Buổi sáng, Minh Hi mở mắt nhìn thấy con mèo nhỏ màu cam đang cuộn tròn ngủ trên mép giường.
Cô nhớ rằng đã đặt một chiếc gối dưới giường và để mèo con ngủ trên đó.
Nó thực sự bò lên giường cô vào ban đêm, nằm cạnh cô, ngủ ngon lành.
Cô đưa tay và chạm vào đầu con mèo màu cam, lông nó xù, cảm giác khi sờ vô cùng tuyệt vời.
Con mèo màu cam dường như bị cô đánh thức, mở mắt kêu "meo meo" một cái rồi cọ cọ vào cô ngủ tiếp.
Minh Hi chỉ cảm thấy tim mình tan chảy trong tích tắc, không khỏi thở dài: "Thật đáng yêu..."
Cô dậy rửa mặt, thay quần áo quay lại thì thấy con mèo cam vẫn ngồi bên giường, nhìn bằng đôi mắt mong chờ và khi thấy cô đi ra liền “meo” một tiếng với cô.
Cô dừng lại, bế mèo cam lên và ôm nó một lúc rồi mới rời khỏi phòng, khóa trái cửa lại.
Khi đến lớp, Minh Hi bắt đầu điên cuồng thêm vào giỏ hàng với nhà cho mèo, thức ăn mèo, đồ chơi mèo, vân vân.
Khi Ấn Thiếu Thần bước vào lớp, Minh Hi vẫn đang tìm kiếm về cách nuôi một con mèo.
Sau khi Ấn Thiếu Thần bước vào, anh nằm xuống bàn và hỏi Minh Hi, "Chép bài tập về nhà chưa?"
"Rồi."
"Hôm qua cho nó ăn gì?"
"Bánh bao."
Ấn Thiếu Thần lấy trong túi ra một gói thức ăn cho mèo, đưa cho Minh Hi: "Tôi xin của người khác, ngâm vào nước ấm rồi cho nó ăn."
“Ừ, được.” Minh Hi nhận lấy và bỏ vào túi.
“Sao không đem cho nó đi?” Anh thờ ơ nhìn Minh Hi ghi chép, trên ghi chép là chi tiết cách nuôi một con mèo.
"Nuôi, nó rất đáng yêu."
Ấn Thiếu Thần nhếch khóe miệng cười, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm.
Dáng vẻ của anh cũng rất đẹp trai nhưng tính tình lại quá lạnh lùng, lúc nào cũng thích cau mày nên trông hơi dữ tợn.
Nhưng khi cười trông rất đẹp, vì vậy Minh Hi không nhịn được nhìn nhiều thêm một chút.
“Gọi là Nguyệt Nha đi.” Minh Hi đột ngột nói.
"Hả?"
"Mèo con, gọi là Nguyệt Nha."
"Ồ... Gọi là con chó hay gì đó không phải dễ nuôi hơn sao?"
"……"
Ấn Thiếu Thần đợi một lúc không nghe trả lời, vì vậy hỏi: "Sao?"
"Tôi không muốn quan tâm đến cậu nữa."
"Được rồi, nó tên là Nguyệt Nha."
Lúc này họ tất nhiên không nghĩ được rằng vầng trăng khuyết mềm mại và dễ thương sẽ sớm trở thành "trăng tròn".
*
Phùng Mạn Mạn bất ngờ chia tay bạn trai.
Phùng Mạn Mạn thật ra có bạn trai, nhưng cô ấy rất kín tiếng.
Bạn trai của cô ấy học lớp hỏa tiễn, là một học sinh được nhận vào bởi thực lực. Cấp ba anh ta mới vào Gia Hoa. Ngoại hình không tồi, dáng người cũng rất khá, thuộc loại nam sinh tầm trung, nhìn khá vừa mắt.
Là học bá của lớp hỏa tiễn không chứng tỏ là không nói chuyện yêu đương, cả hai đã quen nhau ngay sau khi gặp mặt.
Dù gì thì hai người cũng đã hẹn hò được hơn nửa năm.
Nhưng lớp hỏa tiễn và lớp quốc tế luôn đối đầu với nhau.
Học sinh lớp hỏa tiễn chướng mắt đám học dốt lớp quốc tế này, tất cả đều dựa vào gia đình mới có thể lên cấp ba.
