Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 437: Nỗi oán hận của Duẫn Băng Hinh




Vừa rồi Duẫn Băng Hinh nói ra cái tên Huyền Thiên tông. Bởi dù có chút ngoài ý muốn cho nên âm thanh cũng đề cao hơn rất nhiều, vừa hay có thể khiến cho những người xung quanh nghe rõ được.

Chỉ cần những thế lực có tin tức hơi chút tinh thông thì hôm nay há lại không biết được ba chứ Huyền Thiên tông này.

Đây chính là tông môn mà trong mười năm nay đã tiêu diệt tới sáu tông môn đối địch. Kỳ thực thực lực của bọ họ cũng có thể so sánh với bốn các đứng đầu.

Một tông môn cường thế như vậy tự nhiên cũng dẫn tới ánh mắt tò mò của những thế lực khác.

Hơn nữa những thế lực khác lâu đời hơn tự nhiên cũng rõ ràng mười năm trước Huyền Thiên tông là một tông môn không có tiếng tăm gì. Nhưng trong lần đại hội Thiên Thánh lần trước lại tạo ra một biến động kinh thiên chính là đạt được đệ nhất danh đại hội. Không những thế điều làm những thế lực này ngoài ý muốn là Huyền Thiên tông còn có thể trong lần đại hội đó đoạt được hơn bốn trăm mai Thiên Địa Thánh quả.

Tuy rằng lúc đó có rất nhiều người cho rằng Huyền Thiên tông muốn ăn một miếng dưa béo bở như vậy thì đúng là không biết tự lượng sức mình. Kết quả là khiến cho không ít thế lực liên thủ mà đoạt lấy bảo vậy.

Nhưng thật không có nghĩ tới về say Huyền Thiên tông lại được hoàng thất bảo trụ.

Từ đó về sau Huyền Thiên tông một đường hát vang tiến mạnh. Đầu tiên là huyết tẩy thập đại tông môn, sau đó lại đánh bại ngũ đại thế lực. Trước đó không lâu cũng tham gia vào tràng đại chiến ở trong đế đô.

Hàn Phong trùng quan vì hồng nhan mà giận giữ. Bởi vì một nữ tử bên cạnh là Trầm Ngọc suýt chết bởi Diệt Hoàng chi thủ mà nén giận xuất thủ. Đồng thời trước đó cũng đã mạnh mẽ đột phá cảnh giới đạt được tu vi Thiên giai thất phẩm. Đồng thời cũng đánh cho Diệt Hoàng đến nỗi không thể có lực mà hoàn thủ được.

Trong lúc nhất thời tin tức này khiến cho các thế lực ở khắp mọi nơi trong Thiên Tinh đế quốc cảm thấy khiếp sợ. Đến lúc này, cũng nhờ sự kiện này mà mọi người mới có thể biết được sự đáng sợ của Hàn Phong.

Đại bộ phận mọi người còn nhớ rằng, mười năm trước tại Thiên Thánh đại hội hắn mới chỉ là một Địa giai tứ phẩm cao thủ. Mặc dù lúc đó hắn cũng chỉ có mười ba tuổi, nhưng đã có được thực lực như vậy cũng khiến cho mọi người không thể nào lý giải được. Nhưng điều đó so với tu vi của hắn ngày hôm nay thì Hàn Phong của mười năm sau so với Hàn Phong của mười năm trước càng khiến cho người ta cảm thấy không thể nào tiếp thu được.

Dù sao một người mới hơn hai mươi tuổi đã có thể đạt được thực lực Thiên giai cường giả đã là khó gặp rồi. Mà Hàn Phong lại là một Thiên giai thất phẩm cường giả, như vậy thì người nào có thể tiếp thu cho nổi cơ chứ.

Thiên giai thất phẩm không phải muốn nói có là có thể xuất hiện được. Đây chính là lông phượng và sừng lân. Đùng xem ba người Thiên Khôi của Võ Hoàng điện lúc trước có thực lực Thiên giai thất phẩm cường giả mà coi là có thể dễ dàng đạt được. Võ Hoàng điện cũng phải bí mật bồi dưỡng tiêu tốn vô số tâm huyết, trải qua vài trăm năm nỗ lực mới có được ba người đó.

