Ngày Tháng Trắc Trở

Chương 3


Vệ Ngật Chi xuất thân từ Hà Đông Vệ thị, đây cũng là một đại gia tộc danh vang ngập trời.

Thời kỳ nhà họ Vệ vẫn còn huy hoàng, ngay cả đương kim thái hậu cũng xuất thân từ nhà họ Vệ, tiếc rằng sau này bị hai nhà Vương Tạ liên thủ đánh bại. Xong xuôi, hai nhà lại quay ra tranh đấu với nhau, kết quả nhà họ Tạ một lần nữa chiến thắng, oai phong suốt mấy chục năm qua.

Cho nên, thù hận giữa Vệ Ngật Chi và Tạ Thù, nói nhỏ là chuyện chung thân đại sự bị phá đám, nói lớn chính là mối thù giữa hai gia tộc.

So với những người khác trong Vệ gia, mẫu thân của Vệ Ngật Chi Tương phu nhân mới là người tài của gia tộc. Bà xuất thân danh môn, tài danh vượt bậc, tuy chỉ là một người phụ nữ nhưng ở Đại Tấn cũng là nhân vật nức tiếng một thời. Nhưng so với danh tiếng vang dội, bà càng nổi tiếng hơn vì tính tình nóng nảy.

Chân trước Vệ Ngật Chi mới trở về phủ, Tương phu nhân đã ở phía sau lưng xông tới hỏi: “Sao rồi, sao rồi? Tiểu tử thối nhà họ Ta kia đã rất xấu hổ và giận dữ muốn nhảy sông tự tử rồi phải không?”

Vệ Ngật Chi cười tủm tỉm cầm tay bà: “Sáng nay mẫu thân đại nhân tới gặp Cửu điện hạ vì chuyện này phải không? Y phục của con trước giờ toàn đồ tốt, có bao giờ dùng loại vải thô như thế đâu?”

Tương phu nhân đỏ mặt nói: “Chẳng phải vi nương báo thù thay con đó sao? Chỉ tại lão già họ Tạ khốn kiếp kia hại ta không thể sớm ngày ôm tôn tử, sao ta có thể dễ dàng bỏ qua cho tôn tử của hắn cơ chứ?”

Vệ Ngật Chi cười mà không nói, chỉ có thể ngầm thừa nhận, để bà yên lòng.

Rõ ràng đêm yến hội vừa rồi đã gây chấn động không nhỏ cho hoàng đế, hôm sau lại tuyên bố không lâm triều. Nhưng lại cố tình thông báo tin tức cho các quan viên khác, chỉ có Tạ Thù vào tận trong cung mới biết được chuyện này.

Một chuyến tay không… coi như rèn luyện thân thể!

Còn chưa qua giờ Mão, mặt trời chỉ vừa mới lên. Tạ Thù một thân triều phục trở về, trên đường đi các tiểu cung nữ đồng loạt quỳ xuống, mọi người đều liếc mắt nhìn nàng. Khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, lại có thêm triều phục trang trọng làm nền càng lóa mắt, ống tay áo khẽ đung đưa theo từng bước đi càng làm tôn thêm khí chất của nàng.

Tạ Thù ở trong triều giả vờ giả vịt, âm thầm xem trò vui, thoáng nhìn thấy có cung nữ lén nhìn nàng, lại còn cố ý chớp mắt vài cái với đối phương, điều đó càng khiến tiểu cô nương nhà người ta xấu hổ đến nỗi chôn mặt vào đầu gối. Đợi khi nàng vừa rời đi, nhóm cung nữ kia lập tức lao tới đập tiểu cung nữ.

“Khá khen cho tiểu hồ ly nhà ngươi, dám câu dẫn Thừa tướng nhà ta!”

“Hứ, Thừa tướng là của ta, ngươi xê qua một bên đi!”

“Ngươi mới là người phải tránh qua một bên thì có! Rõ ràng ngươi từng nói ngươi thích Vũ Lăng vương cơ mà!”

