Nàng Là Trân Bảo

Chương 10


Sương Sương cảm thấy Ổ Tương Đình rất quá đáng.

Gọi nàng tới, lại bắt nàng bồi hắn uống rượu, nàng vốn không muốn uống, nhưng đối diện với ánh mắt của đối phương, nàng chỉ có thể yên lặng uống vào.

Hắn một ly, nàng một ly, mới có mấy ly mà Sương Sương đã choáng váng hết cả đầu óc, không biết mình đang ở đâu, ngay cả ngồi vào n.g.ự.c đối phương từ lúc nào cũng không hay biết.

Hình như nàng nghe thấy tiếng của Thuỷ Hương, sau đó nàng liền bị đau mà tỉnh lại.

"Ổ Tương Đình!"

Sương Sương thật sự tức giận, nàng đã rất khó chịu rồi, vậy mà Ổ Tương Đình còn cố ý bóp tay nàng, sức lực lớn đến mức như muốn bóp vỡ cổ tay nàng ra vậy.

"Ngươi buông ra!" Sương Sương giãy giụa.

Ánh mắt Ổ Tương Đình âm trầm, dường như trong đáy mắt hắn có một con dã thú đang ẩn nấp, con dã thú kia đang nhòm ngó con mồi trước mặt, cũng đang cố gắng kiềm chế sự hung bạo của mình.

"Tại sao?"

Sương Sương nghe được câu hỏi của đối phương thì càng thêm căm tức: "Đau c.h.ế.t luôn, ngươi còn hỏi tại sao?" Nàng giật giật cổ tay mình, lúc giãy giụa nàng đã nhìn thấy cổ tay mình đỏ rực, nhưng sức lực của nàng hoàn toàn không là gì trong mắt đối phương, nàng ra sức giãy giụa vài cái khiến tay vừa thêm đau mà lại vừa không thoát ra được, vì say rượu nên Sương Sương càng tủi thân, giọng nói cũng mang theo mấy phần nức nở: "Ngươi chỉ biết bắt nạt ta."

Ổ Tương Đình nghe được câu này, ánh mắt lập tức thay đổi.

Hắn chậm rãi buông tay Sương Sương ra, nhìn thấy cổ tay trắng như tuyết bị hắn xiết đỏ, không nhịn được mà xoa xoa giúp Sương Sương, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều: "Đau không? Ta đi lấy thuốc mỡ cho nàng bôi có được không?"

Trong mắt Sương Sương đang say rượu thì việc hắn đột nhiên thay đổi thái độ cũng chẳng có gì là lạ lùng, nàng không chú ý đến lời nói của đối phương, chỉ rút tay mình ra khỏi tay đối phương, sau khi nhìn thấy cổ tay đỏ rực thì hai mắt rưng rưng.

Dù nàng không còn là Công Chúa nữa, nhưng vẫn cảm thấy tủi thân, tại sao đối với bất kỳ hoa nương nào Ổ Tương Đình cũng đều dịu dàng, nhưng lại hung dữ với nàng như vậy? Không phải là hắn thích nàng sao? Không đúng, hắn không thích nàng mà còn hận nàng nữa.

Ổ Tương Đình thấy Sương Sương đáng thương ôm cổ tay, môi khẽ mấp máy: "Rất đau sao?"

Sương Sương nâng mắt nhìn hắn, đôi mắt cực kỳ giống với ánh trăng trên mặt sông Tần Hoài, lẳng lặng trôi theo dòng nước, hấp dẫn trái tim du khách.

Làn da nàng trắng như tuyết, đôi môi xinh xắn đỏ mọng như hồng mai, đẹp đến mức như có thể ép ra mật hoa.

Không thể không nói, Sương Sương khi say rượu đáng yêu hơn nhiều so với ngày thường, vẻ cao ngạo trên gương mặt nàng đã bị quét sạch, lúc này chẳng khác nào một cô nương gia bình thường, chẳng qua cô nương gia này giống như được làm bằng nước, chỉ cần người ta hơi không chú ý, nàng sẽ chạy trốn.