Học sinh trong lớp quốc tế chướng mắt lớp hỏa tiễn cao ngạo, hất mũi lên trời. Phải biết rằng tất cả bọn họ đều là những người chiến thắng ngay từ vạch xuất phát, thật không biết nhóm người này khoe khoang cái gì.
Phùng Mạn Mạn quen bạn trai một cách bí mật, cũng là vì bạn trai cô ấy không muốn công khai, hai người chỉ gửi tin nhắn và hẹn nhau đi chơi trong kỳ nghỉ.
Ban đầu cô ấy không để ý, cuối cùng sau khi chia tay, hai người hoàn toàn trở thành người qua đường.
Chính là Phùng Mạn Mạn làm ầm ĩ lên, lớp quốc tế mới biết rằng hai người họ thực sự đã từng quen nhau.
Phùng Mạn Mạn lúc đầu không muốn ồn ào nhưng sau khi biết bạn trai cũ chia tay cô ấy chưa đầy một tuần đã công khai theo đuổi Đường Tử Kì, ngày nào cũng đi theo nói chuyện phiếm với Đường Tử Kì, hôm nay còn tặng quà, Phùng Mạn Mạn mới bùng nổ.
Bắt đầu quan hệ với những cô gái khác trong một thời gian ngắn sau khi chia tay như vậy là một kiểu lừa dối!
Đặc biệt là bạn trai cô ấy lúc còn quen nhau vô cùng keo kiệt, quen lâu như vậy cũng không tặng cho cô ấy một món quà tử tế nào.
Bây giờ bạn trai cũ chủ động tặng quà Đường Tử Kì, điều này thể hiện điều gì?
Bạn trai cũ của cô ấy không thích cô ấy chút nào, ở bên cô ấy chỉ vì điều kiện gia đình tốt.
Bây giờ gặp Đường Tử Kì xinh đẹp có học, nữ thần trong lòng xuất hiện liền nhanh chóng chia tay với Phùng Mạn Mạn, còn thể hiện ra rằng vì Phùng Mạn Mạn không chịu nổi chiến tranh lạnh nên mới chia tay.
Tên cặn bã!
Phùng Mạn Mạn tính tình nóng nảy, tất nhiên là không chịu nổi chuyện này.
Sáng sớm Minh Hi vừa vào trường liền bắt gặp Phùng Mạn Mạn đang la lối ở cửa lớp hỏa tiễn, chưa kịp cất cặp sách đã chạy đến ôm Phùng Mạn Mạn.
Cô nhớ rõ tình tiết này.
Phùng Mạn Mạn là một trong những nữ phụ làm bia đỡ đạn trong cuốn sách.
Sau khi chia tay với bạn trai cũ rất tức giận, đến lớp hỏa tiễn đứng ở cửa chửi bới cặn bã, nhân tiện chửi bới Đường Tử Kì.
Đường Tử Kì thuộc loại nằm không cũng trúng đạn, bởi vì cô ấy đã thực sự đã từ chối tên cặn bã này nhiều lần, bị mắng vô cùng tủi thân.
Còn có nguyên chủ Minh Hi ở bên cạnh châm dầu vào lửa, làm cho Phùng Mạn Mạn trở thành nữ phụ bia đỡ đạn ác độc ngu ngốc, vậy mà lại bắt đầu gây rối với nữ chính.
Khi đó, Ấn Thiếu Thần và Đường Tử Kì đã có quan hệ nuôi mèo, Ấn Thiếu Thần có ấn tượng tốt về Đường Tử Kì nên sau khi biết chuyện này đã hung ác trừng trị Phùng Mạn Mạn, vốn quan hệ của hai người này đang không tồi lại tan vỡ.
Cái kết của sự việc là do Phùng Mạn Mạn không thể chịu đựng được những lời chỉ trích, sau khi bị Đường Tử Kì vả mặt nhiều lần và bị Ấn Thiếu Thần trả thù nên chuyển đến một trường học khác.
Tên cặn bã sau đó gặp Đường Tử Kì cũng phải đi đường vòng, không dám trêu chọc cô ấy.
Minh Hi của hiện tại khác với Minh Hi trước đây, cô là bạn tốt của Phùng Mạn Mạn nên hiển nhiên cô sẽ không đứng nhìn Phùng Mạn Mạn làm chuyện ngu ngốc.
Cô vội vàng chạy tới, ôm lấy Phùng Mạn Mạn kéo cô ấy ra ngoài.
Cô là nhân vật phản diện số một và là một nữ phụ độc ác.
