Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 171: Trận chiến kết thúc.




Khoảnh khắc luồng khí thế này xuất hiện, Lý Ngọc vốn dĩ đang ngồi yên cũng phải kinh ngạc đứng bật dậy.

- Là địa giai, phán đoán của ta quả nhiên không sai.

Lý Ngọc cảm nhận khí thế phi phàm, đột nhiên hai tay nắm chặt, tinh quang không ngừng ánh lên trong mắt.

Không chỉ Lý Ngọc, rất nhiều người có mặt đều cảm nhận được luồng khí thế mãnh liệt này, tất cả đều ngạc nhiên vô cùng.

Liền sau đó, biểu tình trên mặt mọi người đột nhiên chuyển sang hết sức phức tạp.

- Là địa giai, không ngờ hắn cũng đột phá đến địa giai.

Lý Dịch Phi ngồi một góc, cảm nhận luồng khí thế ngút trời, lẩm bẩm nói,

- Chẳng trách hắn không nhận lời khiêu chiến của ta, không phải hắn sợ thua, mà là hắn căn bản không thèm đánh với ta.

Lý Dịch Phi tự cười giễu cợt mình.

Khí thế mỗi lúc một tăng, một bóng người mờ mờ xuất hiện trên miệng hố, không ai khác, đó chính là Hàn Phong đã bị Đường Vũ Nhu đánh lún xuống đất.

Khí thế trên người Hàn Phong lúc này bạo tăng, kinh khí trong tay đánh vào bạch quang.

Bạch quang lúc trước còn khiến mọi người cảm thấy bị đè nén, lúc này chẳng khác gì một tờ giấy mỏng, bị Hàn Phong xé vụn trong chớp mắt, nhất thời hóa thành hoa tuyết.

Kinh khí trên người Hàn Phong vẫn không giảm, xé rách không khí, mang theo những tiếng rít chói tai trực tiếp bay thẳng lên, hướng vào Đường Vũ Nhu lúc này vẫn còn đang lơ lửng giữa không trung.

Kì thực, ngay từ lúc băng tuyết tế bị Hàn Phong phá vỡ, Đường Vũ Nhu đã cảm nhận được điều này, chỉ có điều băng tuyết tế là sức mạnh được cô đổi bằng tất cả đấu khí trên người mình.

Vốn cứ tưởng chỉ cần dựa vào uy lực gần chạm đến địa giai của băng tuyết tế, có thể hoàn toàn đánh bại Hàn Phong. Vậy mà lúc này, Hàn Phong đang đứng trước mặt cô, không hề sứt mẻ, hơn nữa còn có kình khí ẩn hàm khí tức bạo liệt.

Liếc nhìn Hàn Phong một cái, Đường Vũ Nhu lộ ra một tia khổ tiếu, cô còn có thể giữ được mình giữa không trung đã là miễn cưỡng lắm rồi, đâu còn sức để tránh luồng kính khí đang bắn đến chỗ mình.

Hàn Phong rõ ràng ngay từ ban đầu cũng không chú ý đến bộ dạng yếu ớt của Đường Vũ Phi nên chớp mắt đã thấy kình khí xuất hiện trước mặt Đường Vũ Nhu, chỉ còn một giây nữa là đến.



Ầm

Khí kình bạo liệt không nghiêng không lệch, đập trúng vào ngực Đường Vũ Nhu, Đường Vũ Nhu chỉ cảm thấy huyết khí cuộn trào, một ngụm máu tươi phun ra từ miệng cô, nhuộm thắm phần ngực áo.

Liền sau đó, thân thể yếu ớt của cô mất đi sự chống đỡ của đấu khí, như con diều đứt dây, nghiêng ngả giữa không trung.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Hàn Phong cũng phải ngây người.

Vốn dĩ thấy Đường Vũ Nhu thi triển băng tuyết kiếm kĩ, Hàn Phong còn định tìm hiểu một phen. Ai ngờ võ kĩ cuối cùng mà Đường Vũ Nhi sử dụng, uy lực gần tiếp cận địa giai.

Lúc này Hàn Phong không do dự thêm nữa, để tránh bị thương, hắn đành phải trực tiếp nâng khí thế của mình lên địa giai, như vậy mới ngăn được băng tuyết tế bá đạo, chỉ có điều ra tay quá nhanh nên Hàn Phong không kịp để ý đến tình trạng Đường Vũ Nhu.

Thấy Đường Vũ Nhu trúng đòn rơi xuống, Hàn Phong nhủ thầm "Thôi chết", vội động thân hình chạy đến trước mặt Đường Vũ Nhu, giơ tay ôm lấy cô, không để cô rơi xuống đất, bị thương nặng hơn.

Sau khi đáp xuống, Hàn Phong cẩn thận quan sát Đường Vũ Nhu, thấy sắc mặt cô trắng như tuyết, hai mắt nhắm nghiền, rõ ràng là đã ngất đi, còn phần ngực hơi nhô ra của cô, lộ rõ một vết máu lớn, khiến hắn nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.

Lúc nãy không chú ý, để cô bị thương như vậy, nghĩ đến đây, Hàn Phong vội vàng lấy ra một viên đơn dược, nhẹ nhàng bóp miệng Đường Vũ Nhu, bỏ vào.

Viên đơn dược vừa vào miệng là tan luôn nên Hàn Phong cũng không lo cô không nuốt được.

Tất cả diễn ra chỉ trong chớp mắt, ngay cả lúc Hàn Phong cho Đường Vũ Nhu uống xong thuốc, phần lớn những người có mặt vẫn chưa hồi lại được thần.