Hơn thực lực của Hàn Phong hiện giờ tuy rằng có thể đối chọi với ba người Thiên Khôi nhưng đối với Võ Hoàng điện mà nói thì vẫn là quá sức hắn. Hơn nữa lúc trước Triệu Vô Cực lại tiện tay giết chết hai người. Chỉ sợ rằng Võ Hoàng điện muốn tức giận đến thổ huyết.

Nhưng mà trong một năm nay Hàn Phong thuỷ chung không có nghe ngóng được tin tức nào của Võ Hoàng điện. Trong lòng hắn cũng cảm thấy vô cùng bội phục sự ẩn nhẫn của Võ Hoàng điện. Dĩ nhiên hao tổn tới hai người Thiên Khôi mà có thể nhịn xuống không có tìm Huyền Thiên tông mà trả thù. Có lẽ Võ Hoàng điện án binh bất động vài năm là để tập trung lực lượng cho một cú xuất kích bất ngờ.

Những điều này không phải ai cũng có thể biết được. Trong lúc những thế lực tông môn ở bên ngoài sơn môn của Thiên Thánh cốc đang bàn luận đến Huyền Thiên tông thì tiêu điểm của cuộc bàn luận chính là Hàn Phong.

Từ lúc trước nàng đã biết rõ lần đại hội này không thể nào tránh khỏi việc gặp mặt những người đến từ Huyền Thiên tông. Nhưng nàng cũng không có ngờ rằng lần đại hội này khiến cho nàng gặp lại Hàn Phong.

Vốn Duẫn Băng Hinh đã nghĩ đến việc với niên kỷ của Hàn Phong thì đã không thể tham gia lần đại hội này mà với danh vọng và thực lực của hắn thì cũng sẽ không có tới đây.

Đáng tiếc là sự thực lại không có như nàng nghĩ. Hàn Phong không chỉ đến mà nàng còn chạm mặt với hắn. Nghĩ đến Hàn Phong thì tràng cảnh diễn ra mười năm trước kia lại hiện ra trong mắt Duẫn Băng hinh. Hàn Phong với thực lực của mình lúc đó đã khiến cho một người cao ngạo như nàng bị đánh bại. Mặc dù nàng đã thi triển ra toàn bộ thủ đoạn nhưng vẫn không thể nào đánh bại được Hàn Phong.

Lúc đó Hàn Phong ra tay tàn nhẫn thủ đoạn vô cùng sắc sảo. Điều đó đã triệt để đánh nát tâm tính cao ngạo của nàng. Ngay cả tự tôn của nàng cũng bị hắn dẫm nát dưới chân.

Nếu như cuối cùng sư phụ không có tự mình đứng ra, thập chí không ngừng khuyên bảo thì nói không chừng lức đó nàng đã mất đi tính mạng.

Mặc dù như vậy, cuối cùng Hàn Phong vẫn như trước để lại trong tâm nàng một lần giáo huấn không thể nào phai mờ.

Đoạn thời gian đó đã khiến Duẫn Băng Hinh hiểu được thế nào là sống không bằng chết. Đối với việc tu luyện đấu khí thì sinh mệnh vẫn quan trọng hơn. Mặc dù lúc đó cái nàng mất đi không chỉ là đấu khí mà còn cả sự cao ngạo và lòng tự tôn của nàng.

Thời gian qua đi, Duẫn Băng Hinh vẫn thường xuyên gặp phải ác mộng mà tỉnh lại. Duẫn Băng Hinh luôn ở trước mặt mọi người kiêu ngạo kiên cường, lúc này mới phát hiện ra mình không có kiên cường như nàng vẫn tưởng tượng. Chí ít ở trong đoạn thời gian nàng mất đi đấu khí nàng cũng cảm thấy mình còn không bằng một người bình thường.

Vốn tưởng rằng mất đi đấu khí thì sau này sẽ trở thành một phế nhân. Nhưng thực không ngờ rằng sau đó Hàn Phong lại cho nang biết chẳng qua cũng chỉ là để cho nàng một ít giáo huấn nho nhỏ mà thôi. Cho nên hắn đã dùng một thủ đoạn nhp nhỏ che dấu đi đấu khí của nàng. Chỉ cần qua một thời gian là có thể tự động khôi phục lại.

