Thầy từ trên cao, 2 tay bỏ vào 2 túi quần, đanh mặt nhìn xuống. Tôi kéo khoé miệng cười giả lả:
- Hi anh!
Ổng nheo mắt rồi ngồi xuống bên cạnh, tôi quay qua hỏi:
- Anh làm xong rồi hả?
- Ừ.
- Anh ăn dâu không? Nè.
Tôi đưa trái dâu kề lên miệng ổng. Thầy há miệng cắn lấy, rồi nhăn mặt nhăn mày khiến tôi nhìn mà buồn cười không thể tả:
- Trời, sao chua dữ thần vậy?
- Vầy mà chua á, ngọt muốn chết, dâu nhà anh đó mà chê!
Tôi bĩu môi lấy 1 trái khác cho vô miệng nhai cho bõ ghét , ổng nheo mắt nhìn tôi ăn ngon lành bắt đầu móc mỉa:
- Tại mới ăn giấm, nên nhai gì cũng thấy chua.
- Nữa... riết anh tào lao quá đi!
Tôi đưa mắt lườm ổng tỏ vẻ không phục, thầy đưa 2 tay dang rộng ra đặt lên lưng ghế, bắt đầu kể chuyện vu vơ:
- Hồi còn sống, ba mẹ tôi hay ngồi ở băng ghế này lắm! Đến khi qua đời rồi, thỉnh thoảng chiều tối vào tầm giờ này, chú quản gia cũng thấy bóng họ vẫn còn ngồi đây.
Nghe ổng dứt câu 1 cái, tôi buông rổ trái cây xuống tái mặt lao đến ngồi thẳng lên đùi, quàng tay ôm lấy cổ ông không dám hó hé gì nữa! Nhớ thêm lại chuyện lúc chiều gặp mẹ thầy, càng khiến tôi gắt gao ôm ổng chặt thêm. Tôi vùi mặt vào cổ thầy, miệng bực dọc:
- Anh chơi kì quá nha?
Ổng bật cười vì chọc tôi được 1 vố tái mặt, 1 tay đặt lên đùi, 1 tay bám lấy eo tôi. Lúc này tôi ngờ ngợ mình bị ăn quả lừa rồi, nên bặm môi đẩy thầy ra hậm hực, toan muốn ngồi lại vị trí cũ bên cạnh.
- Sao riết càng ngày anh càng lầy vậy? Khó ưa dễ sợ!
Thầy giữ tôi lại, có ý không cho tôi di chuyển, mặc tôi dây dưa giằng co đẩy người ổng ra, ổng bực bội gọi lớn:
- Mẹ ơi! Vợ con nó ngang nè mẹ! Tối nay mẹ nhớ về dạy dỗ lại dùm con nha!
Tròng mắt tôi cứng đơ lại, nhìn ổng như muốn nhai nát đầu ổng ra. Ông nội này ngày càng mất nết dễ sợ. Yêu đương khỉ gió gì với ổng chứ. Tối nay mà mẹ của ổng về thật, tôi thề tôi sẽ kí đơn li dị không chút do dự nào. Thấy tôi trắng mắt nhìn, không dám động đậy tay chân nữa, ông thầy già nhìn tôi bụm miệng cười:
- Cái mặt này nhìn vậy mà chết nhát!
- Kệ em.
Tôi kênh mặt đáp, ổng nhéo mũi tôi 1 cái rồi ôm tôi vào lòng, miệng thở dài:
- Lâu rồi mới được thư thái như vầy! Sau này về già, em có muốn về đây ở không?
Về già ư! Không biết chúng tôi có thể hạnh phúc sống với nhau đến đầu bạc răng long không nhỉ? Nhưng nếu quả thật được như vậy, sẽ thật là hạnh phúc biết mấy. Tôi khẽ gật đầu trả lời:
- Em muốn.
Thầy siết tôi chặt thêm, miệng vẫn không quên chọc ghẹo:
- Mai mốt có già rồi, em đừng bướng bỉnh như thế này nữa nha. Bây giờ còn trẻ, anh còn chịu được, sau này về già em mà còn như vậy! Anh nhồi máu cơ tim chết 1 cái, là cho e ở lại ôm hận khóc trong cô đơn, lúc đó ráng mà chịu.
- Xì, lúc đó em sẽ kiếm thêm ông già nào bầu bạn, thay thế anh sống qua ngày, anh cứ khéo lo.
- Em...
Ổng trợn mắt bặm môi, 2 tay nắm chặt thành quyền tức nghẹn không nói nên lời, khiến tôi đắc ý cười thắng lợi. Con ngươi ổng co lại, đưa mắt qua lườm tôi, miệng đay nghiến:
- Được...được lắm! Vậy thì hằng đêm tôi sẽ hoá thành 1 con quỷ già hung ác, đứng trên đầu giường bóp cổ cho tới khi nào em quy tiên theo tôi thì mới thôi.
