Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 530: Đêm trước trận quyết đấu




Chỉ có điều, Tiêu Linh không phải là một cô gái nhỏ đơn thuần, đương nhiên biết mục đích chuyến đi này của Hàn Phong.

Không đơn giản chỉ vì Phi Thanh Thanh mà quan trọng hơn là ngăn cản hành động điên cuồng của Võ Hoàng Điện.

Nếu như còn ma vật đó được phóng thích, đại lục này sẽ không còn một ngày bình yên.

Bất luận xét từ góc độ nào, lần này Hàn Phong nhất định phải lên đường.

Hiểu rõ điểm này, Tiêu Linh không nói gì mà chỉ dành trọn thời gian mười ngày lặng lẽ ở bên Hàn Phong.

Hình như cảm nhận được sự lo lắng trong lòng Tiêu Linh, Hàn Phong mặc dù trong lòng xót xa lắm nhưng cũng không dám lên tiếng hứa hẹn điều gì.

Bởi vì lần này có thể sẽ là cuộc chiến cuối cùng, kết quả không phải ngươi chết thì là ta chết, không có lựa chọn thứ hai.

Nhưng, có những chuyện nhất định phải làm, muốn tránh cũng không tránh được.

Nên thời gian mười ngày, Hàn Phong chẳng quan tâm đến bất cứ chuyện gì mà toàn tâm toàn ý ở cạnh cô gái của mình.

Hôm đó, Trầm Ngọc lê tấm thân mệt mỏi, quay trở về tiểu viện của Hàn Phong.

Hàn Phong nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Trầm Ngọc, không khỏi xót xa, ôm cô vào lòng, thì thầm nói:

- Thời gian này vất vả cho nàng rồi.

Trầm Ngọc nghe vậy, cười dịu dàng, nói:

- Không sao, ta chỉ đi giúp đỡ mọi người mà thôi, mọi thứ cũng đã gần xong rồi.

Hàn Phong đương nhiên hiểu Trầm Ngọc nói chuẩn bị gần xong là có ý gì, lần hành động này, lành ít dữ nhiều, nên trước khi xuất phát phải chuẩn bị hết sức chu đáo, đơn dược trị thương là thứ không thể thiếu.

Trong liên minh, luyện dược sư đương nhiên không hiếm, ngay cả luyện dược đại sư cũng có mấy người, những người này mặc dù thực lực không bằng Hàn Phong nhưng cộng lại thì vẫn đủ chèo chống một liên minh khổng lồ.

Chỉ có điều, mọi chuyện đều thay đổi sau khi Trầm Ngọc xuất hiện.

Đầu tiên Trác Minh chỉ tìm Hàn Phong, hi vọng hắn có thể giúp chuẩn bị một số đơn dược trị thương.

Chuyện Hàn Phong đạt được ngôi vị quán quân ở Tốt Đô năm nào, mọi người bây giờ đều đã biết.

Nên ai cũng rất tín tưởng vào năng lực luyện đơn của Hàn Phong.

Chỉ có điều Hàn Phong nghe xong đề nghị của Trác Minh, mặc dù gật đầu đồng ý nhưng lại chỉ bảo một mình Trầm Ngọc đi.

Sở dĩ Hàn Phong làm vậy vì hắn biết chỉ cần một mình Trầm Ngọc là đủ, dù hắn có đi cùng cũng trở nên thừa thãi.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì năng lực luyện dược của Trầm Ngọc lúc natf đã đạt đến cảnh giới luyện dược tông sư ngàn năm mới có.

Đúng! Là luyện dược tông sư, là cảnh giới mà luyện dược sư nào cũng muốn hướng tới, ngay cả Hàn Phong, sau khi biết Trầm Ngọc tiến nhập cảnh giới luyện dược tông sư, cũng ngạc nhiên há hốc miệng.

Cho đến bây giờ, trong lòng Hàn Phong vẫn có chút ngưỡng mộ Trầm Ngọc.

Đương nhiên, ngưỡng mộ là ngưỡng mộ, Hàn Phong vẫn cảm thấy mừng cho thành tựu của Trầm Ngọc.

Kì thực, Trầm Ngọc có thể tiến nhập luyện dược tông sư, phần lớn nguyên nhân là vì cái chết bất ngờ của cô ba năm trước.

