Vẻ phẫn nộ trên mặt chậm rãi tiêu thất, dần dần chuyển sang kinh ngạc và mừng như điên.
Hàn Phong khẽ mỉm cười nhìn lão Dược Si. Đối với phản ứng của ông hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc. Dù sao, ở đoạn thời này Tử La thảo vẫn thuộc về loại dược liệu hi hữu, một khí có được phương pháp có thể trồng được nó thì khỏi cần nói người bình thường cũng biết điều này có ý nghĩa như thế nào chứ đừng nói là một người thường xuyên tiếp xúc với dược liệu như lão Dược Si.
Quả nhiên, sau khi khiếp sợ qua đi, lão Dược Si cũng không quan tâm đến hành vi hồ đồ của Hàn Phong nữa mà vươn đôi tay đầy nếp nhăn của mình nắm chặt cánh tay Hàn Phong, ngữ khí có chút run rẩy nói:
- Nhanh nói cho ta biết, ngươi làm sao làm được?
Thấy ánh mắt đầy chờ mong của lão Dược Si, Hàn Phong làm bộ dáng vô tội, sau đó giải thích cho ông nghe: hắn đang ở trong phòng chứa dược liệu thì phát hiện gốc dược thảo này, hắn cảm thấy hiếu kỳ nên mới đem nó ra, tiện tay trồng xuống, không biết tại sao mà nó như vậy nữa.
Dưới sự truy vấn không ngừng của lão Dược Si, Hàn Phong làm bộ như chợt nhớ rồi tỉ mỉ nói lại quá trình trồng Tử La thảo một lần.
Sau khi nghe xong, trên mặt lão Dược Si nhất thời như hiện lên một tia sáng, miệng ông thì thào:
- Thì ra là vậy, thực sự quá thần kỳ!
Sau khi lấy lại tinh thần, lão Dược Si luôn miệng tán thưởng Hàn Phong, chỉ thiếu điều nâng hắn đến tận mây xanh.
Sau khi từ chỗ lão Dược Si về, Hàn Phong nhớ tới vẻ mặt luôn lạnh như băng của lão Dược Si lại có thể khen ngợi hắn hết lời như thế thì không khỏi mỉm cười. Hắn nghĩ có lẽ do lão Dược Si quá kích động nên mới thất thố như vậy.
Trở về phòng mình, Hàn Phong nhìn đống dược liệu trước mặt hít một hơi thật sâu. Hắn biết, vài ngày sắp tới hắn đều phải dùng toàn bộ thời gian và tâm lực để luyện chế đan dược.
Ba ngày sau, lấy một viên Hoàn Dương đan đã được cải tiến từ trong Hồng Liên đỉnh ra, Hàn Phong liền mệt mỏi thờ dài một hơi. Ba ngày liên tục, hắn ngoại trừ tu luyện, toàn bộ thời gian còn lại đều dùng để luyện chế đan dược.
Tuy rằng hắn chỉ luyện chế một ít trung cấp đan dược, đối với trình độ luyện dược của hắn thì không có khó khăn gì nhưng dùng thời gian dài như thế thì thể lực của hắn tiêu hao cũng không nhỏ.
Hàn Phong biết, sở dĩ hắn có tình trạng này là do bản thân tu vi thực sự quá yếu.
Mặc dù ở kiếp trước lúc hắn chỉ có thực lực Địa giai cũng từng dùng bảy ngày bảy đêm luyện chế một viên Thiên Nguyên đan cho mình nhưng cũng chỉ thoáng cảm thấy mệt mỏi một chút mà thôi.
Nghĩ tới đây, Hàn Phong đối với khát vọng về lực lượng càng thêm cường liệt.
Vì vậy, Hàn Phong móc trong lòng ra một bình ngọc, nhẹ nhàng đổ ra một viên Tụ Linh đan.
Nhìn khoả Tụ Linh đan nho nhỏ trong lòng bàn tay, hắn khẽ mỉm cười rồi không chút do dự bỏ vào miệng.
Thật ra loại đan dược như Tụ Linh đan tuy có thể gia tăng tốc độ tu luyện đấu khí nhưng bởi vì dược tính tương đối mạnh cho nên mỗi viên phục dụng phải cách nhau ba ngày, như vậy thì dược lực lưu lại trong cơ thể mới có thể hoàn toàn hấp thu được.
Nhưng Hàn Phong lại không như vậy, mấy ngày nay, mỗi ngày hắn đều phục dùng một viên Tụ Linh đan. Đây là bởi vì hắn đối với dược tính của Tụ Linh đan và thân thể của bản thân nắm rất rõ. Sau mỗi lần dùng Tụ Linh đan, hắn đều có thể chuyển hoá rồi hoàn toàn hấp thu, không hề lãng phí một chút nào. Cho nên hạn chế ba ngày đối với hắn mà nói không hề có ý nghĩa gì.
Lúc dược lực của Tụ Linh đan bắt đầu tiến nhập vào trong cơ thể, Hàn Phong liền vận chuyển đấu khí, bắt đầu trùng kích Nhân giai nhị phẩm.
So sánh với lúc đột phá từ Cơ Sở cửu phẩm lên Nhân giai nhất phẩm thì lần đột phá lên Nhân giai nhị phẩm này đối với Hàn Phong căn bản không có khó khăn gì.