Biết được tin tức này thì Duẫn Băng Hinh vừa mừng lại vừa sợ. Tâm tình nàng thay đổi rất nhanh, tâm thần cũng trở nên hoảng hốt.



Mà sau đó nàng lại càng quan đến Hàn Phong. Lúc đó Hàn Phong càng đánh càng hăng, thẳng cho đến khi hắn đi đến trận chung kết Hàn Phong dùng thực lực Địa giai tứ phẩm của mình đánh bại Lý Ngọc đến từ Thiên môn. Đồng thời cũng đoạt được danh hiệu đệ nhất toàn đại hội. Lúc này Duẫn Băng Hinh mới biết được bản thân mình trước kia kiêu ngạo ở trước mặt Hàn Phong cũng chẳng là cái gì.

Cho tới hôm nay Hàn Phong đã trở thành một trong những người có thực lực đứng đầu. Mà Duẫn Băng Hinh trải qua mười năm nỗ lực cũng chỉ có thể đạt được tu vi Địa giai thất phẩm cao thủ.

Ở trong Thiên Thánh cốc thì thực lực của nàng cùng với đám bạn cùng trang lứa đã thuộc diện nổi bật Những đồng môn đệ tử có thể so sánh với nàng cũng không có bao nhiêu.

Nhưng trong lòng Duẫn Băng Hinh cũng không có cảm thấy hài lòng bởi vì trong mười năm nay thân ảnh của Hàn Phong chưa bao giờ biến mất trong tâm trí của nàng.

Nhất là mỗi khi nàng biết được tin thực lực của Hàn Phong lại đề thăng thì trong lòng lại xuất hiện một cỗ tâm tình ức chế vô hình.

Chương 440

Tái tụ sau mười năm. (Thượng)

Nguồn: *********

Duẫn Băng Hinh cũng không biết tại sao lại như thế nhưng mười năm qua loại cảm giác này cũng đã từ từ biến mất.

Hôm nay, thật không ngờ nàng lại có thể một lần nữa gặp mặt Hàn Phong. Tâm tình Duẫn Băng Hinh lúc này không thể nào bình tĩnh trở lại.

Một nữ hài tử ngây ngô cao ngạo hôm nào đã không còn mà thay vào đó là vẻ thành thục. Nghĩ lại sự tình năm đó nàng biết rằng mình năm đó vì tâm tính cao ngạo mà cả vú lấp miệng em, thậm chí còn quá phận làm những việc quá đáng.

Đối với việc Hàn Phong giáo huấn mình, Duẫn Băng Hinh cũng minh bạch đó là do bản thân mình gieo gió thì gặt bão. Nhưng nàng cũng không bởi vì thế mà oán hận.

Hàn Phong tịnh không thể nào nghĩ đến việc xuất hiện của mình lại khiến cho Duẫn Băng Hinh có nhiều ý nghĩ như vậy. Lúc này hắn đang ngồi trong phòng mình nghỉ ngơi.

So với mười năm trước hiển nhiên lần này Huyền Thiên tông tham gia đại hội được coi trọng hơn rất nhiều. Cho nên lần này bọn hắn được an bài ở trong một trang viên hoàn hảo hơn mười năm trước rất nhiều.

Bởi vì Hàn Phong tới chậm một chút cho nên chỉ có thể nghỉ ngơi khoảng chừng ba ngày là Thiên Thánh đại hội đã bất đầu.

Đương nhiên dựa theo lệ cũ, trước khi đại hội bắt đầu đều diễn ra một tràng giao dịch đại hội.

Chẳng qua Hàn Phong đối với lần giao dịch này cugx không có quan tâm để ý. Hắn cũng chỉ căn dặn đám người Lâm Phỉ Vân phải cẩn thận, hành động không được lỗ mãng. Ba ngày nay Hàn Phong cũng không có bước ra khỏi tiểu viện mà trong thời gian này hắn tranh thủ chỉ điểm cho nhóm người Lâm Phỉ Vân.

