Nàng Dâu Thầy Pháp Nhà Bá Hộ

Chương 1: Bước Chân Vào Ổ Quỷ


Một cô thiếu nữ độ tuổi 20 thân mặc áo bà ba đen, quần dài đen rộng, chân mang dép mo cau, lê từng bước chân nặng nhọc về phía trước, gương mặt trong vô cùng ủ rũ.

"Haizzz... Thầy (cha) với sư phụ mất cũng vài năm rồi, cứ đi như thế mà vẫn chưa tìm được họ... Thiệt là..."

Cô là Trần Liễu Nghi vốn là một nữ thầy pháp có tiếng ở Gia Định. Thầy cô và sư phụ dạy cô đều là thầy pháp. Hai người họ cùng nhau hành hiệp giúp đời vậy mà mới 2 năm trước thôi họ đã bỏ mạng nơi chiến trường. Đem về nhà là hai cái xác lạnh, xác đây nhưng hồn đâu? Bởi thế nên cô mới đi tìm nè.

"Khụ! Má ơi, cái mùi âm khí nặng dậy?" Nghi ho một cái xong ngước mặt lên thì thấy cái bản lớn Điền gia trang.

"Trời đất thánh thần ơi! Nhà này vong nhi chưa thành hình, còn có quỷ nhỏ rốn lủng lẳng, vong người lớn... Sao mà nhà này có đủ dậy? Chỗ ở hay ổ ma dậy trời? Âm khí, oán khí ngút ngàn luôn."

Nghi thấy nhà này thế nào cũng có biến, nên vội gõ cửa nhà. Gọi: "Có ai ở nhà hông?"

Cánh cửa lớn mở ra một ông đàn ông độ tuổi tứ tuần hỏi: "Cô này tìm ai? Ngó coi bộ dạng nghèo nàn dậy chắc xin ăn à?" Ông khinh khỉnh nhìn cô.

"Chú ơi cho con hỏi... Ờm..." Cô ấp úng không biết nên nói gì cho hợp lẽ thường. "Trời ơi giờ sao đây?" Cô nghĩ.

"Cho con hỏi chỗ này còn cho nhận người làm hông?"

Ông nhìn cô rồi nói: "Cô từ nơi khác đến à?"

"Dạ...? Sao dậy chú?" Liễu Nghi vẻ mặt nghi hoặc lòng đã lờ mờ đoán ra cái gì đó rồi.

"Cô đứng đây đi, gặp dì thì chạy thoải mái, tui dô hỏi ông bà chủ."

"Dạ..." Cô gật đầu dõi theo ông đang phi như bay vô sâu trong nhà.

"Lạ thiệt à nghen, cái nhà này dùng con nít làm quỷ giữ cửa mà không mời thầy giỏi về làm để tụi nó chạy nhảy lung tung thế kia. Nhưng mà làm thế dới tụi nhỏ cũng ác nhơn thất đức quá đi mà... Chặc chặc."

Nghi đứng đó hồi lâu thì có cái vong bên ngoài gọi cô.

"Con gái ơi... Con ở đây làm dì?"

Nghi giả điếc.

"Con gái ơi..."

Nghi cứ giả điếc, xem như không nghe, không thấy.

"Con gái ơi!!!" Bà lão cỡ 60 tuổi gọi lớn.



Lúc này Nghi mới nở nụ cười gượng gạo hỏi: "Bà gọi con chi dậy?"

"Bây đừng có sợ mà, tuy tao chết rồi nhưng chưa từng hại người. Tao khuyên bây nên đi đi đừng có dô đây làm cái dì hết. Nhà này sắp tán gia bại sản rồi, dới lại bây cũng thấy đó vong ma quỷ như dậy dù bây có là thầy pháp cũng nhấm trị nổi hông?"

Nghi nhìn bà khẽ cười: "Hời ơi, này giờ con tưởng bà tính hù con không á chớ!"

 Cô cười hề hề nắm tay bà hỏi: "Ủa mà sao bà biết cái nhà này sắp tán gia bại sản?"

"Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời. Cái lúc mà tao còn sống, tao có nghe phong phanh cái nhà này cậu hai Hưng với cậu ba Lý ăn chơi trác táng lắm. Kiểu dậy không sập nghiệp mới lạ đó con."

Giọng bà run run, nhưng khẩn khoản.

Nghi cười nói: "Dạ không sao, họ tán gia bại sản thì cũng chẳng liên quan đến con. Con đến nhà này xin làm người ở chỉ vì tò mò vài chuyện mà thôi."

Bà nhìn cô trợn to mắt. Mấy vong nhi đu trên cửa nhảy phốc xuống bay là đà bên chân cô.

Giọng âm vang: "Chị gái này, tụi em khuyên chị nên đi. Cái nhà này không tốt lành dì đâu. Đánh người ở như đánh thú vật. Có khi còn chẳng bằng con chó."

Mặt cô đanh lại, định nói gì đó thì ông lúc nãy chạy ra, ngạc nhiên vì cô vẫn còn đó.

"Cô đi dô đi!" Nói xong liền đi vào.

Nghi nhìn ông xong, từ biệt bà lão và quỷ nhi giữ cửa.