Lần đó, Hàn Phong không quản ngại nguy hiểm, bằng mọi giá giữ Trầm Ngọc lại.

Mặc dù không cứu sống được Trầm Ngọc, nhưng cũng không để mất sự sống, sau này Hàn Phong trải qua bao nhiêu bất vả, may mắn gặp được Vô Danh, không thể không nói, năng lực của Vô Danh đúng là thần bí khó đoán, Hàn Phong căn bản không biết Vô Danh dùng phương pháp gì mà có thể duy trì được sức sống cho Trầm Ngọc.

Sau nữa, Hàn Phong làm theo cách Vô Danh chỉ đi tìm đá hiền giả, dùng hợp thể chi pháp, đánh thức Trầm Ngọc, nhưng đá hiền giả thực lực quá lớn, lúc Trầm Ngọc hồi sinh, nó cũng mang lại cho cô năng lực mới. Năng lực mới này chính là Trầm Ngọc có thể lợi dụng cảm giác của mình trực tiếp triệu hoán nguyên tố thuần chất trong thiên địa, dùng nó để hồi phục thương tổn.

Điểm này có chút giống với thuật pháp điều trị của Tử Nhược, nhưng Hàn Phong biết năng lực của Trầm Ngọc mạnh hơn Tử Nhược rất nhiều.

Sau đó, Hàn Phong ngạc nhiên phát hiện, Trầm Ngọc chỉ cần một suy nghĩ là có thể dung hợp mấy loại dược liệu khác vào với nhau, trong nháy mắt tạo ra một loại đơn được hoàn toàn mới.

Có thể tùy ý sáng tạo đơn dược mới, loại năng lực này trừ luyện dược tông sư ra, Hàn Phong không còn cách giải thích nào nữa.

Về phần Trầm Ngọc, cố không quan tâm mình đạt đến cảnh giới nào, trong mắt cô, quan trọng nhất đương nhiên vẫn là Hàn Phong.

Có năng lực này, giúp đỡ được Hàn Phong, Trầm Ngọc đương nhiên cũng rất mừng.

Đây chính là suy nghĩ của cô, đơn giản nhưng khiến người ta cảm động.

Cũng chính bởi lý do này, mấy ngày nay, Trầm Ngọc quay lại nghề cũ, tiếp nhận trách nhiệm ở phòng luyện đơn, may mà cô có năng lực nên mọi chuyện đối với cô mà nói cũng không có gì khó.



Hơn nữa chỉ cần mình cô là đủ, và cũng chỉ có mình cô mới có thể làm được, những người khác muốn giúp đỡ cũng không giúp được.

Phương pháp luyện đơn của Trầm Ngọc quá thần kì, chưa ai nghe thấy bao giờ nên đương nhiên chẳng ai có thể giúp được. Cùng lắm chỉ là giúp phân loại nguyên liệu, để Trầm Ngọc luyện chế được dễ hơn.

Trầm Ngọc mất năm ngày để làm hết những công việc mà phải mất mười lăm ngày mới xong, điều này khiến cả liên minh không khỏi giật mình.

Rất nhiều người muốn được nhìn tận mắt thấy phong thái của vị luyện dược tông sư trong truyền thuyết, nhất là sau khi biết vị luyện dược tông sư đó còn là một mỹ nữ, khát vọng đó còn mãnh liệt hơn. Nhưng, nhân vật chính hầu như không quan tâm, lúc này cô đang nhắm mắt, ra sức cảm nhận niềm vui mà Hàn Phong mang lại cho cô.

Từ sau khi hồi sinh, tính tình Trầm Ngọc mặc dù vẫn dịu dàng như cũ, nhưng tình cảm dành cho Hàn Phong thì không bị che giấu nữa, tất cả tâm ý đều được cô thể hiện rất rõ ràng.

Thời gian hạnh phúc luôn trôi quá nhanh.

Mười ngày nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng đối với Hàn Phong mà nói, chỉ như một cái chớp mắt.

Thời gian mười ngày này có thể nói là những tháng ngày thoải mái nhất trong đời Hàn Phong.

Không có lo lắng, toàn tâm toàn ý ở bên cạnh người con gái mà mình yêu thương, thỉnh thoảng còn có thể dạy sư muội mà mình yêu quý bõ kĩ, cuộc sống này Hàn Phong chưa bao giờ được hưởng thụ.

