Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 357: Sư môn thần bí




Chỉ là, cũng không biết vì sao vị trưởng lão Thiên Môn đây lại phiêu bạt bên ngoài mấy chục năm dài chưa từng trở về.

Hàn Phong hỏi nghi hoặc này, ai ngờ Lý Thần không thèm để ý vừa uống rượu vừa nói:

- Quy củ trong tông môn nhiều như vậy, ta ở bên ngoài mới tiêu sái tự tại.

Nghe vậy, Hàn Phong liền bừng tỉnh, lấy tính tình của Lý Thần, xác thực có chút không hợp với Thiên Môn, dù sao Hàn Phong đã từng nhiều lần suy đoán, thủy chung không hề có nguyên nhân liên hệ hắn và Thiên Môn vào một chỗ.

Mà chủ quán đang chuẩn bị mở truyền tống trận phía trước, khi nghe được thanh âm đĩnh đạc của Lý Thần, nhất là lời vừa mới phát ra, chỉ có thể cười khổ không ngớt.

Lập tức, trong lòng càng thêm nghi hoặc địa vị của lão giả này trong Thiên Môn đến tột cùng là như thế nào.

Bất quá, hắn chỉ là một người phụ trách tiếp đãi các đệ tử ra ngoài và khác nhân bên ngoài, hiểu rõ đây không phải là chuyện mà hắn có thể tùy ý hỏi thăm.

Sau một hồi chuẩn bị, lúc này vị chủ quán mới quay đầu lại nói:

- Truyền tống trận đã mở, tiền bối và vị tiểu hữu này, xin theo ta vào!

Hai người Hàn Phong nghe vậy, cũng không nói nhiều, đi theo phía sau chủ quán, tiến vào trong truyền tống trận.

Đây là lần đầu tiên Hàn Phong tiếp xúc với thứ thần kỳ này.

Loại truyền tống trận này quả thực vô cùng hiếm thấy trên khắp đại lục, hơn nữa theo hiểu biết của Hàn Phong, truyền tống trận không phải do con người chế tạo ra, mà chính là do thời điểm viễn cổ lưu truyền đến nay.

Mà trên toàn bộ đại lục, số lượng truyền tống trận vô cùng ít ỏi, trong ấn tượng của Hàn Phong, tựa hồ ghi chép về truyền tống trận trên đại lục không nhiều.

Vì vậy Hàn Phong biết được truyền tống trận này nối liền với Thiên Môn cũng là do kiếp trước trong một lần ngẫu nhiên từng nghe nói qua.

Cũng là vì như vậy, vừa rồi Hàn Phong vừa nhìn thấy truyền tống trận mới có thể lập tức liên tưởng tới tông môn thần bí cổ lão Thiên Môn này.

Mang theo vài phần hiếu kỳ, Hàn Phong đã bước vào trong đồ án không ngừng tỏa ra quang mang nhàn nhạt.

Tại lúc chủ quán đánh vào thủ thế, quang mang truyền tống trận càng lúc càng thịnh, cuối cùng, hoàn toàn bao phủ ba người vào bên trong.

Một trận quang mang chớp động, Hàn Phong chỉ cảm thấy không gian xung quanh đột nhiên vặn vẹo, mà một cỗ áp lực nặng nề khiến hắn hít thở không thông xuất hiện.



Bất quá, không chờ Hàn Phong kịp phản ứng, cỗ áp lực khiến hít thở không thông kia đã biến mất không còn bóng dáng.

Mà quang mang màu trắng xung quanh cũng đồng thời biến mất.

Lúc này, quang mang màu trắng biến mất, hoàn cảnh xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.

Hàn Phong có chút kinh ngạc nhìn tất cả xung quanh, phiến rừng xanh mượt trước đó đã không còn tung tích.

Mà lúc này hiện ra trước mặt hắn chính là một ngọn núi nguy nga tráng lệ, tiên khí dày đặc vờn quanh.

Trong mơ hồ, Hàn Phong có thể thấy được trên ngọn núi kia có một tòa kiến trúc cổ phác to lớn, tọa lạc sừng sững. Hắn biết, nơi đó chính là Thiên Môn trong truyền thuyết.

Lúc này, trong lòng Hàn Phong thoáng có chút hiếu kỳ, Thiên Môn đã truyền thừa mấy nghìn năm, luôn luôn điệu thấp, rất ít khi xuất hiện trong mắt người đời, bởi vậy thế nhân đối với Thiên Môn chưa bao giờ giảm hiếu kỳ suy đoán.

Mà hiện tại chính mình có thể tiến vào trong Thiên Môn, Hàn Phong tự nhiên hiếu kỳ không gì sánh được, hắn ngược lại muốn nhìn, Thiên Môn trong truyền thuyết rốt cuộc là loại tồn tại như thế nào.

Ngay lúc Hàn Phong tràn ngập hiếu kỳ, Lý Thần đột nhiên than nhẹ một tiếng.

Hàn Phong quay đầu, hiện lúc này trên mặt Lý Thần thiếu đi vẻ khôi hài thường ngày, chỉ còn lại kích động và hoài niệm.