Hai người nữ phụ xấu xa ở cùng nhau, cho dù có kẻ thù khác nhau thì cũng nên đoàn kết, cô không thể nhìn Phùng Mạn Mạn hành động liều lĩnh, cuối cùng kết cục thảm hại.
“Sao cậu mẹ nó không nói gì đi? A?!” Phùng Mạn Mạn đã tức điên lên, đẩy Minh Hi ra tiếp tục mắng, “Chỉ biết tiêu tiền của tôi thôi chứ gì, khi nào cậu sẽ trả năm nghìn mà cậu đã vay của tôi? A? Không đủ tiền sao? Do mua quà cho nữ thần của cậu à?”
Mặt bạn trai cũ của Phùng Mạn Mạn xanh mét, anh ta trừng mắt với Phùng Mạn Mạn rồi nói: "Đừng nói nhảm!"
“Tôi đâu có nói nhảm, để tôi phải lấy ghi chép chuyển khoản ra đúng không?” Phùng Mạn Mạn lấy điện thoại di động ra để tìm ghi chép chuyển khoản, bởi vì tức giận mà tay cô ấy phát run.
Minh Hi bước tới, mạnh mẽ ôm lấy Phùng Mạn Mạn an ủi: " Phùng Mạn Mạn, đừng náo loạn nữa, không đáng đâu."
“Tớ mẹ nó phát điên rồi.” Phùng Mạn Mạn vô cùng uất ức.
"Mạn Mạn, tức giận cũng phải nhớ kĩ, người sai là tên đó không phải người khác, đừng để người vô tội cũng bị trúng đạn, dù sao thì người ta cũng không làm gì cả." Minh Hi ôm Phùng Mạn Mạn đang kích động, muốn gọi lại một chút lí trí của cô ấy.
Điều cần thiết đầu tiên cho sự sống còn của một nữ phụ độc ác đó là đừng chọc tức nam nữ chính.
Miễn là không dính dáng gì thì bản chất của vấn đề này sẽ khác.
“Tớ không muốn gây khó dễ với người khác, tớ chỉ muốn mọi người biết anh ta là loại gì thôi, tớ cũng không tin anh ta có thể theo đuổi những người khác.” Phùng Mạn Mạn gật đầu, cố nén nước mắt nói.
Minh Hi thở phào nhẹ nhõm tiếp tục thuyết phục: "Bây giờ mọi người đều biết anh ta là loại người như thế nào rồi, cậu ở đây cũng chỉ làm xấu mặt mình thôi".
"Tớ không quan tâm, tớ không thèm để ý đến họ."
"Nhưng tớ không muốn nghe người khác nói xấu về cậu, tại sao bạn bè của tớ phải bị họ nói này nói nọ? Không phải không có ai để ý đến cậu, Lưu Tuyết và tớ sẽ cảm thấy đau lòng." Minh Hi tiếp tục.
Lưu Tuyết vốn là cổ vũ Phùng Mạn Mạn chửi bới, sau khi nghe xong cũng phối hợp gật đầu: "Đúng vậy."
Sau đó đến giúp ngăn Phùng Mạn Mạn lại.
Phùng Mạn Mạn mím môi không nói nữa.
Tuy nhiên, sự uất ức mà cô ấy cố nén ai cũng có thể nhận ra được qua đôi mắt ngập nước, bộc lộ sự không cam lòng và căm giận.
Minh Hi có một tính khí mềm mỏng.
Người khác bắt nạt cô, không chừng cô có thể hiền như bụt mà bỏ qua. Nhưng nếu bắt nạt bạn bè của cô, cô sẽ rất cứng rắn.
Minh Hi là một người như vậy.
"Đầu tiên, cậu phải trả lại số tiền đã nợ Mạn Mạn. Sau đó công khai xin lỗi Mạn Mạn và thừa nhận rằng cậu đã quá đáng", Minh Hi nói với bạn trai cũ của Phùng Mạn Mạn.
“Tại sao tôi phải xin lỗi?” Bạn trai cũ của Phùng Mạn Mạn lại có thể vô cùng đúng tình hợp lí mà ngồi trên bàn cười lạnh, “Lúc trước tôi chỉ cá cược với người khác xem có thể theo đuổi được cô ta không, căn bản không có ý định nghiêm túc, chỉ muốn cùng cô ta chơi đùa một chút, ai biết cô ta lại dữ dội như vậy?"