Xe ngựa vừa ra khỏi cửa cung, chẳng bao lâu sau, chợt thấy phía trước xuất hiện xe của Vũ Lăng vương, đang từ phía đối diện chạy đến. Tạ Thù còn tưởng mình nhìn nhầm, vội vàng kêu ngừng xe, tập trung nhìn kỹ, Vệ Ngật Chi đã vén mành thò mặt ra.

“Ủa, Vũ Lăng vương muốn vào triều ư?”

Vệ Ngật Chi mỉm cười gật đầu: ‘Hôm nay bận chút chuyện nên mới tới chậm. Sao rồi, nhìn dáng vẻ của Tạ tướng, chẳng lẽ đã bãi triều rồi?”

Tạ Thù bật cười: “Làm gì có, hôm qua bệ hạ quá chén, nên hôm nay không lâm triều. Bản tướng còn tưởng rằng chỉ có phủ Thừa tướng không nhận được thông báo, không ngờ ngay cả phủ Đại Tư Mã cũng vậy.”

“Thì ra là thế.” Vệ Ngật Chi giật mình. “Nếu đã vậy, bản vương liền cùng Tạ tướng về thôi.”

“Như thế cũng tốt.” Tạ Thù buông mành xe, quay sang cười nói với Mộc Bạch: “Đúng là kẻ hiểu lòng người, sợ ta vì thế mà ghen ghét bệ hạ, nên ra vẻ vội vàng tới, chỉ để chứng minh bệ hạ không cố ý nhằm vào ta.”

Mộc Bạch “à” một tiếng: “Thuộc hạ còn tưởng rằng Vũ Lăng vương thật sự không nhận được thông báo cơ đấy.”

“Bệ hạ coi trọng hắn như thế, dù có không báo cho toàn thể văn võ bá quan trong triều cũng không thể không báo với hắn.” Tạ Thù nhẹ nhàng xoa đầu Mộc Bạch: “Ngươi vẫn còn là một đứa trẻ đơn thuần, cố gắng giữ vững nhé.”

“…”

Buổi sáng ngày xuân, xe ngựa xa hoa của phủ Thừa tướng song song chạy cùng xa giá giản dị của Vũ Lăng vương trên đường lớn, khiến mọi người đều bất ngờ háo hức vây xem.

Mộc Bạch quyệt miệng nói: “Không có lễ nghi, cho dù là quận vương kiêm Đại Tư Mã, hắn vẫn còn thấp hơn công tử ngài là Thừa tướng một cấp, sao lại dám để xa giá chạy song song với ngài?”

Tạ Thù phe phẩy chiết phiến cười cười.

Đây chính là chỗ giảo hoạt của Vũ Lăng vương, nếu hắn chỉ ẩn nhẫn sẽ khiến nàng đề phòng, nếu cố tình khiêu khích lại khiến nàng cảm thấy không đủ sức ép. Lần đó hắn ở trên yến hội cố ý mượn y phục làm khó nàng, tám phần cũng là vì nguyên nhân này.

Nàng thở dài, tâm tư người này khó lường, thật sự rất khó đối phó.

Đúng lúc đó, Vệ Ngật Chi bỗng nhiên gọi nàng một tiếng. Tạ Thù vén màn lên, trong tầm mắt hiện ra khuôn mặt sáng như châu ngọc được ánh nắng chiếu rọi của hắn, nụ cười rạng rỡ bên môi hận không thể hòa tan ánh mắt người xem.

Đám đàn bà con gái xung quanh thoảng thốt kêu lên, ngày Vũ Lăng vương vào thành còn chưa lộ mặt, hôm nay đột ngột vén mành, sao có thể không khiến các nàng kinh ngạc? Mà đến khi Tạ Thù lộ mặt, tiếng kêu của đám đàn bà con gái lại vang lên, khí thế không kém tiếng hô vừa nãy là bao.

Tạ Thù nhìn Vệ Ngật Chi, lộ ra vẻ bất đắc dĩ: ‘Vũ Lăng vương bỗng nhiên gọi bản tướng có việc gì vậy?”

Vũ Lăng vương thích thú bật cười: “Không có gì, chẳng qua muốn xem có đúng Tạ tướng được người người yêu thích như lời đồn hay không mà thôi, xem ra là thật rồi.”