Đến khi toàn bộ dược lực của đan dược được hấp thu hoàn toàn, Tiên Thiên đấu khí trong cơ thể hắn cũng đã trải đều khắp các kinh mạch. Hàn Phong liền khống chế đấu khí vận hành vài chu thiên.
Nguyên bản đấu khí đang phân tán khắp nơi trong cơ thể, từng chút một bị Hàn Phong tụ tập lại trong các kinh mạch.
Đấu khí từng chút từng chút một chậm rãi tăng trưởng.
Sau thời gian vài nén hương, Hàn Phong cảm giác đấu khí trong cơ thể càng ngày càng nhiều, lúc đầu chỉ bằng ngón tay rồi từ lớn lên, đến cuối cùng lấp đầy tất cả các kinh mạch.
Cảm thụ đấu khí bành trướng trong cơ thể, Hàn Phong trong lòng khẽ động, hắn biết đấu khí tới lúc rồi.
Rồi Hàn Phong điều khiển đám đấu khí này hướng tới bình chướng Nhân giai nhị phẩm trùng kích.
“Ầm ầm!”
Một âm thanh phá vỡ vang lên trong cơ thể Hàn Phong.
Theo âm thanh này vang lên, kinh mạch trong cơ thể Hàn Phong cũng đột nhiên bị xé rách khiến hắn đau đớn. Nhưng đau đớn duy trì không lâu, đấu khí trong cơ thể hắn dần bình ổn lại.
Nhưng lúc này đấu khí trong cơ thể mang đến cho Hàn Phong cảm giác rất khác lạ.
Cảm giác này khiến Hàn Phong biết hắn đã thành công tiến giai lên Nhân giai nhị phẩm.
Sau khi đã tiến giai, Hàn Phong vẫn rất bình tĩnh, không vì thành công lúc này mà cảm thấy vui sướng, bởi vì hắn nghĩ tất cả những điều này là điều tất nhiên.
Tiếp tục tu luyện đến hừng đông Hàn Phong mới dừng lại. Cảm thụ đấu khí trong cơ thể không ngừng lớn mạnh, hắn thở dài một hơi.
Vẫn quá chậm! So với tu vi Thiên giai ở kiếp trước thì lực lượng hiện tại của hắn quả thật là quá nhỏ bé, khiến hắn cảm thấy rất không thích ứng.
Nhưng hắn cũng biết tu luyện phải tiến hành từng bước, nếu quá nóng vội trái lại sẽ ảnh hưởng đến thành tựu về lâu dài, vừa rồi hắn cũng chỉ là có chút cảm khái mà thôi.
Hai ngày kế tiếp, Hàn Phong vẫn như trước, mỗi ngày tu luyện dưới sự giám sát của Lâm Nguyệt. Vì để Lâm Nguyệt vui vẻ, mấy ngày trước Hàn Phong liền làm dáng vẻ đấu khí của hắn đã thăng cấp lên Cơ Sở tứ phẩm. Tin tứ cnày khiến Lâm Nguyệt vui vẻ không thôi. Vì thế, ngày thứ hai sau khi biết tin này, nàng lại mang đến cho Hàn Phong một bình Tụ Linh đan nữa khiến trong lòng hắn xấu hổ không ngớt.
Mà hai ngày này, Hàn Phong khi đối chiêu với Lâm Nguyệt cũng lén quan sát, phát hiện thương thế trong cơ thể nàng đã triệt để bình phục. Hơn nữa đấu khí so với trước kia đã nồng hậu hơn rất nhiều. Hắn đoán đây có lẽ là kết quả do Lâm Nguyệt tu luyện Bồ Đề Tâm Ảnh.
Mấy ngày trước khi hắn muốn xuống núi cứu Trầm Ngọc, điều hắn lo lắng nhất chính là thương thế của Lâm Nguyệt. Nhưng lúc này thấy nàng đã khỏi hẳn, sự lo lắng trong lòng hắn cũng tiêu mất.
Cẩn thận suy nghĩ, Hàn Phong còn có hai việc cần phải hoàn thành, chỉ cần xử lý hai việc này ổn thoả là hắn có thể lập tức xuống núi đi cứu người, để tránh lúc hắn rời đi lại có biến cố.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Phong tới rừng trúc phía sau núi tìm Mạnh Hùng.
Lúc này, Mạnh Hùng vẫn như trước chăm chỉ tu luyện. Hàn Phong quan sát thì phát hiện Mạnh Hùng đã tập luyện Phách Viêm tam thức rất thành thạo, phối hợp với Phách Viêm Chiến Thiên quyết thì uy lực khi hắn xuất thủ cũng không thua kém một võ giả Nhân giai nhị phẩm chút nào. Hơn nữa mỗi chiêu mỗi thức của Mạnh Hùng đều mơ hồ mang theo một cỗ chiến ý rất cường đại, khiến người khác có cảm giác như đối mặt với một bá vương bễ nghễ thiên hạ.
Mặc dù hiện giờ đấu khí của Mạnh Hùng mới chỉ là Cơ Sở cửu phẩm.
Đương nhiên đây cũng chỉ là so sánh tương đối thôi. Ở trong mắt Hàn Phong, Mạnh Hùng vẫn như trước rất “nhỏ yếu”, nếu Mạnh Hùng là địch nhân của Hàn Phong thì hắn có vô số phương pháp có thể đánh bại Mạnh Hùng mà còn không phải phí sức.