Phùng Mạn Mạn vốn đã khá hơn một chút nhưng khi nghe thấy lời này, cô ấy tức giận đến mức muốn lao vào đánh người.
"Cậu không biết làm như thế vô cùng tồi tệ à? Cậu có khác gì cặn bã không?" Minh Hi cũng tức giận.
"Tôi mà là cặn bã? Không phải do đám học sinh lớp quốc tế các người ngu dốt sao? Tổng điểm là 750. Nếu các người có thể thi được 200 điểm chắc sẽ vui mừng nhảy nhót nhỉ? Thực sự nghĩ rằng tôi có thể coi trọng loại người như vậy à? Đứng chót của lớp chúng tôi còn cao hơn 300 điểm so với đứng nhất trong lớp các người!"
Minh Hi giận dữ nhìn tên cặn bã, thậm chí còn nghe thấy những người khác trong lớp cười khẩy, dường như cũng cảm thấy có lý.
Học dốt không đáng được tôn trọng sao
“Các người học tốt lắm thì sau này cũng chỉ là người làm công cho nhà chúng tôi thôi!” Minh Hi vặn lại.
"Tôi biết cậu, nhà có hầm mỏ, tuyệt lắm, ông đây cho dù có nghèo túng như thế nào thì cũng sẽ không tới nhà cậu đào hầm! Tôi thấy gia đình cậu là cha truyền con nối, chủ hầm mỏ có thể có đầu óc của một đứa trẻ như vậy sao?"
“Vậy thì vượt qua cậu!” Minh Hi đột ngột nói vô cùng nghiêm túc.
“Cái gì?” Tên cặn bã hỏi như không nghe rõ.
"Vậy thì thành tích của tôi sẽ vượt mặt cậu, nếu vượt được, cậu phải quỳ xuống xin lỗi toàn thể lớp quốc tế."
Tên cặn bã giống như vừa nghe được một câu chuyện cười.
Minh Hi!
Quá nổi tiếng!
Trước khi chuyển trường thứ hạng toàn đếm ngược, là điển hình của loại ngực to không não.
Bây giờ não tàn này lại nói muốn vượt qua hắn?
Nực cười!
"Đừng có buồn cười như vậy chứ? Hạn chót là trước khi tốt nghiệp à? Hiện tại bắt đầu không phải muộn rồi sao?" Tên cặn bã vẫn đang hét lên.
“Dương Hào, cậu thật quá đáng!” Lúc này Đường Tử Kì đột nhiên nói.
Cho dù là bạn học, Đường Tử Kì cũng không chịu nổi nữa.
Dương Hào cuối cùng cũng ngậm miệng lại, nhìn Đường Tử Kì không nói gì.
Thấy trong phòng học không còn tiếng động, Ấn Thiếu Thần, Thiệu Dư cùng Hàn Mạt mới đi tới, đứng ở cửa nhìn Dương Hào.
Nhìn thấy những người này, các học sinh lớp hỏa tiễn lập tức xìu xuống.
Khi Ấn Thiếu Thần bước vào, anh liếc nhìn Minh Hi, rồi đi về phía Dương Hào.
Dương Hào theo bản năng đứng lên, muốn tránh nhưng đã muộn, Ấn Thiếu Thần đã đánh tới trước mặt hắn.
Anh thích đánh vào bụng, chỗ đó mềm, khi đánh thì tay không đau nhưng bên kia lại rất đau.
Dương Hào cong người, rên một tiếng.
"Cặn bã chính là cặn bã, không liên quan gì đến học tốt hay không. Tính tình tồi tệ như vậy thì dù có học giỏi đến đâu cũng chỉ là rác rưởi." Sau khi Ấn Thiếu Thần nói xong, liền túm áo sơ mi của Dương Hào xách tên này ra ngoài rồi hất xuống làm Dương Hào ngã trước mặt Phùng Mạn Mạn.
“Mày cá cược với ai?” Ấn Thiếu Thần hỏi.
Lớp học bỗng trở nên yên ắng.
Ấn Thiếu Thần không đợi câu trả lời, vừa đá Dương Hạo đang ngã trên mặt đất, vừa hỏi lại: "Mày cá cược với ai?"
Minh Hi bị cảnh tượng đầy máu ở hai mũi Dương Hào dọa sợ, chân tay đang luống cuống thì bị Ấn Thiếu Thần che mắt lại.