Ngoại trừ Lâm Phỉ Vân đối với việc Hàn Phong chỉ điểm đã thành thói quen ra thì chín đệ tử còn lại đối với lần chỉ điểm này của Hàn Phong thì kích động tới cả nửa ngày.

Ngay cả Liễu Nham luôn lãnh đạm suốt ngày, khi được Hàn Phong chỉ điểm thì sắc mặt cũng hơi ửng hồng, trong ánh mắt cũng không khỏi lộ ra một tia kích động.

Hiển nhiên đối với những đệ tử này hiểu được để có thể được một Thiên giai cường giả chỉ điểm là một điều không dễ dàng gì. Hơn nữa lần chỉ điểm này so với việc bọn họ tự mình khổ luyện lại có hiệu quả hơn rất nhiều. Huống chi thực lực của Hàn Phong lại là Thiên giai thất phẩm cường giả.

Đương nhiên Hàn Phong thường ngày cũng không phải quá keo kiệt. Khi hắn ở Huyền Thiên tông, hắn bao giờ cũng cách một đoạn thời gian tiến hành chỉ điểm cho một ít đệ tử trong tông môn.

Nhưng đệ tử Huyền Thiên tông hiện giờ đông đảo như vậy cho nên hiển nhiên không phải ai hắn cũng thể chỉ điểm. Cho nên những đệ tử được hắn chỉ điểm đều là những người được hắn chú ý đến.

Bởi vậy mà lúc này chín người được Hàn Phong tận tình chỉ điểm trong ba ngày này khiến cho mọi người nhận được không ít lợi ích.

Tuy rằng trong ba ngày không thể nào làm cho đấu khí của mọi người tăng tiến nhưng từ sự giảng giải của Hàn Phong thì mọi người đối với tình hình tu luyện của mình càng hiểu rõ hơn. Mà cảm ngộ về cách vận dụng vũ ký cũng được đề thăng không ít. Điều này đối với lần thi đấu này của họ thập phần có lợi.

Y theo quy củ, hôm nay hàn Phong mang theo đám người Lâm Phỉ Vân đứng chờ ở hội trường chờ rút thăm.

Mà khi Hàn Phong đi tới đại hội thì cũng không có được lộ ra dáng vẻ tười cười. Cũng không lấy làm kỳ quái. Bởi vì ở đây tập trung vài trăm người, nhưng cũng có không ít người quen biết hắn.

Điều Hàn Phong để ý chình là ở đây có tới năm người giống như hắn mười năm trước đều là thí sinh đến tham gia đại hội, mà sau người năm thân phận cùng địa vị của hắn và những người này đã phát sinh những chuyển biến không nhỏ.



Lúc này trong đám người đông đúc có một thân ảnh vận y phục đen tuyền nhận ra được sự hiện diện của Hàn Phong cũng nhanh chóng chạy đến bên Hàn Phong cười to nói:

- Hảo tiểu tử, không nghĩ tới ngươi cũng tới.

Trông thấy Vệ Trạch hướng tới mình, Hàn Phong cũng mỉm cười bước tới nói chuện.

Ngay khi Hàn Phong còn đang nói chuyện rôm rả với Vệ Trạch thì đằng sau truyền đến một tiếng gọi kinh hỉ.

- Ca ca!

Một tiếng ca ca này bao hàm vô vàn kinh hỉ và kích động.

Mặc dù trên hội trước có rất nhiều người nhưng Hàn Phong vẫn cảm giác được rằng thanh âm này chính là nói với mình.

Nghe vậy Hàn Phong không khỏi quay đầu lại vừa hay nhìn thấy một đạo thân ảnh mảnh mai, bóng hình xinh đẹp đang nhanh chóng chạy lại phía hắn.

Hàn Phong còn chưa kịp phản ứng thì thân ảnh đã nhào vào lòng Hàn Phong.

Cũng may là Hàn Phong kịp thời phản ứng, vội vàng ổn định cước bộ, đồng thời vươn tay ôm chặt lấy bóng hình xinh đẹp này tránh cho những người phía sau khỏi bị té thương.

