Chương trước ba người Linh Nhi, Ngần và Hoàng Minh tức cậu hai đã dần thoát được ra khỏi nhà họ Dạ. Sự kiện ông bà lớn trùng hợp lên chợ huyện tạo cơ hội họ trốn thoát rất bất thường, liệu đây là cơ hội trời ban hay thực chất là ông bà lớn bày mưu lập kế… Tất cả đều sẽ rõ qua những chương sau.
…Chương 32: Cây cổ thụ …
“Ta tìm chỗ nào dừng chân, nói thôn phạm gần thì không sai nhưng đến trưa mai mới tới. Đi như thế này đến sáng cũng kiệt quệ”. Ngần ra đề nghị khá hợp tình hợp lý, dù gì cậu hai cũng định bụng dừng chân tạm chỗ nào cho ba người nghỉ ngơi, cứ cái đà đâm đầu mà đi như vậy có gặp chuyện cũng như châu chấu đá xe.
Trời về đêm lạnh thật, cái gió hiu hiu hắt vào từng người làm ai nấy phải co ro vì rét. Trăng thì yếu ớt chỉ tỏ chút ánh sáng lờ mờ, đôi khi còn bị che lắp bởi mấy áng mây to lớn xám xịt. Lúc mới rời đi, mắt Nhi vẫn chưa thích ứng được với đêm tối nên thử gì trông cũng lờ mờ, nhưng bây giờ thì khác, cô hoàn toàn có thể thấy rõ dưới màn đêm tĩnh mịch. Cô nhìn xung tìm nơi để trú tạm vào đêm đen, chợt thấy một nơi che chắn khá tốt bởi mấy lớp lá cây đắp vào, cô liền ra đề nghị vào đó trú tạm một đêm. Ngủ thì chắc chắn không được, thôi ngồi đó cũng đỡ hơn là đi xuyên cả tối.
“Được rồi, dừng chân tạm ở đây vậy”. Cậu hai đi tìm ít lá cây rồi lót bên dưới, cả ba ngồi xuống lưng tựa vào bụi tre. Bên trên đầy là lớp lá cây tựa như người dân thường dựng lên để tạm nghỉ trưa khi vừa đi thăm ruộng, đa phần toàn là nghỉ trưa cho nên hầu như không có nơi nào hoàn thiện như một căn nhà bằng lá.
Không ai có thể trong tình trạng này mà còn vui vẻ được cho nên họ đều im lặng chợp mắt. Đang tựa đầu vào vai cậu hai Hoàng Minh Nhi chợt nghe tiếng gọi tên mình. Cái tiếng quen thuộc mà lâu lắm rồi cô không nghe lại, cô lồm cồm đứng dậy. Tiếng lá khô lộp bộp khi Nhi di chuyển tạo nên làm Hoàng Minh tỉnh giấc. Cậu mở mắt ra, nhìn thấy Nhi đang loay hoay đứng tìm gì đó cậu hỏi.
“Sao vậy Nhi?”.
“Tiếng gọi tên… Cậu không nghe sao?”. Nhi nhìn cậu khó hiểu, tiếng rõ mồn một bên tai như vậy nói không nghe là như thế nào. Hay sự thật là chỉ có mình cô nghe?
“Không có tiếng gọi gì hết, lại đây đi”. Nghi ngờ có sự lạ, cậu liền vẫy tay gọi Nhi quay lại. Nhưng trong lòng cô không cảm thấy bị đe doạ hay có sự gì không lành cho nên cô bỏ qua lời cậu, mắt liếc xung quanh tìm kiếm giọng nói phát ra từ đâu.
“Nhi ơi… Nhi ơi!!”. Cái tiếng kêu khe khẽ bên tai rồi lại rõ mồn một làm cô khó chịu, cảm giác này quen quá. Dường như cô đã từng nghe qua lúc nào đó… Là lúc nào nhỉ?
Nhớ ra rồi, đầu cô loé sáng nghĩ về lúc trên đường đến nhà cậu làm dâu. Lúc đó đâu đâu cũng là tiếng rên rỉ gọi tên cô. Vậy người gọi là ai? Chính là người con gái tên Thúy chết cách đây vài năm, lúc Nhi lên đường đến nhà chồng cũng là Thúy bám theo kêu réo, lần này lại là chuyện gì nữa.
Chợt cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, trên người nổi da gà khắp nơi cô bỗng cảm giác ai đó đang đứng cạnh mình, giật bắn người cô quay lại phía sau thì chẳng có gì ngoài một cánh đồng bạt ngàn, trải dài tít tắp đến độ không thấy được một bóng nhà.
“Đi… đi thôi Nhi!”. Cái giọng ma mị đó ngỡ như vọng từ cõi hư vô trở về, Hoàng Minh vội lao đến cô vì cảm giác nguy hiểm dồn dập trong tim. Nhi ngã xuống ngay trên tay cậu, Ngần mở mắt ra nhìn thấy cảnh tượng kì lạ cho nên cô cũng liền đứng dậy đi đến ngay cạnh Nhi xem cô thế nào. Mắt cô nhắm nghiền lại, mặt mày xúc toàn mồ hôi. Ngần đưa tay ấn vào nhân trung Nhi nhưng cô vẫn không tỉnh dậy, cậu và Ngần nhìn nhau lo lắng. Mới vừa nảy không phải Nhi vẫn bình thường hay sao?
“Chạy là tốt nhất!”.
“Chạy đi!”.
“Không có gì ngăn được hắn”.
“Không giúp được!”.
Vẫn là những câu nói mãi quẩn quanh trong đầu Nhi, trước mắt cô là cái cây cổ thụ từng xuất hiện trong mơ. Chỉ là khung cảnh mang màu sắc ảm đạm, cô đi xung quanh cái cây tìm Thúy. Cô biết Thúy đang ở đây chờ cô.
“Thúy! tôi đến rồi, cậu ra đây đi”.