Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 38: Nhân tài tiềm ẩn




Tăng cường thêm 10% năng lượng đấu khí, tuy có vẻ rất nghịch thiên nhưng đối với Hàn Phong lại rất thích hợp.

Đạo lý rất đơn giản, nếu như hai võ giả đấu khí tương đương đối chiến mà một người có được một thanh binh khí có tác dụng tăng phúc 10% thì kết quả như thế nào, không cần nghĩ nhiều.

Thoả mãn nhìn thanh kiếm trong tay, Hàn Phong trong lòng rất vui vẻ, có thêm 10% tăng phúc này cũng tăng thêm khả năng bảo mệnh tốt hơn.

Dù sao, thưc lực hiện tại của hắn quá yếu, mặc dù trong đầu hắn có vô số vũ kỹ cường đại nhưng lại không có thực lực tương ứng để chống đỡ.

Mà có thêm 10% tăng phúc này hắn có thể thi triển vài loại vũ kỹ mà trước giờ không thể thi triểng. Như vậy thì thực lực của hắn không phải chỉ tăng lên một điểm hay nửa điểm đơn giản.

Thu thanh kiếm lại, Hàn Phong cũng có chút mệt mỏi, dù sao hắn cũng không phải luyện khí sư nên khi luyện chế thanh kiếm này cũng khiến hắn tiêu hao không ít đấu khí.

Đang định rời khỏi Thần Binh các thì một người chợt xuất hiện trước mặt Hàn Phong, đồng thời lớn tiếng quát.

- Ngươi là ai? Sao lại ở chỗ này? Ngươi không phải là người của Thần Binh các!

Người này toàn thân da trắng, tóc vàng, mũi so với người thường cao hơn gần gấp đôi, trông như một quái nhân xuất hiện trước mặt Hàn Phong.

Lúc này quái nhân đang cảnh giác nhìn Hàn Phong, sau đó chuyển ánh mắt nhìn thanh kiếm trong tay hắn, rồi kinh ngạc nói:

- Ồ, có thể cho ta xem thanh kiếm trên tay ngươi không?

Nhìn vẻ mặt từ cảnh giác chuyển sang kinh ngạc của quái nhân, Hàn Phong đột nhiên nhớ ra người này là ai.

Nghe hắn nói những lời này, Hàn Phong nhất thời có chút hứng thú.

Lẽ nào tên Gia Nhĩ này là một thiên tài luyện khí? Nhưng trong trí nhớ của Hàn Phong thì trong Huyền Thiên Tông lúc trước không hề có một luyện khí đại sư nào!

Nghĩ vậy, Hàn Phong thuân miệng hỏi:

- Nếu như cho ngươi một khối ngũ sắc thạch, ngươi thật sự có thể rèn ra một thanh binh khí còn tốt hơn thanh kiếm này sao?

- Đương nhiên, ta đối với kỹ thuật rèn của bản thân rất tự tin, chỉ cần cho ta cơ hội, ta nhất định có thể rèn ra một thanh binh khí lợi hại.

Gia Nhĩ có chút kiêu ngạo nói.

Hàn Phong nhìn bộ dáng của Gia Nhĩ, có vẻ không tin tưởng lắm nên hỏi tiếp:



- Vậy ngươi nói xem ngươi đã rèn bao nhiêu thanh binh khí rồi?

Gia Nhĩ có chút đỏ mặt, ánh mắt nhìn Hàn Phong cũng có chút xấu hổ, lại hơi chán nản lên tiếng:

- Chỉ có một!

- Một?

Hàn Phong trợn mắt hỏi lại.

Gia Nhĩ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Phong thì có vẻ rất xấu hổ, nhưng sau đó hắn lại tức giận nói:

- Sư phụ không tín nhiệm ta, không chịu giao cho ta thêm nhiều tài liệu để ta rèn, một thanh binh khí kia cũng là do ta cầu hắn rất lâu mới được hắn đáp ứng cấp cho nguyên liệu để rèn.

Thấy bộ dáng uỷ khuất của Gia Nhĩ, Hàn Phong thầm buồn cười.

Sau đó Hàn Phong nói:

- Vậy binh khí ngươi rèn đâu? Có thể để ta nhìn một chút không?

Gia Nhĩ vừa nghe, mặc dù có chút nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu nói:

- Ngươi chờ chút, ta mang đến cho ngươi xem.

Nói xong, Gia Nhĩ đưa trả thanh kiếm cho Hàn Phong rồi xoay lưng bước đi.

Nhìn theo bóng lưng của Gia Nhĩ, Hàn Phong thầm nghĩ, tuy rằng kiếp trước hắn chỉ biết Gia Nhĩ xuất thân từ Hán Sâm đế quốc, nhưng hiện tại trong cảm giác của Hàn Phong, tên Gia Nhĩ này cũng không phải nhân vật tầm thường.

Chỉ bằng vào ánh mắt độc đáo vừa rồi và khả năng phân tích chính xác như vậy, cũng đáng để Hàn Phong chờ đợi.

Không lâu sau, Gia Nhĩ đã trở lại, lúc này trong tay hắn có thêm một thanh binh khí toàn thân tối đen như mực.

Cũng có thể xem là một thanh bính khí, Hàn Phong thầm nghĩ, nhưng thanh binh khí này hình dạng quá xấu.

