Mọi người lúc này đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ không thôi, cho nên trong một thời gian ngắn cả khoảng sân vẫn còn chìm trong im lặng.
Đột nhiên Lâm Phỉ Vân nhìn quanh một chút thấy không ai nói chuyện, liền kéo tay Lâm Nguyệt nhỏ giọng hỏi:
- Sư phụ, những trái cây xinh xắn này có phải đều là phần thưởng của chúng ta không?
Xôn xao!!!
Nghe Lâm Phỉ Vân nói, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía này.
Lâm Nguyệt và các đệ tử Huyền Thiên tông khác lúc này mới phản ứng lại, cả đám mặt mày đều hớn hở.
Dựa theo quy định thì mội lần thánh thụ kết quả, Thiên Thánh Cốc có được một quả, hoàng thất hai quả.
Sau đó dựa theo thứ tự xếp hạng, tông môn đứng thứ ba được một quả, thứ hai được hai quả.
Toàn bộ số còn lại sẽ thuộc về tông môn đứng thứ nhất.
Những lần đại hội trước, tông môn đứng nhất bình thường đều có từ ba đến năm quả.
Điều này cũng là quy củ đã định ra từ ngàn năm trước cho tới giờ cũng không có ai có ý kiến.
Nếu đúng theo quy định thì Huyền Thiên tông đứng thứ nhất, số lượng thánh quả có được chẳng phải là hơn bốn trăm quả sao?
Nghĩ vậy, Lâm Nguyệt liền cảm thấy tim mình như muốn phá ngực mà ra.
Lâm Nguyệt rất rõ ràng, có trong tay hơn bốn trăm thánh quả sẽ có ý nghĩa như thế nào.
Có số thánh quả này, nàng tin tưởng chỉ cần mười năm, Huyền Thiên tông chắc chắn sẽ trở thành một tông môn nhất lưu.
Điều mà Lâm Nguyệt đang nghĩ, người khác cũng đang nghĩ như vậy.
Bất quá, Hàn Phong lại khác với mọi người, sắc mặt hắn lúc này hơi trầm xuống.
Quay đầu lai nhìn Bố Lôi Địch và Phí lão, hai người này cũng đang khẽ cau mày, hiển nhiên hai người cũng đã phát hiện vấn đề.
- Hàn Phong, ngươi sao thế? Không vui sao?
Tiêu Linh có chút nghi hoặc nhìn Hàn Phong, hỏi.
Hàn Phong khẽ lắc đầu, hắn không muốn phá hư bầu không khí nên nói:
- Không có gì, ta chỉ là nghĩ đến một việc khác, hi vọng là ta nghĩ sai!
Thiên Thánh Cốc bên kia, Trác Minh và mấy trưởng lão sau khi thảo luận một phên cũng chưa thể đưa ra kết luận gì mà sai đệ tử bắt đầu hái thánh quả xuống.
Thánh quả nếu như không lập tức hái xuống thì qua bảy canh giờ sẽ tự động phân giải trở lại trong thánh thụ.
Do có hơn bốn trăm quả nên Thiên Thánh Cốc cũng phải mất một phen công phu mới hái được toàn bộ.
Sau khi thánh quả toàn bộ bị hái xuống, thánh thụ liền hiện lên vài dạo quang mang yếu rốt, rồi dưới ánh mắt của mọi người, thánh thụ vốn sinh cơ bừng bừng từ từ héo rút lại.
Một lát sau, thánh thụ trông giống như một cái cây đã héo, nhìn không còn chút sinh cơ nào.
Trác Minh thấy vậy thì liền vội vàng phân phó mấy trưởng lão tới kiểm tra.
- Cốc chủ, có lẽ do một lần kết xuất hơn bốn trăm quả nên năng lượng của thánh thụ đã hao tổn hết biến thành bộ dáng như thế này.
Sau khi kiểm tra, một vị trưởng lão bẩm báo lại.
Trác Minh liền hỏi:
- Nó có thể khôi phục lại không?
- Thánh thụ vốn là kỳ vật trong thiên đại, hơn nữa sinh cơ rất mạnh, tin rằng chỉ cần chờ thánh thụ từ từ tích tụ đủ năng lượng là có thể khôi phục như lúc đầu.
Tên trưởng lão kia nói tiếp.
Trác Minh nghe vậy mới thầm thở nhẹ một hơi.
Lúc này, mấy đệ tử hái thánh quả đã bắt đầu chỉnh lý. Nhìn đống thánh quả như toà núi nhỏ trước mắt, mọi người đều lộ ra thần sắc tham lam.
Thấy biểu tình của những người này, Hàn Phong càng lo lắng hơn.
Sau đó chính là phân phối thánh quả, Trác Minh nhìn Huyền Thiên tông bên này, sắc mặt có chút do dự.
Hắn tự nhiên rõ ràng, theo quy củ thì hơn bốn trăm quả thuộc về Huyền Thiên tông, nhưng cho dù là ai khi thấy nhiều thánh quả như vậy cũng không cưỡng được ý muốn chiếm làm của riêng, huống chỉ thánh quả vốn là của Thiên Thánh Cốc!
Nhưng khi Trác Minh nhìn Bố Lôi Địch và Phí lão bên cạnh Hàn Phong thì trong lòng thầm quyết định.