"Ngươi nhìn đi? Đỏ hết lên rồi." Dù Sương Sương đang trách móc Ổ Tương Đình, nhưng vì uống say, giọng nàng rất nhỏ, nghe qua có chút nũng nịu, dĩ nhiên là chính nàng không hề nhận ra.

Nhưng gần như sau đó chỉ một cái chớp mắt, cằm nàng đã bị nắm lấy, hơi thở ấm áp phủ lên mặt nàng.

Sương Sương hơi tránh né, nhưng nàng không tránh được, nàng cảm thấy như mình bị một con rắn quấn lấy, nàng trốn kiểu gì cũng không thoát được.

***

Hôm sau, khi Sương Sương tỉnh dậy còn ngây ngốc một lúc, bởi nàng chỉ nhớ nàng uống rượu, còn làm thế nào để nằm lên trên giường thì nàng hoàn toàn không biết.

Vì uống rượu nên cả người Sương Sương vô lực, nhất là đầu, đặc biệt đau.

Nàng gắng sức bò dậy, việc đầu tiên là kiểm tra thân thể mình, khi thấy giữa hai chân không có gì khác thường thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Sương Sương ngồi trên giường một hồi thì có người gõ cửa.

"Sương Sương tỷ tỷ, tỷ đã tỉnh chưa?"

Là một giọng nói xa lạ.

Sương Sương ngờ vực đáp một tiếng, liền thấy một tiểu cô nương còn nhỏ hơn cả Thuỷ Hương tiến vào, cô bé bưng chậu nước, nhìn thấy Sương Sương thì mỉm cười.



"Sương Sương tỷ tỷ, muội là Liên Đại, quê Thuỷ Hương có chuyện nên phải tạm thời rời đi, từ bây giờ sẽ do muội tới hầu hạ Sương Sương tỷ tỷ."

Quê quán Thuỷ Hương có chuyện?

Không đúng, sau này Thuỷ Hương cũng sẽ làm hoa nương, Đỗ Nương cứ như vậy mà cho Thuỷ Hương rời khỏi Thược Kim Quật sao?

Dù Sương Sương cảm thấy kỳ quái, nhưng một Thuỷ Hương cũng không khiến nàng chú ý quá nhiều, nàng chỉ tự hỏi một chút rồi cứ thế ném chuyện này ra sau đầu, huống chi nàng lại thích Liên Đại hơn.

Liên Đại còn nhỏ tuổi, nghe lời, so với Thuỷ Hương lắm mồm thì tốt hơn nhiều.

***





Lúc xế chiều Thiền Y tới, nàng ta nhìn thấy Sương Sương uể oải không buồn cử động, dáng vẻ cả người như đoá hoa sau cơn mưa thì cười khẽ, lại trêu chọc Sương Sương: "Đêm qua không sao chứ?"

Chuyện đêm qua nàng đã quên gần hết, thấy Thiền Y nhắc lại nàng bèn trợn mắt nhìn Thiền Y.

"Còn trừng ta nữa, bây giờ muội có Ổ thiếu gia chống lưng rồi, giỏi lắm." Thiền Y thấy gò má trắng phấn của Sương Sương, không nhịn được đưa tay ra bóp một cái, nàng ta chỉ tiện tay bóp mà thôi, nhưng sau khi bóp xong thì vô cùng kinh ngạc.

"Sương Sương, mặt muội quá non mềm, để cho ta bóp thêm cái nữa nhé."

Sương Sương nghe nói vậy liền tránh đi.

Sợ đối phương bóp tiếp, nàng còn đưa tay ra che mặt mình lại, nhưng cũng không quên hỏi: "Lời tỷ vừa nói là thế nào? Cái gì gọi là ta có Ổ thiếu gia chống lưng?"

Ổ Tương Đình hành hạ nàng còn chưa kịp, sao có chuyện chống lưng cho nàng?

Thiền Y lại nói: "Muội còn giả bộ hồ đồ nữa, đêm qua Ổ thiếu gia bế muội về phòng, còn cố ý nói người khác không được phép đánh thức muội, để cho muội ngủ thật ngon."

Sương Sương nghe xong nhưng cũng chẳng hề cảm thấy vui vẻ.