Chỉ có điều, những tháng ngày an nhàn luôn có lúc kết thúc, chớp mắt đã thấy đến ngày liên minh hành động.

Mới sáng sớm, các phương thế lực lũ lượt hành động, chỉ dùng nửa tiếng thời gian để tập trung tất cả nhân số tham gia lần hành động này.

Hàn Phong mặc dù trên danh nghĩa chỉ là một đệ tử đời thứ ba của Huyền Thiên Tông, nhưng chẳng ai coi hắn như một đệ tử thông thường.

Nên Hàn Phong đương nhiên không phải cố chen vào đám đệ tử đông đúc bên dưới.

Nhìn những đầu người nhấp nhô bên dưới, Hàn Phong đột nhiên nảy sinh cảm khái, bởi vì hắn có thể dự liệu, những ngày sắp tới, trong số những khuôn mặt vẫn còn tràn đầy sinh khí này, sẽ có bao nhiêu người sống sót.

Hàn Phong không biết, cũng có thể lần này họ chỉ phải bỏ ra một cái giá rất nhỏ là đã có thể đổi được chiến thắng cuối cùng.

Đương nhiên, cũng có thể cuối cùng liên minh đại bại, ngay cả hắn cũng phải bỏ mạng trong khu rừng U Ám, không ai nói trước được điều gì.

Tất cả đành phải thuận theo mệnh trời.

Có lẽ chỉ có ông trời mới biết được kết quả cuối cùng.

- Nghĩ gì vậy? Đang lo lắng cho lần hành động này sao?

Trong lúc Hàn Phong đang đắm chìm trong suy tư thì một giọng nói dịu dàng đã truyền vào tai hắn.

Liền sau đó, một mùi thơm ngào ngạt ập đến, Hàn Phong chỉ cảm thấy cánh tay mình chạm phải một thứ gì đó rất mềm mại.

Không cần quay đầu Hàn Phong cũng biết đó là ai. Thấy Tiêu Linh hỏi, Hàn Phong không khỏi nói:

- Linh nhi, hay là nàng ở lại Huyền Thiên Tông!

Tiêu Linh thấy Hàn Phong nói vậy, đôi mắt đẹp chớp chớp hai cái, con ngươi lưu chuyển long lanh như xuân thủy.

Chỉ có điều, đôi bàn tay ngọc thì đang túm chặt lấy cánh tay Hàn Phong, bướng bỉnh nói:

- Không được, bất luận thế nào, lần này ta cũng phải ở bên cạnh chàng. Đừng nói ta cũng là một phần tử của Huyền Thiên Tông, nếu như lúc này rút lui, sẽ là một sự đả kích rất lớn đối với liên minh, cộng thêm hai năm qua, lúc nào ta cũng nghĩ đến chàng, lần này nói thế nào ta cũng không rời xa chàng, dù có chết, ta cũng phải chết cùng chàng!

Thấy Tiêu Linh quả quyết vậy, Hàn Phong trong lòng không khỏi cảm động, đồng thời hắn phát hiện Trầm Ngọc bên cạnh cũng có biểu tình y hệt Tiêu Linh.

Đến đây, Hàn Phong tự bảo mình không nghĩ nhiều nữa, mà lộ ra một nụ cười vui vẻ, nhìn hai cô gái nói:

- Yên tâm đi! Chúng ta rồi sẽ bình an trở về.

Đúng lúc này, Trác Minh đã nhận được tin mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, thản nhiên nhìn khắp một lượt, sau đó hạ lệnh.

Mệnh lệnh của Trác Minh vừa được ban ra, cả đại đội rùng rùng di chuyển xuống núi.

Đương nhiên, vẫn còn một bộ phận nhỏ vẫn đứng nguyên tại chỗ, những người này phụ trách trông nhà, mặc dù thông tin nhận được là tám mươi phần trăm nhân mã của Võ Hoàng Điện đã đến khu rừng U Ám nhưng rất khó đảm bảo Võ Hoàng Điện không còn hậu thủ, nếu như tất cả người của liên minh đi hết, đến lúc đó sau lưng vườn không nhà trống, chỉ e khó lòng chống đỡ nổi đòn đánh lén của Võ Hoàng Điện.

