Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 65: Tiếng đàn sâu trong kí ức




Nhưng Hàn Phong không hề tỏ ra hẹp hòi, hắn biết, muốn bồi dưỡng ra một luyện dược tông sư thì tuyệt đối không được tiết kiệm tiền. Hơn nữa, theo tình hình phát triển trước mắt, hắn tin chỉ cần cho Trầm Ngọc một khoảng thời gian, cô nhất định sẽ trưởng thành đến một mức độ tương đối đáng sợ.

Còn chuyện có thể đến cảnh giới tông sư hay không, Hàn Phong cũng không rõ, tất cả phụ thuộc vào Trầm Ngọc.

Trầm Ngọc thì không nghĩ gì nhiều, cô chỉ đơn thuần thích luyện dược, mục tiêu ban đầu của cô là trở thành một luyện dược đại sư được nhiều người tôn kính như Thượng Quan Vô Ngã.

Cũng vì sùng bái Thượng Quan Vô Ngã, Trầm Ngọc mới đưa đơn thuốc cho hắn, vốn dĩ chỉ muốn nhờ hắn kiểm định hộ mình xem đơn thuốc đó có được hay không.

Ai ngờ, Thượng Quan Vô Ngã, người vẫn được cô coi là mục tiêu của mình lại bất chấp thân phận, mờ mắt vì tiền, cướp lấy đơn thuốc mà cô khổ luyện nghiên chế và còn muốn hãm hại cô.

Nếu như không phải Hàn Phong phát hiện, chắc gì cô đã sống được đến hôm nay.

Trải qua những chuyện này, Trầm Ngọc không còn quan tâm đến danh lợi nữa, sở dĩ cô vẫn muốn tiếp tục trở thành luyện dược dư, ngoài sở thích cá nhân ra, một phần rất lớn là vì Hàn Phong.

Lúc Hàn Phong cứu cô, không đưa ra bất cứ lí do gì.

Trầm Ngọc mặc dù ngây thơ nhưng cô không ngốc, cô với Hàn Phong không thân không thích, trên người cô lại chẳng có gì quý giá đáng để đối phương ra tay tương trợ, nói gì chuyện bất chấp tính mạng.

Sau này thông qua tiếp xúc, Trầm Ngọc phát hiện Hàn Phong rất quan tâm đến khả năng luyện dược của cô nên phần nào hiểu được nguyên nhân bên trong.

Thì ra Hàn Phong để ý cô ở điểm này.

Biết được nguyên nhân bên trong rồi nhưng Trầm Ngọc cũng không cảm thấy phiền não mà ngược lại quyết tâm trở thành một luyện dược sư. Cô không phải vì mình mà là vì Hàn Phong.

Hơn nữa đối với cô mà nói, trở thành luyện dược sư là mơ ước của cô nên cô mới nỗ lực như vậy.

Lúc này Hàn Phong đang ở trong phòng mình, tay cầm một viên thuốc nhỏ màu xanh đen, trước mặt là Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch hai mắt tròn xoe, ngoẹo đầu nhìn Hàn Phong đưa viên thuốc cho mình. Đầu tiên nó ghé sát mũi vào viên thuốc màu xanh đen, khịt khịt đánh hơi. Chỉ sau khi cảm nhận mùi thơm dìu dịu tỏa ra từ viên thuốc cũng như năng lượng ẩn hàm trong đó, hai mắt Tiểu Bạch mới sáng rực.

Nó reo lên một tiếng vui mừng, vươn người, nuốt chửng viên thuốc. Thuốc vừa vào miệng, lập tức tan thành nước, thấm nhập vào cơ thể Tiểu Bạch.

Hàn Phong cẩn thận quan sát những biến hóa trên người Tiểu Bạch, chỉ thấy Tiểu Bạch sau khi nuốt viên thuốc, ngáp liền mấy cái sau đó lười biếng nằm dài trên giường Hàn Phong, vừa mới nhắm mắt đã thấy ngủ khò khò.



Hàn Phong tiếp tục quan sát, sau khi xác nhận không có chuyện gì mới yên tâm.

Viên thuốc mà Tiểu Bạch vừa ăn trên thực tế là thuốc mà Hàn Phong vừa mới nghiên cứu chế ra.

Viên thuốc này cũng là dùng phong linh quả và u lan thảo mà Tiểu Bạch đã từng ăn vụng trước đây, kết hợp với một vài nguyên liệu nữa luyện chế mà thành.

Hàn Phong gọi nó là tụ năng tán.

Tụ năng tán chỉ có mục đích duy nhất là phục vụ cho Tiểu Bạch, con người mà uống hiệu quả không có gì đặc biệt. Hơn nữa, sau khi được Hàn Phong điều chỉnh, chỉ cần một trái phong linh quả và hai cành u lan thảo là đã có thể chế luyện ra mười viên tụ năng tán.

Hơn nữa, năng lượng ẩn hàm trong mỗi viên tụ năng tán tương đương với một phần ba năng lượng mà Tiểu Bạch ăn vụng.

Như vậy, có thể tiết kiệm tương đối nguyên liệu.

Qua vài ngày quan sát, Hàn Phong có thể xác nhận Tiểu Bạch dựa vào việc ăn dược liệu để nâng cao thực lực bản thân. Hơn nữa, số dược liệu bị Tiểu Bạch ăn vụng trước đây sau khi chuyển hóa đã được Tiểu Bạch hấp thu toàn bộ.