- Ác ôn.
Tôi lầm bầm chửi ổng trong miệng, rồi tự nhiên sực nhớ ra:
- Ủa anh. Mình đi hết rồi, chị Như ở nhà 1 mình làm sao?
Nghe tôi hỏi tào lao, ổng cau mặt:
- Thay vì quan tâm người khác, em nên dành thời gian tu tâm dưỡng tánh của mình đi!
Ổng vừa dứt lời thì điện thoại trong túi quần thầy vang lên. Ổng móc ra, là 1 dãy số lạ. Thầy gạt qua rồi đưa lên tai, miệng trả lời:
- Alo.
Ở cự li gần, tôi hoàn toàn có thể nghe thấy giọng chị Như qua loa điện thoại:
- Anh Vũ hả? Mọi người đi đâu hết rồi, em sợ quá!
- Em sợ thì khoá cửa phòng cho chắc rồi đi ngủ sớm đi. Anh đang bận lắm! Bye em.
Thầy dửng dưng trả lời rồi cúp máy trong tích tắc, miệng lầm bầm:
- Mốt con nhỏ này chết linh lắm nè!
Tôi phì cười vì sự độc mồm độc miệng của thầy. Chúng tôi dùng bữa tối rồi trở về phòng ngủ, định bụng nghỉ ngơi sớm để ngày mai chuẩn bị cho giỗ chạp. Do lạ chỗ và buổi trưa có ngủ 1 giấc, nên tôi không thể nào vào giấc được. Và hình như thầy cũng vậy, ổng cũng trằn trọc qua lại đủ tư thế. Nên tôi lên tiếng hỏi:
- Anh không ngủ được hả?
- Ừm, chắc do buổi trưa ngủ sâu quá!
- Em cũng vậy!
Thầy gác chân lên đùi tôi, đầu nhổm dậy chống lên tay. Nhìn tôi hồi lâu rồi hỏi:
- Có muốn anh kể chuyện cho em nghe không?
Má ơi! Làm như tôi là trẻ lên ba, trước khi ngủ phải được nghe truyện cổ tích hay gì? Tôi đảo con mắt 1 vòng suy nghĩ rồi nói:
- Anh có chuyện gì để kể?
- Chứ em muốn nghe chuyện gì?
- Ừm...em muốn nghe về chuyện tình của ba mẹ anh.
Vì nghe dì Phương nói rằng, ba của thầy thương mẹ thầy dữ lắm. Bất chấp tất cả để đến được với bà. Đến khi bà mất, ông cũng đau lòng đi theo. Chuyện tình của ba mẹ thầy vang danh 1 thời luôn mà. Nghe tôi nói vậy, thầy mỉm cười rồi xác nhận lại:
- Em muốn nghe lắm sao?
-“ Anh mau kể đi mà.” Tôi túm lấy tay thầy lắc lư hối thúc. Còn thầy nhíu cặp chân mày, ngước mắt lên suy nghĩ:
- Để anh nhớ lại cái, chuyện này anh cũng nghe kể lại thôi.
Ba thầy hồi đó là công tử thuộc giới thượng lưu, con của 1 trong Tứ Đại Phú Hộ thời đó, nổi tiếng giàu có và danh giá nhất nhì vùng. Ông cũng được qua Tây Tàu học vài năm rồi mới trở về quê hương để cai quản, kế thừa sự nghiệp gia đình. Ông tên là Khổng Thành Vương, hay còn gọi là cậu hai Vương. Đến tuổi dựng vợ gả chồng, mặc cho ba mẹ ông - hay nói cách khác là ông bà nội của thầy mai mối, coi mắt biết bao thiên kim tiểu thư đài các, con của các gia đình danh gia vọng tộc thời đó, nhưng ông vẫn không vừa ý 1 ai. Cho đến khi 25 tuổi, theo quan điểm hồi xưa là đã khá lớn tuổi trong việc dựng vợ gả chồng rồi, ông vẫn lẻ bóng. Vì là con trai độc nhất và là con của bà Cả, còn bà Hai và bà Ba lại sinh toàn con gái, nên ba mẹ ông lo lắng hối thúc khôn nguôi. Nhưng do trời sinh tính cách ông quá ngang tàng, cố chấp ( cái này có gen), nên ba mẹ ông đành bó gối chịu thua.
Vì đam mê săn bắn, nên trong 1 lần cùng vài người bạn lên rừng ở trên Lâm Đồng săn thú vật hoang dã. Do háo thắng đuổi theo 1 con nai mà bị tách đoàn nên ông lạc vô rừng sâu. Do không phải là dân bản địa, ông hoàn toàn mù đường. Chỉ biết men theo con suối, hy vọng có thể tìm được ngôi làng nào đó của người dân để hỏi đường.