Lúc này, bên cạnh Hàn Phong đương nhiên là những nhân vật quen thuộc của Huyền Thiên Tông.

Sau lưng Hàn Phong có Bố Lôi Địch, Phí lão, Lý Thần ba người, Huyền Cơ Tử ở lại Huyền Thiên Tông, phụ trách việc hậu phương.

Tiêu Linh, Trầm Ngọc, Tử Nhược, Lâm Nguyệt và Lâm Phi Vân đều có mặt trong hàng ngũ.

Lâm Nguyệt và Lâm Phi Vân sau mấy năm tu luyện, cộng thêm được Hàn Phong quan tâm bồi dưỡng, đấu khí của hai người lúc này đều ở địa giai chi cảnh.

Thực lực Lâm Nguyệt cao hơn một chút, bây giờ đã là địa giai thất phẩm cao thủ, còn Lâm Phi Vân tuổi còn nhỏ, cộng thêm thích bay nhảy nếu như mấy năm trước không phải Hàn Phong ép cô tu luyện, mà để cô tự do theo ý mình, có lẽ giờ này Lâm Phi Vân cùng lắm cũng chỉ là một nhân giai võ giả.

Thực lực hiện tại của Lâm Phi Vân yếu nhất trong số những người bên cạnh Hàn Phong, nhưng chí ít cũng là địa giai tứ phẩm cao thủ.

So với những người cùng trang lứa thì mạnh hơn rất nhiều.



Trừ những người này, Huyền Thiên Tông còn phái gần năm mươi đệ tử, Huyền Thiên Tông cũng chỉ mới dần dần phát triển mười mấy năm gần đây.

Số đệ tử thực sự dùng được không nhiều.

Có thể gom đủ năm mươi người đã là một sự nỗ lực rất lớn.

Đương nhiên, so với nhân số của các tông phái khác, đệ tử của Huyền Thiên Tông đúng là ít đến đáng thương.

Những người ngoài không ai dám có ý kiến gì, đệ tử mặc dù ít hơn những Huyền Thiên Tông một lúc phái đi năm thiên giai cường giả.

Trong năm thiên giai cường giả đó, có hai thiên giai bát phẩm tuyệt thế cường giả.

Chỗ này phải nói thêm một chút, mười ngày trước, Hàn Phong dành chút thời gian đến gặp Triệu Vô Cực, mặc dù Triệu Vô Cực tuyên bố với bên ngoài là mình bế quan.

Những trên thực tế ông chỉ muốn tìm một nơi kín đáo để tĩnh tu, không bị ai làm phiền. Biết được tăm tích Triệu Vô Cực chỉ có số ít người trong Huyền Thiên Tông.

Hàn Phong muốn biết được điểm này, đương nhiên không khó.

Sau khi nghe nói vết thương của Triệu Vô Cực vẫn chưa lành, Hàn Phong trực tiếp dẫn Trầm Ngọc và Tử Nhược đến tìm ông.

Một người sở hữu năng lực luyện dược quái dị của luyện dược tông sư, còn một người là thuật sĩ đen hệ điều trị trong một không gian thần bí khác.

Dưới sự giúp đỡ của hai cô gái, vết thương mà Triệu Vô Cực phải âm thầm chịu đựng hai năm qua, chỉ mất ba ngày đã khỏi hoàn toàn.

Mặc dù nói, bản thn trải qua hai năm tu dưỡng, vết thương của Triệu Vô Cực đã khỏi được tám mươi phần trăm, nhưng bản thân ông biết, muốn hồi phục hoàn toàn, e rằng phải cần bốn năm tháng nữa.

Bây giờ, chỉ mất ba ngày đã khỏi, Triệu Vô Cực thực sự kinh ngạc.

Đồng thời, lúc nhìn thấy Hàn Phong, Triệu Vô Cực vừa bất ngờ lại vừa kích động.

Chính mắt ông nhìn thấy Hàn Phong bị Võ Hoàng Điện đánh ngã xuống hồ, trên cơ bản có thể nhận định Hàn Phong không còn cơ hội sống sót, nên sau khi trở về, ông mới nói với mọi người là Hàn Phong đã chết.

