Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 397: Thái độ của Hàn Lâm




Nhưng đối với thế hệ trước lại không thể không biết, năm đó Hàn Phong tại đế đô nhấc lên một hồi song gió cực lớn, khiến tất cả các thế lực đế đô phải khiếp sợ, thậm chí về sau còn nghe nói Hàn Phong dùng tuổi tác chưa tới hai mươi đã bước vào cảnh giới Thiên giai người người mơ ước.

Sau đó, tại Huyền Thiên Tông tàn sát thập đại tông môn đánh lén, tiếp tục không lâu sau lập chiến không đẩy lùi năm thế lực nhất lưu, ngay cả Trọng tài giả khiến không ít thế lực sợ hãi cũng chịu thiệt trong tay Hàn Phong.

Những sự tình phát sinh mấy năm qua khiến toàn bộ đại lục một lần nữa nhận thức Hàn Phong, mọi người đều biết tại Huyền Thiên Tông có một thanh niên tuổi chưa tới hai mươi nhưng thực lục đã đạt tới cảnh giới Thiên giai kinh khủng.

Đáng tiếc bọn họ không rõ ràng lắm, qua thời gian hai năm ngắn ngủi Hàn Phong đã là cường giả Thiên giai lục phẩm, nếu như tin tức này truyền đi chỉ sợ một lần nữa khiến người đời thất kinh.

Lúc này, Hàn Lâm đứng bên cạnh Tiết Nặc nghe được hai người đối thoại, trong lòng nhiều nghi hoặc, mà ánh mắt nhìn về phía Hàn Phong cũng xảy ra nhiều biến hóa.

Cúi đầu trầm tư hồi lâu, trong giây lát, Hàn Lâm mang theo ánh mắt khiếp sợ ngẩng đầu lên, hai mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ khó có thể tin tưởng nhìn Hàn Phong.

Sau một lát mới có chút gian nan mở miệng hỏi:

- Hàn Phong, lẽ nào ngươi chính là Hàn Phong Hàn gia năm đó?

Hàn Phong nghe vậy, biết Hàn Lâm tất nhiên đã suy đoán ra thân phận của mình, cũng chỉ cười cười không trả lời.

Nhưng Lâm Phỉ Vân trông thấy Hàn Lâm biểu hiện bộ dáng khiếp sợ như vậy, nhất thời có chút không hiểu ra sao, lơ đễnh nói:

- Sư huynh của ta tự nhiên chính là Hàn Phong, lẽ nào Hàn gia còn có Hàn Phong thứ hai hay sao?

Lâm Phỉ Vân nói lời này nhất thời xác định suy đoán trong lòng Hàn Lâm, lúc này ánh mắt nhìn về phía Hàn Phong đã xảy ra nhiều lần biến hóa.

Có lẽ người khác không biết thân phận của Hàn Phong, cũng có thể không quan tâm, thế nhưng hắn không giống, hắn chính là đệ tử được bồi dưỡng trọng điểm của Hàn gia thời gian gần đây.

Mà tuy rằng Hàn Phong chưa từng trở về Hàn gia, nhưng uy danh trong lòng mỗi một đệ tử Hàn gia đều giữ lấy một phần không nhỏ, huống chi phụ thân hắn hiện tại chính là nhân vật số hai nắm giữ thực quyền, thậm chí tộc trưởng Hàn Thiên Sơn cũng là gia gia của hắn.

Bất luận là thực lực hay là thân phận, Hàn Phong trước mắt so với hắn cao hơn rất nhiều.

Nghĩ vậy, khuôn mặt Hàn Lâm nghiêm chỉnh, lập tức đi tới trước mặt Hàn Phong, cung kính hành lễ với Hàn Phong.

Hàn Phong thấy thế, không khỏi cau mày hỏi:

- Ngươi làm cái gì vậy?

Nghe vậy, Hàn Lâm cung kính hồi đáp:



- Xin thiếu gia thứ tội, lúc trước Hàn Lâm không biết thân phận của ngài, nếu như có chậm trễ xin thiếu gia trách phạt.

Nghe được thái độ cung kính của Hàn Lâm, Hàn Phong tự nhiên hiểu được nguyên nhân trong đó, bất quá hắn không thích như vậy, vì vậy liền nhàn nhạt nói:

- Ngươi đã biết được thân phận của ta, ta cũng không cần phải giấu diếm, nhưng ta không phải là người Hàn gia, vì vậy ngươi không cần phải cung kính với ta như vậy.

Hàn Lâm cũng đại khái hiểu được quan hệ giữa Hàn Phong và Hàn gia, cho nên đối với lời nói của Hàn Phong ngược lại không hề biểu hiện bất cứ vẻ kinh ngạc gì.

Hắn không giống như Hàn Khang không coi ai ra gì, ngạo mạn tự đại. Trong con mắt của hắn, phiến đại lục này rất lớn, Thiên Tinh Thành bất quá chỉ là một địa phương vô cùng nhỏ bé, có lẽ thực lực của ngươi trong một đời tuổi trẻ Thiên Tình Thành được xem như vô cùng hiếm thấy.

Nhưng Hàn Phong cũng rất tin tưởng một câu nói, đó chính là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

Hàn Phong trước mắt không phải là ví dụ lớn nhất hay sao.