Mẹ thầy là con của 1 lương y vô cùng tâm đức, nhưng gia cảnh lại nghèo khó trên Lâm Đồng. Ngày bà sinh ra, cây hoa liễu trước nhà trổ rất nhiều bông, nên ông ngoại thầy mới đặt tên là Hoa Liễu. Lúc bà tròn 18 tuổi, xinh đẹp, ngoan ngoãn lại giỏi giang nên mặc dù nhiều trai làng ngỏ ý cưới xin, nhưng ông ngoại của thầy cũng chưa vừa ý 1 ai.
Hôm đó, mẹ thầy cũng lên rừng hái thuốc. Do là vào mùa hè nóng bức, giữa rừng sâu nước độc lại chẳng có ai, nên bà liều mình cởi đồ xuống suối tắm tiên, vì mồ hôi chảy nhễ nhãi quá rồi!
Chẳng may vừa lúc ba thầy đang lạc đường đi qua, nên bao nhiêu cảnh xuân của bà lồ lộ ra hết trước mặt ông. Ông xấu hổ quay mặt, tính âm thầm bỏ đi trong lặng lẽ, không cho bà biết sự hiện diện của mình. Nhưng khi vừa nhìn thấy khuôn mặt đẹp như tiên giáng trần của bà, ông bị sét tình đánh trúng. Nên cứ ngơ ngẩn ngắm bà đang ngâm mình dưới suối. Mái tóc bà dài, mượt, đen lay láy, do thấm nước nên dính bết theo đường cong trên ngực và lưng, tương phản rõ rệt với làn da trắng sữa long lanh dưới ánh mặt trời. Hai bầu ngực căng tròn hồng nhuận của thiếu nữ vương những giọt nước chảy xuống dưới eo con kiến khiến yết hầu của ông giật giật. Vì thân hình của bà quá nóng bỏng, đốt cháy con mắt của ông hơn cả ánh mặt trời chói chang trên kia. Khi bà cười, má phải lún xuống 1 núm đồng tiền duyên dáng càng làm ông chết đứng tại chỗ. Tình thế của ông lúc này như kiểu nhìn phát yêu luôn không cần suy nghĩ. Một vài ý định bậy bạ tăm tối nảy ra trong đầu chàng trai trẻ đang hừng hực sức xuân. Bà là người con gái đầu tiên khiến ông rung động và cảm thấy vừa mắt, ưng ý nhất.
Khi bà quay lại thấy có người thanh niên đang chăm chăm nhìn mình không chớp mắt. Theo phản xạ, bà hoảng hốt la lên với lấy quần áo của mình trên vách đá để che kín người lại. Ba thầy thấy bà đang sợ hãi, vội định thần lại, xoay mặt đi, miệng xin lỗi bà rối rít. Giải thích thanh minh rằng mình đang bị lạc, cần tìm người chỉ đường xuống núi. Bà vội vàng bận quần áo vào người, quàng giỏ thuốc lên vai, bẽn lẽn xấu hổ nhìn ông hỏi có muốn đi theo bà không? Bà dẫn đường cho đi. Thật ra khi nhìn thấy vẻ ngoài hào nhoáng, xuất chúng của ba thầy, tâm hồn thiếu nữ trong bà cũng đã rung động rồi.
Ông vui mừng đồng ý cảm ơn bà, rồi giành lấy giỏ đựng thuốc của bà mà mang lên vai mình. Hai người vừa đi vừa trò chuyện, tìm hiểu hỏi thăm nhau. Nghe giọng nói dịu dàng thắm thiết và rất đỗi gần gũi của bà, ông lại càng yêu mến bà hơn. Bà dẫn ông đi băng qua nhiều cánh rừng, thỉnh thoảng dừng chân lại nghỉ ngơi dưới những gốc cây cổ thụ to lớn mấy trăm năm tuổi. Suốt quãng đường, ông cứ nhìn bà say đắm khiến bà thẹn thùng đỏ bừng hết 2 gò má. Lấy hết can đảm của mình, ông nắm lấy tay bà hỏi:
- Em đã có ai chưa?
Bà chỉ ngại ngùng lắc đầu, ông vui mừng khôn xiết kéo bà ôm vào lòng giữa khu rừng tràn ngập tiếng chim kêu ríu rít. Trên đầu họ, những đàn bướm đủ màu sắc đập cánh bay phấp phới dưới những vòm lá xanh ngát, bị ánh mặt trời xuyên thủng. Những tia nắng vàng chiếu từng đường thẳng rọi xuống 2 con người yêu nhau từ lần gặp đầu tiên.