Nàng Dâu Nhà Họ Lý

Chương 63: Dự liệu


Hai hôm sau.

Dần lôi trong thùng gỗ ra một bộ đồ trông được mắt nhất, nó ăn mặc đàng hoàng, soi mặt trong lu nước, Dần cố gắng nở một cười mà nó cho là tự nhiên nhất.

Hôm nay nó đi hỏi vợ.

Thằng Dần xách theo con gà, nó đi sang phủ Lý, nó hít một hơi thật sâu rồi bước vào nhà, mọi khi vẫn sang đây làm công cho ông bà chủ, mà nay nó lại hồi hộp, tay chân lóng ngóng đến tội.

Trong phòng Loan Châu, cô cũng chuẩn bị cho con Tỵ một bộ váy yếm tươm tất nhất. Nó ngại ngùng nhìn cô, rồi ánh mắt xúc động vì những gì cô và ông bà chủ cho cô.

“Xong rồi, để chị đưa em ra phòng khách!”

Ông bà Lý, cậu Thiên Phúc cũng đã ngồi đợi sẵn, thằng Dần ôm con gà cúi đầu chào ông bà và cậu. Bên trong, Loan Châu đi ra, phía sau là con Tỵ, nó e thẹn liếc mắt nhìn thằng Dần.

Dần nhìn Tỵ đến ngẩn ngơ, đến khi Loan Châu hắng giọng thì nó mới chợt nhớ ra hôm nay đến để làm gì. Nó tay ôm con gà, tay kia dư thừa chẳng biết làm gì thì lại gãi đầu gãi tai.

“Dạ…bẩm ông bà, bẩm cậu mợ. Hôm nay con sang xin ông bà với cậu mợ…cho con cưới em Tỵ!”

Bên ngoài, đám người làm núp nghe ngóng, bọn nó cười phá lên khi trông thấy sự rụt rè của thằng Dần. Thiên Phúc giả vờ đi ra, cậu liếc mắt làm cả bọn im lặng.

“Xem thì xem cấm được làm ồn.”

Cậu quay lại chỗ ngồi, lúc này ông Lý mới lên tiếng.

“Dần này, ông bà cũng thương mày, con Tỵ cũng có tình ý với thằng Dần phải không?”

Con nhỏ gật đầu lí nhí trả lời, ông nói tiếp.



“Ngọc Liên, con có ý kiến không?”

Loan Châu đang vui như mở cờ trong bụng, cô lắc đầu trả lời ông.

“Dạ không ạ! Con xin phép cha mẹ gả Tỵ cho cậu Dần!”

Bà Lý phe phẩy cái quạt, bà vừa cười vừa bảo.

“Thôi thì hai đứa thương nhau, ông bà với cậu mợ cho cưới đấy, hai đứa nhắm ngày rồi ông bà làm cho cái tiệc nhỏ nhỏ cho hai đứa!”

Cả con Tỵ với thằng Dần nghe xong thì mừng phát khóc. Cả hai vội quỳ xuống dập đầu cảm ơn ông bà và cậu mợ. Thiên Phúc vừa thấy thương vừa buồn cười, bên ngoài cả đám người lại vỗ tay bàn tán.

“Sắp có cỗ ăn rồi!”

“Sắp có đám cưới rồi!”

Thiên Phúc nhìn thằng Dần rồi nói.

“Được rồi được rồi, thôi Dần đem con gà về đi, nuôi vài hôm rồi làm thịt đãi tiệc!”

Thằng Dần vui mừng ra mặt, nó cúi đầu cảm ơn lần nữa rồi nhanh chân đi ra sau tiếp tục làm việc. Rõ khổ, cuộc sống khốn khó lại không ai thân thích, nên mang tiếng đi hỏi vợ mà chỉ có mình nó, mang con gà làm lễ hỏi vợ. Giờ xin được rồi lại đem xuống sân sau bếp nhốt lại, ra đồng làm nốt việc cho xong.

Loan Châu nhìn Tỵ, cô mỉm cười, lại thêm một việc nữa đã xong. Cô đứng dậy định về phòng thì đột nhiên đầu óc quay vòng, đôi mắt dần lạc thần rồi nhắm lại.

Bịch.



Thiên Phúc hốt hoảng chạy lại ôm cô dậy, ông bà Lý cũng giật mình, con Tỵ thấy cô như vậy thì sợ hãi phụ Thiên Phúc đưa cô về phòng.

Một lát sau, thầy lang đã được người làm đưa về phủ, ông ấy nhanh chóng bắt mạch cho cô. Vài phút sau mới nói với mọi người.

“Mợ ấy chắc bị suy nhược, với lại lúc bị thương chắc là mất máu nên sinh ra hoa mắt chóng mặt. Uống thuốc bổ huyết, nghỉ ngơi là được thôi!”

Thiên Phúc đi theo tiễn thầy lang, cậu ngập ngừng hỏi.

“Thầy lang, mợ ấy thật sự không sao chứ?”

“Mạch lúc nhanh lúc chậm, hơi yếu. Nói cậu lại lo chứ mạch lúc này tôi thấy giống với lúc mợ ấy vừa về phủ ấy!”

“Giống…lúc mới về phủ sao?”

“Vâng. Thôi tôi về, để lát tôi gửi thuốc cho người làm đem về nhé!”

Bóng thầy lang đi khuất, Thiên Phúc vẫn đứng sững như trời trồng, tâm trí cậu loạn hết cả sau câu nói của ông thầy lang. Ông ấy là người khám bệnh cho Ngọc Liên từ khi cô về phủ làm dâu, việc ông nhận định không thể nào sai được.

Nói vậy lẽ nào bây giờ Loan Châu đang chịu đựng căn bệnh của Ngọc Liên sao? Nỗi sợ cô không còn lại dấy lên, cậu vội vàng chạy vào phòng, vì sao cô không nói với cậu kia chứ?

Đôi mắt cậu u buồn nhìn cô, bây giờ cậu mới hiểu vì sao cô bắt cậu hứa sau này phải cưới vợ khác. Vì sao cô đòi gả con Tỵ nhanh chóng như vậy. Tất cả Loan Châu đều dự liệu được, cô lo lắng cho cậu cô đơn, sợ nhà họ Lý không có con nối dõi. Cô còn lo cho con Tỵ sau này lẻ bóng không có ai bên cạnh.

Bầu trời đầu mùa đông âm u, gió thổi cũng nhiều hơn, những chiếc lá vàng cuối thu cũng rơi xuống, chỉ còn lại những cành khô quắc.

Thiên Phúc nắm lấy tay Loan Châu, trong lòng hụt hẫng, việc biết được sự chia ly sắp đến sao mà khó chịu như vậy. Cổ họng cứ đắng nghẹn lại, một nỗi bất lực dâng lên, đánh chìm mọi suy nghĩ của Thiên Phúc ngay lúc này.

…****************…