Ngắm Bắn Trúng Tim Anh

Chương 42


Nhiễm Nhị cho tới bây giờ đều cảm thấy cô và Thẩm Hách không ở cùng một con đường, Thẩm Hách có dã tâm, không muốn ở trong dàn nhạc cả đời, cũng không muốn chơi violin cả đời, anh ta muốn tham vọng lớn hơn, anh ta muốn tham gia kỳ thi quốc gia, đi theo con đường làm quan, hơn nữa không phải chỉ làm một nhân viên nhỏ.

Nhưng dựa vào hoàn cảnh gia đình của anh ta, nếu muốn một bước lên trời thì vẫn có chút khó khăn, cho nên anh ta mới dấy lên dã tâm so sánh mãnh liệt, ghen tị đến mức biến dạng.

Nhiễm Nhị cảm thấy những thứ này đều không có quan hệ gì với cô, Thẩm Hách cũng không có quan hệ gì với cô. Cô đến bữa tiệc bởi vì đây là một chương trình biểu diễn, cô thích kéo cello kéo cả đời, thích sự yên tĩnh, bình lặng như một nhạc sĩ.

Sau đó, cô có thể kết hôn, sinh một đứa trẻ, tiếp tục chơi cello, cùng chồng cô nuôi sống gia đình, giống như cha mẹ cô, bị cuộc sống ngày thường mài giũa, trở nên lải nhải, nhưng vẫn rất ân ái.

Nhưng cũng có thể sẽ không, Nhiễm Nhị hai mươi hai tuổi vẫn cảm thấy, nam giới là một loại động vật kỳ quái, đến bây giờ cô vẫn chưa nghiên cứu được kỹ càng.

Nếu như vậy, cô thà không kết hôn, dù sao A Tín cũng không kết hôn, nhưng vẫn có thể dùng tiếng hát chạm vào lòng người.

Huống hồ, cô còn có một Kiều Nghiên Phi luôn gặp người là bất thiện.

Cùng Thẩm Hách nói chuyện phiếm được một nửa, Kiều Nghiên Phi đáng yêu của cô đã đi tới cứu cô đi.

Ban nhạc còn có một số người chưa về, nhưng Nhiễm Nhị đã mệt mỏi, Kiều Nghiên cũng mệt mỏi. Hai người tay trong tay đi ra ngoài khách sạn.

Ven đường có một chiếc SUV, thân xe màu trắng đặc biệt nổi bật dưới màn đêm, Lâm Trạm từ trên xe đi xuống.

Nhiễm Nhị nhìn thấy anh, giống như nhìn thấy một người bạn cũ, chạy về phía anh: "Anh còn chưa tan tầm sao?"



Trong bóng đêm, Lâm Trạm cười, giơ cổ tay lên xem thời gian: "Mười phút nữa vừa lúc tôi tan tầm, cô muốn về nhà sao? Tôi đưa cô đi."

Kiều Nghiên Phi nghênh ngang đi tới, tay khoác lên cổ Nhiễm Nhị: "Anh đẹp

trai, không phải là thừa dịp giờ làm việc, len lén lẻn ra gặp Nhị Nhị nhà chúng ta đó chứ?” Cô ấy trêu chọc Lâm Trạm: "Cẩn thận bị trừ tiền thưởng nha!”

Lâm Trạm mỉm cười hỏi ngược lại: "Thời gian này nếu tôi còn đang làm việc, đã xem như tăng ca quá giờ, vì sao còn bị trừ tiền thưởng?"

Kiều Nghien Phi nói không lại anh, lại không muốn trêu chọc quá mức trước mặt Nhiễm Nhị, vung tay lên, tỏ vẻ buông tha cho anh.

Nhiễm Nhị từ trước đến nay không có khái niệm thời gian gì cả, nghe Lâm Trạm nói xong, mới nhớ tới cầm điện thoại di động lên xem, hô lên: "Đã mười một giờ rồi!"

Lâm Trạm gật gật đầu: "Giờ này không dễ bắt taxi đâu, lên xe tôi đi." Anh nhìn Kiều Nghiên Phí: "Cô là bạn cùng phòng của Nhiễm Nhị sao? Cô có muốn cùng đi không?"

"Tôi?" Kiều Nghiên Phí nhìn Nhiễm Nhị, ý vị thâm trường nói: "Tôi không cần, tôi sợ làm hỏng chuyện tốt của hai người!"

Tim Nhiễm Lung tim run rẩy, cắn răng trách móc: "Nói bậy cái gì vậy!"

Phía sau có khách lục tục từ khách sạn đi ra, Thẩm Hách và bố mẹ anh ta cũng đi ra, từ xa lớn tiếng gọi Nhiễm Nhị.



"Nhị Nhị!" Theo âm thanh xuất hiện, anh ta sải bước chạy đến trước mặt Nhiễm Nhị, cùng lúc nhìn thấy Lâm Trạm.

Gặp lại nhau, Thẩm Hách ghen tị đến đỏ mắt, còn Lâm Trạm vẫn lạnh nhạt như trước, trong mắt Lâm Trạm toát ra sự lạnh nhạt cùng khinh thường, làm cho Thẩm Hách lại liên tưởng đến khuất nhục chịu đựng Phùng Dĩ Mạc vừa nãy.

Vì thế khi nghe Nhiễm Bội nói: "Tôi đi xe của Lâm Trạm về" những lời này, anh ta hận không thể đem phần khuất nhục kia áp lên người Lâm Trạm.

Vì thế, Thẩm thiếu gia hai tay đút vào túi, khóe miệng nhếch lên khinh bỉ nói: "Nhị Nhị, em xác định muốn ngồi lên chiếc xe kia?" Không đợi Nhiễm Nhị đáp, anh ta lập tức mở miệng: "Xe Nhật, thân xe mỏng, hệ số an toàn thấp, ưu điểm duy nhất…" Anh ta nhẹ giọng: "Chính là tiết kiệm nhiên liệu, rẻ tiền."

Nhiễm Nhị cảm thấy câu nói này của anh ta làm cho cô nổi giận, nếu như ngày thường nói chuyện với Thẩm Hách, cô không nói được câu nào ra hồn thì cũng thôi đi, nhưng mỗi lần Thẩm Hách và Lâm Trạm gặp nhau, máu trong huyệt thái dương của cô lại nóng lên.

Tuy rằng Thẩm Hách chỉ gặp Lâm Trạm hai lần.

Nhiễm Nhị trong nháy mắt dấy lên một loại cảm xúc, muốn hóa thân thành một

nữ chiến sĩ, cầm tấm chắn bảo hộ nam thần của cô.

Nhưng nam thần của cô không cần cô bảo vệ, sau mấy phút im lặng không tiếng động, Lâm Trạm tỏ vẻ không sao cả tiếp lời: "Cho nên, anh muốn đua xe sao?"

"..." Cả người Thẩm Hách run lên: "Cảnh sát Lâm! Đừng quên anh là cảnh sát, cảnh sát đua xe, anh có biết chuyện gì sẽ xảy ra không?"

"Không được tốt lắm." Lâm Trạm trầm giọng: "Nhưng sẽ không xuất hiện hậu quả tôi không thể chịu trách nhiệm, huống hồ, anh đã điều tra qua mọi chuyện về của tôi, hắn là đã từng nghe nói, tôi không tính là cảnh sát tốt."