Thấy ánh mặt dị dạng của Hàn Phong, trong lòng Gia Nhĩ không biết sao lại có chút khẩn trương, có lẽ do hắn khó khăn lắm mới gặp được một người có cùng hứng thú luyện khí như hắn, vừa lo lắng đối phương không có đồng dạng cảm giác giống hắn.

Hàn Phong nhận lấy thanh binh khí từ tay Gia Nhĩ, cẩn thận quan sát. Thanh binh khí này có chút giống kiếm, toàn thân là màu đen, giữa thân kiếm có một cái rãnh uốn lượn tới tận chuôi kiếm.

Nhìn thanh binh khí này, Hàn Phong nhanh chóng suy nghĩ, rồi chợt nhớ ra thanh kiếm này hắn đã từng gặp qua rồi. Nó cũng là một loại kiếm nhưng lại thông dụng ở phí tây đại lục, kiếp trước Hàn Phong cũng từng gặp qua vài lần nhưng đối với loại kiếm này hắn cũng không hiểu rõ lắm.

Thanh kiếm này ngoại trừ hình dạng có chút quái dị thì cũng không có gì đặc sắc. Trong lòng Hàn Phong thoáng có chút thất vọng, xem ra trực giác của bản thân không chính xác rồi, tên Gia Nhĩ này có lẽ cũng chỉ là một tên luyện khí học đồ có ánh mắt tương đối tốt mà thôi.



Trả lại thanh kiếm cho Gia Nhĩ, Hàn Phong nói:

- Thanh kiếm này ngoại trừ hình dạng có chút kỳ lạ thì cũng không có chỗ nào đặc biệt, cũng chỉ là một binh khí phổ thông mà thôi.

Vừa nghe xong, Gia Nhĩ rất thất vọng, vẻ mặt trở nên uể oải, thầm nói gì đó rồi không cam lòng nói:

- Xin ngươi tin tưởng ta, ta thật sự có thể rèn được cường đại binh khí. Ta có thể thề, ở trong Thần Binh các này không ai có thể với cùng điều kiện mà có thể rèn được thanh binh khí nào tốt hơn ta, bao gồm luôn cả sư phụ.

Nhìn vẻ mặt quật cường của Gia Nhĩ, Hàn Phong có chút buồn cười, thuận miệng nói:

- Nhìn ngươi có vẻ rất tự tin, vậy ngươi nói xem, người làm sao rèn được thanh binh khí này?

Gia Nhĩ có chút ấp úng nói:

- Sư phụ lúc nào cũng không tin bản lĩnh của ta, không chịu cho ta nhiều tài liệu. Cuối cùng do ta không ngừng năn nỉ nên hắn mới cho ta một ít gang cấp thấp nhất và điền hoàng thạch phổ thông. Ta lại lấy thêm được một ít vô cực sa ở chỗ các sư huynh đệ, sau đó ta không ngừng luyện rèn, mới miễn cưỡng luyện ra thanh binh khí này. Nếu như sư phụ cho ta tài liệu tốt hơn, ta nhất định có thể rèn ra một thanh binh khí so với thanh này tốt hơn gấp mười lần.

Nghe Gia Nhĩ nói, Hàn Phong không khỏi kinh ngạc. Tuy Hàn Phong cũng không phải hành gia trong phương diện luyện khí nhưng một ít cơ bản thì hắn vẫn rất rõ ràng.

Nếu như vừa rồi Gia Nhĩ nói là thật thì hắn tuyệt đối là một thiên tài! Không! Phải là quỷ tài mới đúng, một quỷ tài đang bị mục rửa ở chỗ này.

Hàn Phong biết, nếu theo những lời Gia Nhĩ vừa nói thì với những tài liệu bình thường đến không thể bình thường hơn như thế, nếu để cho hắn làm chắc chắn trăm phần trăm hắn tuyệt đối không có khả năng tạo ra một thanh binh khí như của Gia Nhĩ. Mà có thể tạo ra được một thanh binh khí có thể sử dụng hay không hắn cũng không dám chắc!

Lúc này, ánh mắt Hàn Phong nhìn thanh kiếm trong tay Gia Nhĩ đã thay đổi.

- Những lời ngươi vừa nói là thật?

Hàn Phong hỏi lại.

Gia Nhĩ thấy Hàn Phong không tin, liền vội vàng nói:

- Ta có thể thề với thần của chúng ta, những lời Gia Nhĩ ta vừa nói, nếu có nửa câu là giả thì cả đời này ta sẽ không thể trở thành luyện khí tông sư.

Hàn Phong biết thần thệ chính là lời thề nghiêm túc nhất ở phía tây đại lục. Bọn họ đối với thần thệ rất coi trọng, không hề dám lấy ra để lừa bịp người khác. Hơn nữa đối với một luyện khí sư mà nói, trở thành luyện khí tông sư chính là mục tiêu lớn nhất cả đời họ. Gia Nhĩ dám dùng lời thề như vậy đã đủ chứng minh những lời hắn vừa nói đều là thật.

Như vậy, tên Gia Nhĩ này quả thật là một luyện khí thiên tài. Nhưng tại sao Âu Dương sư thúc tổ của Thần Binh các lại không phát hiện ra?

Hàn Phong lập tức hỏi nghi vấn này, Gia Nhĩ vẻ mặt không cam lòng giải thích:

- Ta đưa thanh binh khí này cho sư phụ xem nhưng hắn lại không tin lời ta nói, cứ nhất mực nhận định ta dùng tài liệu khác để tạo ra thanh kiếm này. Hơn nữa hắn còn phạt giam ta nửa tháng.