Nhưng bây giờ Hàn Phong lại xuất hiện khỏe mạnh trước mặt ông, bảo Triệu Vô Cực không ngạc nhiên sao được. Sau đó, Hàn Phong cũng kể lại những chuyện xảy ra trong mảnh đất giam hãm cho Triệu Vô Cực nghe.

Nghe Hàn Phong kể, Triệu Vô Cực cũng phải thầm tặc lưỡi.

Cuối cùng, biết Hàn Phong đã tiến nhập thiên giai bát phẩm, trừ kinh ngạc ra, Triệu Vô Cực không khỏi mừng thay cho hắn.

Sau khi sức khỏe hồi phục hoàn toàn, Triệu Vô Vực đương nhiên cũng cùng mọi người đến khu rừng U Ám.

Mặc dù hai năm qua Triệu Vô Cực chỉ dưỡng thương, nhưng đến trình độ như thiên giai bát phẩm, muốn nâng cao tu vi, không thể chỉ dựa vào mỗi việc nỗ lực tu luyện, mà còn phải hiểu và biết vận dụng đấu khí.

Mặc dù hai năm thời gian, Triệu Vô Cực không dùng đấu khí, nhưng việc tĩnh tâm bế quan khiến ông thỉnh thoảng cũng có một tia minh ngộ, mà một phần công lao phải kể đến lần chiến đấu với Khương Khởi.

Không thể không nói, Triệu Vô Cực lần này coi như được phúc trong họa. Ông tin, nếu như để ông gặp lại Khương Khởi, tuyệt đối không giống lần trước, thậm chí còn có thể đánh bại hắn.

Vốn dĩ Hàn Phong định phái một nhóm có tu vi tương đối cao đi đến khu rừng U Ám trước, sau đó dùng truyền tống trận bố trí điểm truyền tống ở đó, rồi lợi dụng đá truyền tống di chuyển tất cả mọi người.

Nhưng, La Mạn nói với hắn, truyền tống trận trước mắt không thể di chuyển được một lượng người lớn như vậy.

Không biết làm thế nào, đoàn người đành phải dựa vào sức mình, đi đến khu rừng U Ám.

Bởi vì nhân số nhiều, nên thực lực cũng không đồng đều, trước trước sau sau mất gần một tháng thời gian mới được điểm truyền tống gần khu rừng U Ám nhất.

Lúc này, Trác Minh đã nhận được thông tin, hình như Võ Hoàng Điện đến trước họ nửa tháng, bây giờ đang ở trong khu rừng U Ám. Thời gian nửa tháng đó, không biết Võ Hoàng Điện đã tìm ra tứ diệu tháp hay chưa.

Nhưng, bây giờ mọi người đã không còn đường lui nữa.

Ở lối vào khu rừng U Ám, Trác Minh cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, đợi có đủ tinh thần mới bắt đầu sắp xếp vào khu rừng U Ám.

Và mọi người cũng đều hiểu, sau khi bước vào khu rừng U Ám, nghĩa là trận đại chiến chính thức bắt đầu.

Sau khi vào trong khu rừng U Ám, tất cả không chỉ tìm kiếm tung tích của bọn Võ Hoàng Điện mà còn phải đề phòng không bị chúng đánh lén.

Quan trọng hơn, là những mối nguy hiểm đến từ bản thân khu rừng U Ám, những con ma thú hung hãn, cạm bẫy rình rập khắp nơi, chỉ cần không cẩn thận là sẽ mất mạng như chơi.

Có thể nói, tiếp theo sẽ là một trận ác chiến.

Dưới sự sắp xếp của Trác Minh, lần lượt mấy ngàn người theo thân phận và thực lực bị chia thành vài chục đội lớn nhỏ, đội viên của mỗi đội dùng một sợi dây sắt chắc chắn, buộc lại với nhau.

Đó là để đề phòng lúc vào khu rừng U Ám, vì quá phân tán mà có người bị truyền tống đến chỗ khác.

Đây cũng là điều Hàn Phong nhắc nhở Trác Minh trước đây, nếu như không có Hàn Phong nhắc nhở, e rằng đội ngũ khổng lồ đã chia năm xẻ bảy, chưa kịp chiến đấu đã mất đi tác dụng.

Trong lúc mọi việc đã chuẩn bị gần xong thì đột nhiên từ xa lóe lên một bóng đen.