Tạ Thù hơi nheo mắt lại: “Nghe ý tứ lời này, chẳng hay Vũ Lăng vương muốn so sánh với bản tướng hay sao?” Nàng dùng chiết phiến nhẹ nhàng che đi khuôn mặt: “Nên cùng muốn lộ mặt?”

Vệ Ngật Chi còn chưa kịp trả lời, chỉ nghe “bùm” một tiếng, đã có người ném dưa và trái cây lên xe ngựa của Tạ Thù, hiển nhiên là vì hành động vô ý của nàng làm mê mẩn đầu óc.

“Nhìn đi, bản vương còn chưa nói gì, cuộc đấu đã bắt đầu rồi đấy.” Vệ Ngật Chi cười cười buông mành xuống, bên kia đã có người ném dưa và trái cây lên xe ngựa của hắn.

Nhất thời hai bên đường lớn đông nghịt người, ào ào ném dưa và trái cây, một trái một phải đều tự đứng thành hàng, ngăn cách rõ ràng, ngay cả Mộc Bạch và Phù Huyền cũng bị lôi ra so sánh cao thấp.

Đội hình hai bên từ chỗ im lặng đánh giá đi tới chỗ dùng tiếng nói để đối kháng, một bên hét Thừa tướng nhà ta mĩ mạo vô song, tài hoa cái thế, bên kia hét lại rằng quận vương nhà ta tao nhã tuyệt đỉnh, chiến công lớn lao, hai bên đều tự đem người mình yêu mến thổi phồng lên tận trời.

Người vui vẻ nhất có lẽ chính là những người bán dưa và trái cây bên đường, tiền về, tiền về aaa!

Cho đến khi xe chạy qua đoạn đường cái thật dài ấy, đến ngã ba, hai xe dừng lại sắp chia tay.

Tạ Thù vén mành xuống xe, đi tới bên cạnh xe Vệ Ngật Chi nói: “Nghe đồn Hà Đông Vệ thị nhiều mỹ nam tử, hôm nay đi cùng một đoạn, bản tướng đã được chiêm nghiệm. Diện mạo của Vũ Lăng vương quả nhiên chấn động thiên hạ, thảo nào xe ngựa chất đầy hoa quả.”

Vệ Ngật Chi cũng tự mình xuống xe, triều phục huyền sắc thêu hoa văn tối màu càng tôn thêm quý khí trên người hắn, hắn ôn hòa cười nói: “Tạ tướng quá khen rồi, bản vương đâu thể so được với Tạ tướng?”

Hai người giả vờ giả vịt khiêm tốn một phen, Tạ Thù đột nhiên hơi đỏ mặt, vội ho một tiếng nói: “Bản tướng vừa rồi nhìn thấy trên xe ngài có không ít lựu và mận, nói ra thật xấu hổ, bình thường bản tướng rất ít khi ăn vặt, nhưng lại rất thích ăn hai loại quả này, không biết…”

Vệ Ngật Chi cười khẽ, liền nói ngay: “Phù Huyền, đem lựu và mận trên xe bản vương sang xe Thừa tướng đi.”

Phù Huyền khẽ nhíu mày nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Chỉ một lát sau, đám dân chúng lặng lẽ theo dõi đằng xa liền lan truyền việc này.

“Hi, các người đừng cãi cọ nữa, ngay cả Vũ Lăng vương cũng còn tự mình tặng trái cây cho Thừa tướng, chứng rõ đã có ý chấp nhận chịu thua rồi còn gì!”

“Ha ha ha! Đã nói rồi mà, Thừa tướng nhà ta đẹp nhất Đại Tấn!” đám người ủng hộ Tạ Thù vênh váo tự đắc.

“Không, không, không! Ta không tin!” Đám người ủng hộ Vệ Ngật Chi hét lên.

Sau khi chia tay, cách qua lớp mành, Phù Huyền nhỏ giọng hỏi Vệ Ngật Chi: “Quận vương đâu cần phải dung túng cho Thừa tướng như vậy? Rõ ràng hắn muốn ra vẻ cho mọi người thấy là mình thắng.”