Nhưng số năng lượng cuối cùng sót lại trong cơ thể cũng chỉ đủ giúp thực lực Tiểu Bạch tiến một bước nhỏ chứ không còn khủng bố như lúc ban đầu.

Hàn Phong đoán, có lẽ vì sức mạnh bản thân của Tiểu Bạch quá thấp, dược tính của số dược liệu mà nó ăn lại quá mạnh nên mới khiến thực lực của nó bạo tăng như vậy.

May mà sức mạnh của Tiểu Bạch dù yếu nhưng thân thể thì vẫn là thân thể của thiên giai ma thú nên mức độ cường hãn càng thêm đáng sợ. Nếu vậy, năng lượng ẩn hàm trong phong linh quả và u lan thảo vừa đủ để Tiểu Bạch tăng trưởng.

Cảm nhận những dao động năng lượng bên trong cơ thể Tiểu Bạch, phát hiện dược hiệu của tụ năng tán đã được Tiểu Bạch bắt đầu hấp thu, với tốc độ này, phải mất cả một ngày mới có thể hấp thu toàn bộ.

Nên Hàn Phong cũng không để ý đến nó nữa, tiếp tục luyện chế những loại đan dược khác.

Mấy ngày nay, sau khi được Hàn Phong từng bước điều chỉnh, đống dược liệu cao như núi đã biến thành những viên đan dược phát ra mùi thơm quyến rũ.

Nhưng, hơn nửa đống nguyên liệu ấy là những nguyên liệu tương đối quý giá và hiếm gặp, Hàn Phong không định dùng chúng mà cất đi, để dành sau này chẳng may cần đến.

Một nửa còn lại Hàn Phong cũng không vội dùng, bởi vì có số đan dược này, trừ những dược liệu chính ra, phải phối hợp thêm một số nguyên liệu đặc thù khác mới có thể luyện chế thành công. Mà số nguyên liệu đó khá phổ thông, có thể mua được bên ngoài.

Suy nghĩ một lúc, Hàn Phong nhìn một nửa đống nguyên liệu còn lại, ghi chép lại những thứ còn thiếu để chuẩn bị đi mua.

Vừa ra khỏi nhà, trong lúc Hàn Phong đang chuẩn bị đi chọn mua nguyên liệu thì đột nhiên một âm thanh văng vẳng vọng vào tai hắn.

Nghe thấy âm thanh này, Hàn Phong trong lòng không khỏi giật mình.



- Là tiếng đàn?

Hàn Phong biến sắc, ngạc nhiên nghĩ.

Vì Hàn Phong có đấu khí nên thính lực của hắn mới nhạy cảm hơn người thường, nếu không thực sự không nghe thấy nổi tiếng đàn.

Đương nhiên, người biết đánh đàn trên đại lục này rất nhiều, nếu như chỉ là tiếng đàn bình thường Hàn Phong đã không có biểu tình như vậy.

Nhưng tiếng đàn này lại khiến hắn có một cảm giác vô cùng quen thuộc.

Đúng, hắn không bao giờ có thể quên được cảm giác này.

Sắc mặt Hàn Phong lúc này đã trở quên gấp gáp, bỏ qua luôn mục đích chính, cứ thế đi theo tiếng đàn lúc có lúc không.

Tiếng đàn ngày một rõ hơn, cảm giác quen thuộc trong lòng Hàn Phong mỗi lúc một nồng đậm.

Không sai! Chính là tiếng đàn này, là âm thanh mà cả đời mình cũng không thể nào quên được! Hàn Phong thầm nghĩ.

Lúc này, hắn đã ở rất gần tiếng đàn. Hàn Phong thả chậm bước chân như sợ những động tác vội vàng sẽ làm người đánh đàn giật mình.

Lại đi theo tiếng đàn thêm một quãng đường nữa, cuối cùng Hàn Phong cũng dừng lại ở vùng ngoại ô sát bên bờ sông.

Đứng bên sông, Hàn Phong nhìn sáng cánh rừng liễu đối diện. Cành liễu buống rủ, chấm cả xuống mặt nước, một cơn gió nhẹ thoảng qua, cành liễu lay động, uốn lượn theo tiếng đàn dìu dặt. Âm thanh đó như một thứ rượu mạnh, thấm vào tim người ta khiến Hàn Phong cũng đột nhiên cảm thấy tâm trạng thật thoải mái.

Bước thật nhẹ, Hàn Phong nhìn khắp bốn xung quanh, phát hiện nơi này khung cảnh thanh u, vô cùng yên tĩnh.

Hàn Phong chầm chậm nhắm mắt, để cho thứ cảm giác quen thuộc bủa vây quanh mình.

Đúng, chính là cảm giác đó!

Từ tiếng đàn, hắn có thể nghe ra tâm trạng thê lương buồn bã trong đó.

Nếu nghe kĩ hơn, Hàn Phong còn có thể nhận ra lẫn trong đó là một tâm trạng bất khuất, là niềm tin vào một tương lai tươi sáng. Dường như dù phải chịu bao nhiêu trắc trở thì cũng vẫn dũng cảm bất khuất đối mặt với tất cả.

Hàn Phong vĩnh viễn không thể nào quên, chính là thứ cảm giác đó, khiến kiếp trước trong thời khắc đen tối mơ màng nhất, hắn vẫn có thể tìm lại niềm tin, kiến trì đi theo con đường mình đã chọn. Mặc dù cuối cùng xảy ra sự cố nhưng trong lòng hắn, tiếng đàn ấy khiến linh hồn hắn như được hồi sinh.