Thiền Y nói tiếp: "Sương Sương, nhất định muội phải dỗ Ổ thiếu gia thật tốt, bây giờ hắn chưa có hôn phối, nếu như muội có thể khiến hắn chuộc thân cho muội, trở thành một tiểu thiếp của hắn, vậy thì cuộc sống sau này của muội sẽ tốt hơn nhiều."

Sương Sương nghe nói vậy thì thầm nín thở, trước đây Ổ Tương Đình không đủ tư cách để làm Phò Mã của nàng, vậy mà hiện tại nàng còn phải nỗ lực để trở thành tiểu thiếp của hắn.

Thôi, Phượng Hoàng gặp nạn còn không bằng gà.

"Ta biết rồi." Sương Sương nói.

Thiền Y thấy vẻ bất đắc dĩ của nàng thì ý cười càng sâu, nàng ta lớn hơn Sương Sương mấy tuổi, người khác cảm thấy Sương Sương kiêu căng, nhưng nàng ta chỉ cảm thấy đối phương thật ngây thơ, giống như muội muội của mình, cho nên có mấy phần dung túng với Sương Sương: "Đừng rầu rĩ không vui nữa, ở phương diện kia Ổ thiếu gia có dịu dàng với muội không? Nếu như chỗ đó của muội không thoải mái thì chỗ ta có thuốc."

Ban đầu Sương Sương hơi sửng sốt, sau đó gò má trắng nõn lập tức đỏ bừng.

"Dù sao thì da mặt muội cũng mỏng, hồi đó khi ta mới tiếp khách lần đầu tiên, nguyên một ngày cũng không xuống nổi giường, giữa hai chân thực sự rất đau, cuối cùng phải bôi thuốc mới đỡ hơn, muội có muốn bôi một chút không?"

Sương Sương lắc đầu, Ổ Tương Đình căn bản không hề chạm vào nàng, nàng cần gì phải bôi thuốc.

"Không cần, ta không đau."



Sương Sương do dự một chút, cuối cùng vẫn không nói ra chuyện Ổ Tương Đình không chạm vào nàng.

Thiền Y cả kinh, sau đó miệng thốt lên một câu: "Chẳng lẽ muội trời sinh không xương?"

Nghe lời nói càng lúc càng thái quá, Sương Sương liền đuổi Thiền Y ra ngoài, nữ nhân thanh lâu nói chuyện không ý tứ chút nào cả.

***

Sau khi Thiền Y rời khỏi, Sương Sương ngồi nghĩ đến tương lai của mình, nàng muốn đi tìm Lan Tranh, nhưng hiện giờ Lan Tranh đang ở Tây Nam, không biết nàng ở đây.

Nàng muốn cứu Thái Tử ca ca, còn muốn phục quốc, bước đầu tiên ít nhất là phải rời khỏi nơi này.



Nàng đã hỏi Thiền Y, hoa nương muốn rời khỏi Thược Kim Quật sẽ có ba cách, cách thứ nhất là hoa nương lâu năm, nhan sắc suy tàn, không tiếp khách được nữa thì có thể rời đi. Cách thứ hai là hoa nương được chuộc thân, chuộc thân cũng có hai loại: Một loại là khách nhân giúp hoa nương chuộc thân, một loại khác là do hoa nương tự chuộc thân cho mình.

Nghĩ tới đây, Sương Sương bỗng có chút hối hận vì đã tiện tay đưa hộp trang sức mà Ổ Tương Đình tặng cho Thuỷ Hương, không chừng Thuỷ Hương đã cầm chính hộp trang sức kia để tự chuộc thân cho mình.

Hoa nương tiếp khách chỉ được nhận những đồ mà khách nhân thưởng thêm, còn tiền bạc của khách nhân, toàn bộ đều rơi vào trong túi của Đỗ Nương, hoa nương không được nhận dù chỉ một chút.

Sương Sương muốn tự chuộc thân, chỉ có thể moi bạc từ khách nhân nơi đó, mà bây giờ vị khách duy nhất của nàng chính là Ổ Tương Đình.