Vừa vào cô liền nhìn quanh, bất cẩn ngó nghiêng như nào thì va phải một bức tường thịt gắn chắc.

"Ui da... Má..." Cô ngước mặt nhìn thấy một gương mặt khá điển trai.

Mũi cao, mắt đào hoa, đôi môi có bờ môi dưới khá là dày. Anh ta có một dung nhan quá ư là hút hồn.

Nhìn bộ đồ vàng anh ta mặc cô nghĩ: "Áo lụa, quần lụa, dép da... Chắc là chủ trong nhà này."

"Mày nhìn đủ chưa? Con gái con đứa hám trai cũng vừa thôi, miệng mồm cũng chẳng giữ ý tứ dì cả."

"Ấn đường anh hơi đen đấy, đôi mắt cũng lạ đấy." Cô nhìn anh rồi nói ra những gì mình thấy.

Bỗng nhiên bị người ta nói như vậy, anh cũng có chút bất ngờ. Lúc này ông kia không thấy cô vào thì liền chạy ra.

Gặp anh ông cuối người úp mặt xuống, nói: "Cậu cả..."

"Ừ, con này con nào đây? Mày lại lụm dì về đây?" Cậu đưa ngón tay chỉ về phía cô.



Cô lanh miệng nói: "Dạ cậu con tự dâng hiến, chứ chú không có lụm con về."

Cậu đuối lý, không thèm nói chuyện với cô, mà điềm đạm khoan khai đi ra ngoài.

"Tui là Trật, sau này gọi tui là ông Trật hay chú Trật dì cũng được." Ông nhìn cô vẻ mặt có chút dịu đi.

Chú cất giọng dịu lại nói: "Sau này cô gặp cậu cả Điền Thế Thiên thì nên cúi mặt xuống một chút, đừng hất mặt hắt dịch dới cậu, cũng đừng trả lời cậu như dậy. Có ngày bị cậu tát vô mặt thì không ai can được đâu. Cũng đừng dùng giọng như trách móc nói chuyện với ông chủ, bà cả và bà ba và những người khác. Nghe rõ chưa?"

"Dạ..." Cô nhẹ nhàng đáp.

"Còn giờ cô đi theo tui, tui dắt cô dô gặp cô tư Hạnh. Bà cả nói mướn cô cho cô tư làm người hầu riêng. Vì người cũ dừa mới mất 10 ngày trước."

Nghi im lặng, lui thui đi theo sau. Ngày hôm đó cô gặp được bà cả vợ lớn ông bá hộ Điền, tiếp đến là bà hai, bà ba, bà tư. Đều là vợ ông bá hộ Điền... Rồi gặp cậu hai, cậu ba, cô tư, cô sáu, con của mấy bà với ông.

Cô thầm cảm thán: "Trời ơi... Ổng cũng đào hoa quá trời quá đất."

Cô sáu Thùy đưa ánh mắt khinh khỉnh nhìn cô, rồi chề môi đi dô buồn của cổ. Riêng cô tư Hạnh và cậu ba Quý là niềm nở giới thiệu họ với cô.

Qua họ cô biết nhà bá hộ Điền có 4 bà vợ, 7 người con. Đầu là cậu cả Điền Thế Thiên, cậu hai Điền Thế Thịnh, cậu ba Điền Thế Quý, cô tư Điền Phương Hạnh, cậu năm là Điền Thế Bảo cậu vừa mất cách đây 2 năm, tiếp là cô sáu Phương Thùy, cô bảy Phương Nhi thì đã mất 2 năm trước cách cậu năm 3 tháng.

Tối hôm đó sau khi lo việc ngủ nghỉ của cô tư Hạnh xong, cô được anh Phiến con vú ba của cô sáu Thùy đưa về phòng mình ở sau căn bếp của nhà lớn.

Anh nhìn cô hồi lâu, rồi giọng ồn ồn bảo: "Tối mà em có gặp dì thì chạy qua gọi anh. Phòng má con anh cách phòng em 5, 6 bước chân thôi."

Cô cười hiền hoà nói: "Dạ em biết rồi, anh về ngủ đi nha."

"Ừm, em ngủ đi, sáng thức sớm đặng đem nước cho cô tư để cổ rửa mặt cổ là thức sớm nhất nhà đó nên em chịu khó nha."

"Dạ em cám ơn." Nói rồi cô người vô trong phòng đống cửa lại.

Trong đêm tối mịt mờ, cô loay hoay quẹt que diêm đốt cây đèn dầu trên bàn. Nhưng đốt mãi cứ bị tắt, sẫn cái tính nóng nảy cô quay sang tát bốp vô mặt nhỏ kế bên.

"Bà mẹ con quỷ cái, mày chết rồi thì thôi, làm con mẹ dì mà thổi tắt đèn dầu của tao hoài dậy? Mày tin tao dán bùa hốt mày dô hũ hông?"

Con ma nữ tóc tai bù xù nhìn cô, trên gương mặt trắng bệch ấy hiện hữu một biểu cảm ngỡ ngàng.

"Thấy tui, còn đánh tui được nữa... Cô là cái dì? Con tinh hả?"

...****************...