Tiết Nặc trông thấy bộ dạng của Hàn Lâm, ngược lại có chút kinh ngạc vì hắn nhận ra được Hàn Phong, bất quá đố với thái độ Hàn Lâm biểu hiện ra, Tiết Nặc cũng cảm thấy đúng đắn.

Dù sao thân phận Hàn Phong như vậy, mà Hàn Lâm là đệ tử Hàn gia, tự nhiên không dám lỗ mãng.

Tiếp theo Tiết Nặc nói chuyện phiếm vài câu, cuối cùng dẫn theo Tiết Tam trở lại Tiết gia.

Mà Hàn Phong tỉ mỉ ngẫm lại, tuy rằng rất muốn lập tức đi gặp phụ thân, nhưng hắn còn chưa quên mục đích tới đế đô lần này.

Trước đó, thời điểm rời khỏi Huyền Thiên Tông, Huyền Cơ Tử nói với hắn mười phần thần bí, chỉ nói gần đây Trọng tài giả có động tác, giống như tìm kiếm một thứ gì đó.

Mà chuyện này, Tiêu Tấn tự nhiên nắm giữ nhiều tư liệu liên quan nhất, nhưng xuất phát từ phòng ngừa tiết lộ, Tiêu Tấn không gửi đi quá nhiều tin tức.

Vì vậy, Hàn Phong phải tự mình tới đế đô một chuyến, đồng thời hắn đối với kế hoạch của Trọng tài giả gần đây hết sức tò mò, dĩ nhiên có thể khiến Tiêu Tấn bảo mật như vậy, chỉ sợ Trọng tài giả mưu đồ không phải là thứ tầm thường.

Vì vậy, Hàn Phong vì tránh đêm dài lắm mộng, liền trực tiếp quyết định đi hoàng cung tìm Tiêu Tấn hỏi rõ ràng trước.

Dặn Hàn Lâm nguyên bản đi theo sát Hàn Phong rời đi, mấy người Hàn Phong liền bước về phía hoàng cung.

Kỳ thực, từ lúc bọn họ bước chân vào đế đô, Tiêu Tấn đã nhận được tin tức.

Vì vậy bây giờ đang do một thủ hạ của Tiêu Tấn dẫn nhóm người Hàn Phong vào tấn kiến Tiêu Tấn.

Có thủ dụ của Tiêu Tấn, nhóm người Hàn Phong tự nhiên thoải mái đi lại trong hoàng cung, không quá lâu Hàn Phong liền bước vào đại điện.

Lúc này trong đại điện chỉ có một mình Tiêu Tấn, xem ra cố ý ở đây chờ Hàn Phong.



Hàn Phong thấy Tiêu Tấn, mỉm cười bắt chuyện:

- Bệ hạ, nhiều năm không gặp, phong thái vẫn như trước!

- Ha hả! Tiểu tử ngươi khó có chế giễu ta, mấy năm nay sự tích về ngươi truyền khắp đại lục, xem ra ngươi đoạn thời gian gần đây quả thực rất không tồi.

Dừng lại một chút, Tiêu tấn nhìn về phía Tiêu Linh đứng bên cạnh Hàn Phong, vừa cười vừa nói:

- Linh nhi, thấy trẫm sao không lên tiếng chào, lẽ nào ngươi định trốn mãi sau lưng tiểu tử kia sao?

Nguyên bản Tiêu Linh xác thực hơi đứng phía sau Hàn Phong, nhưng không phải là cố ý trốn đi, chẳng qua hiện tại vì Hàn Phong đang nói chuyện với Tiêu Tấn, nàng tự nhiên không tiện chen miệng.

Không nghĩ tới Tiêu Tấn đột nhiên gọi nàng, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi đỏ lên, lập tức vòng qua Hàn Phong, tiến lên hai bước, hướng về phía Tiêu Tấn cung kính hành lễ, có chút xấu hổ nói:

- Linh nhi ra mắt phụ hoàng!

- Ha ha! Đến, đến bên cạnh trẫm, để trẫm xem tiểu nữu ngươi mấy năm gần đây thế nào!

Tiêu Tấn vẫy vẫy tay với Tiêu Linh, ra hiệu bước tới gần hắn.

Mà Tiêu Linh tự nhiên rất nghe lời.

- Nha đầu ngươi, tiểu tử này cho ngươi canh mê hồn gì, nhiều năm như vậy vẫn không trở về thăm trẫm!

Tiêu Tấn ha ha cười lớn nói.

Mà Tiêu Linh bị lời nói của Tiêu Tấn làm xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.

Thấy Tiêu Linh quẫn bách, Hàn Phong cười cười, thay nàng giải vây nói:

- Bệ hạ, lần này ngươi khẩn cấp tới tìm ta như vậy, chỉ sợ không phải là muốn ôn chuyện tại đây!

Tiêu Tấn nghe vậy, vừa cười vừa nói:

- Ha hả! Xem ra có người không nỡ!

Dừng lại một chút, khuôn mặt Tiêu Tấn ngưng tụ, lập tức nói:

- Ta nguyên bản không nghĩ tới ngươi sẽ đến, bất quá ngươi đã tới tự nhiên rất tốt, chuyện này quan hệ tới vận mệnh Thiên Tinh đế quốc, không được phép có nửa điểm sơ xuất.