Nhưng xem ra lấy tiền của Ổ Tương Đình không dễ lắm.

***

Ổ Tương Đình tới lần nữa là vào ba ngày sau.

Ngày hôm đó hắn mặc một bộ xiêm áo bằng tơ lụa màu khói, từng đường thêu không chỗ nào là không tinh xảo, trên đầu đội ngọc quan cùng màu, đem cả khuôn mặt đều lộ ra, khoé mắt đào hoa không nhuộm mà hồng, tựa như được ráng chiều bao phủ, lông mày dày rậm, mà nốt ruồi son phía dưới đuôi mắt kia giống như là dùng mực đỏ vẽ lên.

Sương Sương chuẩn bị moi bạc từ chỗ của Ổ Tương Đình, mặc dù luôn cảm thấy làm như vậy sẽ ném đi thân phận Công Chúa của nàng, nhưng người ở dưới mái hiên, không cúi đầu không được, dù sao Ổ Tương Đình cũng không biết thân phận thật của nàng, một hoa nương tham tiền, đó là chuyện rất bình thường.

Cho nên Sương Sương liền cố đè nén tính tình để dịu dàng với Ổ Tương Đình.

Ổ Tương Đình rũ mắt nhìn Sương Sương rót rượu, ánh mắt càng ngày càng sâu, chỉ là lúc Sương Sương ngẩng đầu lên, hắn hơi hơi chuyển tầm mắt sang nơi khác.

"Ổ thiếu gia, mời uống rượu."

Sương Sương nhẹ giọng nói, nàng cố ý khiến giọng mình thật mềm mại.

Ổ Tương Đình ngửa cổ uống cạn.

Sương Sương lại rót thêm bảy tám ly, Ổ Tương Đình đều uống hết.

Bầu rượu trong nhanh chóng cạn đáy, Sương Sương liền đứng dậy chuẩn bị bảo người đưa thêm rượu vào, mục đích của nàng rất rõ ràng, chuốc Ổ Tương Đình uống say rồi sẽ lừa gạt moi bạc của hắn.

Chẳng qua nàng vừa mới đứng lên, eo đã bị người kéo lấy, sau đó nàng liền ngã ngồi lên đùi của Ổ Tương Đình.

Dường như Ổ Tương Đình thực sự có chút say, ánh mắt giống như mặt nước gợn sóng lăn tăn.

Hắn ôm Sương Sương vào trong ngực, đầu hơi cúi thấp, giọng rất trầm: "Sao hôm nay nàng lại ngoan như vậy?"

Sương Sương vẫn chưa quen thân mật với nam nhân như thế, sau lưng nàng rét lạnh.

Ổ Tương Đình thấy nàng không nói lời nào, đầu lại cúi thấp thêm một chút, chóp mũi có thể ngửi được mùi thơm của người trong ngực, hắn yên lặng hít một hơi thật dài, dùng giọng mũi nói.

"Hửm?"

Lúc này Sương Sương vừa sợ lại vừa giận, chính xác mà nói thì phải có đến bảy phần sợ, vì nếu như Ổ Tương Đình thật sự muốn làm gì đó với nàng, nàng có trốn cũng không thoát.

Khi Sương Sương vẫn còn chưa biết phải phản ứng ra sao thì Ổ Tương Đình lại nói tiếp.

"A Ninh, hình như ta đang nằm mơ, mơ thấy nàng ngoan ngoãn ngồi trong n.g.ự.c ta thế này."

Sương Sương khẽ chớp mắt, hắn uống say sao? Còn nói ra nhũ danh của nàng? Khoan đã, lời kia của hắn nghĩa là hắn đối với mình tình cũ khó quên sao?

Sương Sương vừa mới nghĩ hay là nói rõ ra thân phận của mình, sau đó ra lệnh cho Ổ Tương Đình cứu nàng ra ngoài thì Ổ Tương Đình đã chốt hạ một câu.

"Nếu như không phải mơ, ta sẽ khoá nàng ở trên giường, để cho nàng không thể đi bất cứ đâu."

Đôi mắt hắn âm trầm, giống hệt như dã thú.