Có lẽ các thế lực khác không rõ ràng lắm nhưng hắn rất hiểu rõ thực lực hai người kia, một Huyền Thiên tông nho nhỏ mà có thể để hai cường giả Thiên giai tham gia đại hội, thì ai có thể dám chắc phía sau còn ẩn giấu thêm cường giả nào khác hay không?
Thực lực như thế đủ để các thế lực nhất lưu khác phải kiêng kỵ.
Hơn nữa, Hàn Phong còn là một Địa giai lục phẩm võ giả, một Địa giai lục phẩm mười bốn tuổi!
Trác Minh tin tưởng mấy chục năm sau, Hàn Phong thành tựu chắc chắn không nhỏ.
Đối với một thiếu niên có khả năng rất lớn trở thành một Thiên giai cường giả, Trác Minh cũng cảm thấy bất an.
Kỳ thực, quan trọng nhất chính là, mặc dù rất ham muốn số thánh quả này nhưng dù sao Thiên Thánh Cốc cũng đã truyền thừa nhiều năm, uy danh cũng không nhỏ, nên cũng xem thường việc cường hào tranh đoạt này, chí ít là biểu hiện bên ngoài.
Huống chi, hơn bốn trăm thánh quả này rất mê người, nguy cơ tiềm tàng không nhỏ, cho dù hắn có tâm nhưng đối mặt với nhiều người như vậy, Thiên Thánh Cốc cũng không thể phá vỡ quy củ được.
Do đó, Trác Minh cao giọng nói:
- Tin rằng mọi người đều thấy Thánh quả trước mặt, quy củ của đại hội đã rõ ràng, vì vậy ở đây trừ ra sáu quả, còn lại toàn bộ thuộc về Huyền Thiên tông.
Xôn xao!
Tuy mọi người trong lòng đã biết nhưng khi nghe Trác Minh tuyên bố cũng nhịn không được ồn ào lên.
Không biết là ai lên tiếng, thấy Huyền Thiên tông có được nhiều thánh quả như vậy nên kháng nghị:
- Đại hội trước kia, đoạt giải nhất có được năm quả, lần này sự tình là ngoài ý muốn, chẳng lẽ hơn bốn trăm quả này đều phải giao cho Huyền Thiên tông sao?
Lời này vừa ra, giống như pháo nổ dây chuyền, âm thanh kháng nghị liên tục hùa theo.
Hầu hết đều muốn Thiên Thánh Cốc phân phối lại số thánh quả này.
Mấy người Huyền Thiên tông vốn đang vui vẻ, khi nghe những tiếng phản đối này, cả đám sắc mặt đều thay đổi.
Nhất là Lâm Nguyệt, vẻ mặt nàng rất tức giận:
- Các ngươi như vậy là sao? Đây rõ ràng là quy định của đại hội từ xưa tới nay, lẽ nào các ngươi định phá bỏ?
Lâm Phỉ Vân cũng bỉu môi, tức giận nói:
- Đúng vậy, mấy người này không biết giảng đạo lý, thật đáng ghét!
Đối với phản ứng của mọi người, Hàn Phong từ sớm đã đoán được, vừa rồi hắn lo lắng cũng chính là chuyện này. Không ngờ cuối cùng cũng xảy ra. Kỳ thực, cho dù là ai khi thấy nhiều thứ trân quý như vậy đều rơi vào tay một người thì đều có phản ứng như vậy.
Trác Minh khẽ đưa mắt nhìn một vòng, đa số người lên tiếng đều là nhị lưu thế lực, hắn còn không để vào mắt.
Về phần những thế lực như Vân Lam Tông, Tứ Diệu các lại đều trầm mặt, không có bất cứ hành động gì.
Trác Minh không để ý đến những âm thanh của đám nhị lưu thế lực này, hắn mở miệng khẳng định lại tuyên bố vừa rồi một lần nữa.
Hàn Phong nhìn quanh bốn phía, thấy vẻ mặt của những người khác, khoé miệng hắn cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Sau đó, dưới sự chủ trì của Trác Minh, Huyền Thiên tông mang theo hơn bốn trăm thánh quả của mình rời khỏi đây trở lại tiểu viện của mình.
Nhìn nhóm người Huyền Thiên tông rời đi, Hạo Thiên nãy giờ vẫn đứng trong góc, đột nhiên mở miệng nói:
- Vận khí của Huyền Thiên tông cũng tốt đấy!
- Thiếu chủ, chúng ta có nên ra tay không?
Một tên đệ tử đứng bên cạnh thấy Huyền Thiên tông được nhiều thánh quả cũng đố kỵ, thấp giọng hỏi.
Ai ngờ, mặt Hạo Thiện liền lạnh xuống, trừng mắt nhìn tên đệ tử kia mắng:
- Ngươi không biết động não sao? Lúc này trong Thiên Thánh Cốc có nhiều thế lực như vậy, người muốn đoạt đồ trong tay Huyền Thiên tông ở đây, không phải muốn chết chứ hả?
- Cái này ...
Tên đệ tử kia bị Hạo Thiên mắng một trận lập tức liền hiểu ra, mồ hôi lạnh nhất thời ướt cả người.
Nhưng sau đó Hạo Thiên lại nói tiếp:
- Tạm thời yên lặng theo dõi kỳ biến, ta tin tưởng những thế lực khác cũng sẽ không để cho một nhị lưu tông môn nho nhỏ như Huyền Thiên tông độc chiếm nhiều thánh quả như vậy đâu. Có lẽ không cần chúng ta xuất thủ, Huyền Thiên tông lần này cũng sẽ không thoát khỏi số kiếp.