Hiểu rõ tâm tình Lý Thần, Hàn Phong không nói thêm câu gì, dưới sự chỉ dẫn của chủ quán, Hàn Phong và Lý Thần rất nhanh tiến về phía ngọn núi.

Kỳ thực chủ quán vốn không cần phải tới đây, thế nhưng bởi vì thân phận của Lý Thần vô cùng cổ quái, để an toàn, hắn không thể làm gì khác hơn là tự mình dẫn theo hai người tiến lên ngọn núi.

Dọc theo đường đi, Hàn Phong không thấy người nào, thậm chí ngay cả vài đệ tử thủ vệ sơn môn cũng chưa từng xuất hiện, trong lòng không hỏi hoảng sợ hoài nghi.

Rất nhanh, Hàn Phong và Lý Thần đã tiến vào ngọn núi.

Nhìn tòa kiến trúc to lớn cổ phác hơi khác phong cách đại lục hiện tại, Hàn Phong nhịn không được cảm thán.

Thiên Môn không hổ là môn phái sừng sững mấy nghìn năm, chỉ cần khí thế của tòa kiến trúc này thể hiện ra đã không phải những tông môn bình thường có thể so sánh.

Không trải qua thời gian lắng động, tuyệt đối không thể ngưng tụ khí thế như vậy.

Mà lúc này Hàn Phong vô cùng trầm lặng, Lý Thần bên cạnh tù lúc tới đây, hoàn toàn thay đổi bộ dáng trước kia, dọc theo đường đi có vẻ bình tĩnh dị thường.

Thế nhưng Hàn Phong hiểu nội tâm cùa hắn, lúc này tất nhiên không tránh khỏi cảm khái.

Sau một lúc lâu, vị chủ quán kia đã dẫn theo hai người tiến vào trong thiên thính, sau một hồi phân phó, chủ quán nhanh chóng rời đi, nghĩ muốn thông báo cho người trong Thiên Môn.



Lý Thần và Hàn Phong lẳng lặng ngồi chờ trên đại điện, hai người đều không mở miệng nói câu nào.

Hàn Phong đã lấy lại tinh thần trong hiếu kỳ và kinh ngạc ban đầu, lúc này trong đầu hắn liên tục hồi tưởng lại những lời nói ban đầu với hắn.

Hắn vô cùng rõ ràng mục đích Lý Thần dẫn mình tới đây.

Nguyên bản Lý Thần nói, sư môn của hắn có thể nghĩ biện pháp giúp Hàn Phong đối phó Diệt Hoàng, và nguyên bản Hàn Phong ôm thái độ nửa tin nửa ngờ.

Bất quá, tại lúc biết được sư môn Lý Thần dĩ nhiên chính là Thiên Môn trong truyền thuyết, Hàn Phong đã tin tưởng, nếu như Thiên Môn chịu ra tay tương trợ, như vậy đối phó với Trọng tài giả Diệt Hoàng, tựa hồ không phải là chuyện quá khó khăn.

Dù sao đối với uy danh Thiên Môn, Hàn Phong vô cùng rõ ràng, nhất là Lý Thần ở chung lâu như vậy, cộng thêm ấn tượng đối với Lý Ngọc trước đó, Hàn Phong đã có chút phán đoán sơ bộ đối với thực lực Thiên Môn.

Ngay lúc Hàn Phong và Lý Thần đều tự suy nghĩ chuyện của chính mình, Hàn Phong cảm giác được một đạo khí tức cường đại nhanh chóng tiếp cận hai người bọn họ.

Chốc lát sau, trong thiên thính đã nhiều hơn một vị lão giả mặc trường sam màu trắng, lông mày trắng, bộ dáng tiên phong đạo cốt.

Lúc lão giả xuất hiện, đôi con mắt hơi lộ vẻ vẩn đục không hề rời khỏi người Lý Thần.

Mà lúc này, khi Lý Thần nhìn thấy lão giả xuất hiện, trên mặt rõ ràng hiện lên một tia kích động, chỉ là rất nhanh liền bị hắn ẩn dấu đi.

Thiên thính lâm vào trầm mặc ngắn ngủi. Hàn Phong lẳng lặng ngồi một bên, không nói thêm lời nào, chỉ là ánh mắt không ngừng đảo qua quan sát Lý Thần và lão giả.

Thẳng một lúc lâu, lão giả mới phản ứng lại, rốt cuộc thở dài một hơi, ngữ khí có chút thổn thức than thở:

- Đã bao nhiêu năm! Huynh rốt cuộc trở về!

Nghe được lão giả nói, Lý Thần nở nụ cười khổ sáp, có chút phiền muộn nói:

- Sư đệ, đã lâu không gặp rồi!

- Ha ha! Khó có được huynh còn nhớ rõ vị sư đệ này, năm đó khi huynh rời đi, ta và vị tiểu hữu bên cạnh cũng chỉ tương đương, thời gian trôi qua thực sự quá nhanh!

Trên mặt lão giả lộ ra biểu tình phiền muộn nói.

Mà lúc này, lão giả quay đầu mỉm cười nhìn Hàn Phong, khách khí nói:

- Vị này chắc là Hàn Phong tiểu hữu đến từ Huyền Thiên Tông, thực sự là thiếu niên anh hùng!