Đám đệ tử Băng Tuyết Các thấy Đường Vũ Nhu bị thương, nhất thời hoảng loạn, nhất là Tiểu Hàn - người có quan hệ tốt nhất với Đường Vũ Nhu, thất thanh kêu lên:

- Sư tỷ.

Loáng một cái, trực tiếp bay thẳng đến, sau lưng cô hai vị trưởng lão cũng đồng thời động thân.

Cả ba người cùng lên võ đài.

Sau khi ba người xuất hiện trên võ đài, đám đông bên dưới cũng triệt để hồi lại thần, dồn ánh mắt tràn ngập chấn động của mình sang phía Hàn Phong, rõ ràng địa giai khí thế mà Hàn Phong vừa thể hiện khiến họ không thể nào tin nổi.

Lý Ngọc xuất thân từ viễn cổ Thiên Môn còn Hàn Phong chỉ là một đệ tử nhị lưu tông môn. Có thể nói, Lý Ngọc đột phá địa giai, mọi người mặc dù kinh ngạc nhưng vẫn có thể chấp nhận sự thật này.

Hàn Phong xuất thân từ nhị lưu tông môn, thậm chí rất nhiều ngươi chưa từng nghe qua cái tên Huyền Nguyên Tông, nhưng nhị lưu tông môn nhỏ bé này lại bồi dưỡng ra một địa giai võ giả như Hàn Phong, hơn nữa còn là một địa giai võ giả chưa đến hai mươi tuổi càng khiến người ta cảm thấy khó tin.

Cả hội trường, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng nghị luận, nhưng mọi người vẫn chưa quên hẳn Đường Vũ Nhu đang nằm trong lòng Hàn Phong.



Bất luận Đường Vũ Nhu tính cách thế nào, cô cũng vẫn chỉ là một cô gái không hơn không kém, hơn nữa còn là một đại mỹ nhân. Bây giờ bị Hàn Phong đánh cho ngất đi, nhất thời khiến không ít đàn ông cảm thấy đau lòng.

Nhưng, mấy người của Băng Tuyết Các lên tới đài cũng không làm gì quá kịch liệt. Hàn Phong thấy người của Băng Tuyết Các xuất hiện, cũng tiến lên hai bước, sự định giao Đường Vũ Nhu cho họ.

Vừa hay Đường Vũ Nhu vốn dĩ đang hôn mê từ từ tỉnh lại, có lẽ viên thuốc mà Hàn Phong cho cô uống đã phát huy tác dụng.

Vừa tỉnh lại, Đường Vũ Nhu cảm thấy hình như mình đang dựa vào một cái gì đó rất ấm áp, còn chưa kịp làm rõ vấn đề, ngước mắt đã thấy khuôn mặt Hàn Phong gần trong gang tấc.

Đôi mắt đẹp chớp chớp hai cái, sau một hồi suy nghĩ thần tốc, Đường Vũ Nhu phát hiện mình đang được Hàn Phong ôm trong lòng, không khỏi giật mình kinh ngạc.

Đang định đứng lên thì không cẩn thận làm ảnh hưởng đến thân thể vốn đang bị thương, thêm một trận ho kịch liệt và một nửa trong đó dính lên y bào Hàn Phong.

Hàn Phong thấy Đường Vũ Nhu giãy dụa mà không làm được gì, nhưng cũng không dám buông tay, may mà Tiểu Hàn thấy vậy vội vàng cùng một vị trưởng lão chạy đến, đỡ Đường Vũ Nhu từ tay Hàn Phong.

- Đường cô nương, lúc nãy tình hình khẩn cấp, nếu có đắc tội hi vọng cô bỏ quá cho.

Hàn Phong chắp tay nói.

Dưới sự giúp đỡ của Tiểu Hàn và một vị trưởng lão, Đường Vũ Nhu đã có thể đứng dậy được, nghe Hàn Phong nói vậy, lập tức nghĩ đến việc thân thể trong trắng tựa ngọc của mình bị một người đàn ông xa lạ ôm, trong lòng không khỏi trào lên một cảm xúc không biết hinh dung thế nào. Nhưng Đường Vũ Nhu vẫn nhanh chóng nén cảm xúc lại, yếu ớt nói:

- Là ta không biết tự lượng sức mình, trận đấu này ta thua. Thực sự ngươi đã khiến ta ngạc nhiên thêm lần nữa.

Hàn Phong ngẫm nghĩ một lúc, rút từ trong ngực áo ra một viên đơn dược mày xanh lá cây, đưa cho Đường Vũ Nhu, nói:

- Đây là thất phẩm tiên linh đan, rất tốt cho việc phục hồi vết thương, hi vọng có thể giúp được cô.

- Hừ, sư tỷ ta bị ngươi đánh thành thế này, bây giờ còn giả từ bi.

Tiểu Hàn thấy Đường Vũ Nhu bị thương nặng, trong lòng sớm đã rất bất mãn, bây giờ lại thấy Hàn Phong làm bộ làm tịch, không kìm nổi lên tiếng quát.

Nhưng, Đường Vũ Nhu đã ngăn Tiểu Hàn lại, giơ tay nhận tiên linh đan từ tay Hàn Phong, đồng thời nói:

- Đa tạ!

Dứt lời, Đường Vũ Nhu được Tiểu Hàn dìu xuống võ đài, khoảnh khắc quay người rời đi, ánh mắt cô nhìn Hàn Phong lộ ra một luồng ý vị không rõ, vừa hay bị Hàn Phong nhìn thấy.