Trong nháy mắt Hàn Phong có thể nhận ra được bóng ảnh xinh đep đang nằm trong lòng mình này là ai. Lúc này, thân ảnh trong lòng hắn không ngừng cựa quậy cọ cọ đầu vào ngực hắn vào như một con tiểu miêu nhỏ nhắn dễ thương đang làm nũng.

Điều này khiến cho Hàn Phong không thể nhịn cười được, nhưng hắn cũng biết hiện tại ở đây có rất nhiều người đã trông thấy, tự nhiê cảm thấy khó chịu khi thấy một bóng hình xinh đẹp lại nằm trong lồng ngực của mình. Cho nên hắn nhanh tay kéo bóng hình xinh đẹp này ra khỏi lòng mình, lập tức trông thấy bộ mặt ngây thời của nàng mà không khỏi nhu thuận vuốt mái tốc nàng, vừa cười vừa nói:

- Tiểu Thanh nhi, cũng đã trở thành một đại cô nương rồi, không nên giống như trước a.

Kỷ Thanh Thanh nghe vậy, không khỏi chu cái miệng nhỏ nhắn của mình lên, hai tay vẫn như cũ quấn quýt ôm chặt lấy cánh tay của Hàn Phong. Nàng hiện tại đã phát dục, bộ ngực vô cùng đầy đặn và mềm mại thế nhưng Thanh Thanh không có thèm để ý mà vẫn cứ tiếp tục ôm chặt lấy Hàn Phong. Tuỳ ý ép cho nó biến hình.

Mà Kỷ Thanh Thanh dường như không có cảm giác được điều gì không ổn, sắc mặt nàng uỷ khuất bất mãn nói:

- Ca ca! Huynh đã đáp ứng là phải thường xuyên đến thăm muội. Kết quả là trong mười năm nay huynh chưa từng đến thăm một lần. Huynh có biết muội mỗi ngày ngóng trông huynh như thế nào không?

Nói xong, Kỷ Thanh Thanh càng nói càng cảm thấy uỷ khuất, một khuôn mặt nhỏ nhắm tinh xảo nhất thời ngẩng lên, khoé mắt nhỏ lệ. Kỷ Thanh Thanh muốn khóc thật to.

Hàn Phong thấy thế thì trong lòng vô cùng ảo não, nhưng hắn không thể tuỳ ý để một thiếu nữ ở trước mặt nhiều người mà khóc lóc như vậy được. Không chừng mọi người còn tưởng rằng hắn và nữ hài tử đang làm điều gì đó.

Vì vậy, Hàn Phong không thể làm gì khác hơn là vội vã khuyên giải an ủi nàng.

Vừa lúc này từ trong đám người một nữ tử có khuôn mặt trắng trẻo lại chậm rãi đi ra.

Nữ tử đi tới trước mặt Hàn Phong, đầu tiên là kéo Kỷ Thanh Thanh đang sụt sịt về phía mình. Sau đó nàng thấp giọng khuyên bảo vài câu. Lúc này Kỷ Thanh Thanh mới bình tâm trở lại, vẻ mặt xấu hổ nhìn Hàn Phong, tiện đà lại ôn chầm lấy nữ tử này.

Hiển nhiên Kỷ Thanh Thanh cũng kịp phản ứng. Vừa rồi mình ở trước mặt nhiều người dĩ nhiên lại làm ra hành động khó xử như vậy, xác thực là không thích hợp chút nào. Bây giờ nàng chỉ biết như đà điểu rúc đầu vào trong lòng của nữ tử kia, không dám ngẩng đầu lên.

Hàn Phong nhìn gương mặt trong trẻo nhưng lại vô cùng lạnh lùng , đồng thời cũng mang theo một chút ôn nhu của nữ tử. Hắn tiến lên hai bước, tỉ mỉ đánh giá nữ tử này.

Thẳng đến khi trên mặt nữ tử bất khả tư nghị có vể hơi ửng đỏ, Hàn Phong mới ôn nhu nói:

- Hai năm qua ngươi khoẻ chứ?

- Ân!

Nữ tử thấp giọng trả lời, nhãn thần có chút né tránh ánh mắt của Hàn Phong.