đời đời đều chịu sự ăn mòn của lời nguyền này. Trẻ nhỏ sinh ra, lời nguyền bắt đầu có hiệu lực khi được năm tuổi…. Chúng tôi bị nhốt ở chỗ này, không thể rời đi, cũng không cho rời đi, ông trời muốn cho người thôn Ngư Gia chúng tôi, đời đời kiếp kiếp bị mắc kẹt trong sự hối hận và sợ hãi.”

Thôn trưởng bật khóc, vẻ ngoài ông ta khoảng bảy mươi tuổi, nhưng mà trên thực tế, ông ta chỉ mới tầm hơn năm mươi tuổi.

Sau khi ông ta nói những lời này, trong lòng Việt Khê cũng không có một chút đồng tính nào, cô đưa mắt liếc nhìn ông ta một cái, nói: “Đó là luật nhân quả của trời đất, tuần hoàn của nhân quả, phải nhận lấy báo ứng… Các người cảm thấy các người là loại nào. Thôn các người biến thành cái dạng này, cũng là do các người xứng đáng. Ai nói tổ tiên các người tham lam đến như vậy?”

“Hối hận? Nếu không có chuyện bị lời nguyền này xảy ra, bạn họ sẽ có cảm giác này sao?” Việt Khê tỏ vẻ vô cùng khinh thường.

“Tôi biết hai vị là người có bản lĩnh, không biết mọi người có cách giúp chúng tôi phá giải lời nguyền trên người? Lão già mình đầy xương cốt như tôi thì không nói làm gì, nhưng mà ở đây còn bọn trẻ, tương lai bọn nó còn rất dài, tôi không muốn cả đời bọn nó cả đời đều giống như chúng tôi, có đầu rút cổ ở trong cái làng chài nhỏ này. Thế giới bên ngoài lớn như vậy, bọn nó cũng muốn đi ra ngoài nhìn xem mọi thứ.”

Những đứa trẻ được thôn trưởng nhắc tới, đứa nào đứa nấy đều ngơ khác không hiểu chuyện gì, chiếc váy cá ở trên mặt chúng bị ánh đèn chiếu xuống phản xạ ra ánh sáng.

“Lời nguyền của người cá thì chỉ có thể dùng máu của người cá mới có thể phá giải lời nguyền này, hoặc là do người cá chủ động phá bỏ lời nguyền…..” Hàn Húc cười tủm tỉm nhìn bọn họ, nói: “Trên đời này đã không còn máu của người cá, mà người cá kia, cũng đã chết…..”

Nói cách khác, lời nguyền trên người của người dân thôn Người Cá, vĩnh viễn đều không thể phá giải được.

Nghe vậy, trên mặt của các thôn dân đều lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Ngay từ khi sinh ra, lời ngoài này đã theo bọn họ như con giòi bám vào xương tủy chứ sáu tháng một lần lại cảm thấy da thịt đau như bị cắt, cả đời phải chịu nỗi đau này.

Việt Khê đột nhiên hỏi: “Vậy xác của Trân Châu và An Lưu đâu, tổ tiên của các người đã chôn xương cốt của bọn họ ở đâu… Nếu tôi nhớ không nhầm thì có phải là ở vùng biển phía đông kia không?”

Vừa dứt lời, những người khác kinh ngạc nhìn cô.

“Ngày đó các người đưa chúng tôi ra biển, tôi đã nhận thấy có điều gì đó không ổn ở vùng biển đó, nơi đó có oán hận quá nặng nề…Có phải tổ tiên của các người đã ném xương cốt của bọ xuống đó không?” Việt Khê hỏi.

Thôn trưởng trầm mặc trong chốc lát: ” Đúng vậy, xương cốt của bọn họ đã bị mai táng ở nơi đó.”

Được chôn ở một vùng biển sâu không thấy đáy.