“Hết cách rồi, chuyện đấu đá này vốn do bản vương thuận miệng bịa chuyện mà ra, đại trượng phu đứng trong trời đất, chẳng lẽ chỉ dựa vào gương mặt mà thôi?” Vệ Ngật Chi nói, bỗng nhiên cười khẽ: “Nhưng, vị Tạ tướng này rất thú vị.”

Tạ thừa tướng rất thú vị kia về tới tướng phủ liền ngồi phía sau án chuyên tâm ăn lựu, Mộc Bạch đứng bên vừa lột vỏ cho nàng vừa đắc ý nói:“Thuộc hạ nói đúng rồi mà, Vũ Lăng vương kia vẫn còn kém công tử nhiều lắm.”

Tạ Thù lơ đễnh bĩu môi: “Lời nói quá vẹn toàn, cầm trọng binh trong tay mà vẫn được bệ hạ coi trọng, điểm ấy công tử ta đây phải bội phục hắn.”

Mộc Bạch khinh thường trợn trừng mắt.

Trong viện đã bắt đầu đốt đèn, lão quản gia đi tới trước cửa thư phòng, làm như không nhìn thấy hạt lựu rơi đầy đất, bẩm báo: “Công tử, bên phủ Đại Tư Mã sai người đưa quà tới cho ngài.”

“Hử?” Tạ Thù đứng dậy, “Mang tới đây.”

Mộc Bạch lập tức đi ra cửa nhận lấy, hóa ra lại là một bộ y phục trắng muốt, hắn cầm trong tay nhìn nhìn, bất ngờ nói: “Công tử, đây không phải là y phục hằng ngày mà ngày ấy ngài đi dự tiệc đó sao?”

Tạ Thù đón lấy, quả đúng là như vậy.

Lúc nàng vừa nhìn thấy bộ y phục bằng vải thô kia chỉ biết Vũ Lăng vương cố ý dùng vấn đề xuất thân để khinh bỉ nàng, sau khi thay đồ xong liền để bộ y phục đã hỏng ở lại, thoạt nhìn như là đã quên không lấy, thực ra là “quà đáp lễ”.

Ý tứ chính là: Ây dà, nhìn ngươi khổ sở như thế, y phục của bản tướng tuy đã hỏng nhưng vẫn còn đáng giá lắm, bố thí cho ngươi đó.

Giờ lại bị đem tặng ngược lại, chẳng lẽ Vệ Ngật Chi cũng có ý “đáp lễ” hay sao?

Với suy nghĩ đó, Tạ Thù chăm chú nhìn kỹ bộ y phục, rồi cũng ngẩn người.

Vạt áo bị kiếm chém đứt nay đã được sửa lại, chỗ đường may được dùng loại sợi tơ vàng ròng tốt nhất để thêu hoa văn, thoạt nhìn còn đẹp đẽ quý giá hơn lúc ban đầu.

“Người đưa tới có nói gì không?”

Quản gia nói: “Người tới nói Vũ Lăng vương đã ra lệnh phải đưa y phục tới tận tay công tử, loại sợi tơ vàng ròng này là chiến lợi phẩm mà ngài ấy đoạt được khi giao chiến với Thổ Dục Hồn[1],nay tặng cho ngài làm quà hoàn lễ.”

Tạ Thù buồn cười: “Nhưng hắn cũng đâu có nhận quà của ta đâu.”

“Vũ Lăng vương nói đó là không có công không thể hưởng lộc,nhưng y phục này lại do chính tay hắn làm rách, đương nhiên muốn trả lại nguyên vẹn.”

Tạ Thù gật gù: “Ta hiểu rồi, đây là điều nên làm.”

Nàng chép miệng hai tiếng, yến hội ngày ấy, Vệ Ngật Chi trước chế nhạo nàng, sau lại cho nàng một phiếu, cuối cùng là có ý gì. Đối thủ này rất mạnh, nhìn hắn trước sau bất nhất như thế, biến ngươi hoàn toàn không đoán được hắn đang tính toán điều gì, nếu là người thiếu kiên nhẫn, chắc chắn sẽ bị rối loạn trận tuyến.

Nàng đưa y phục giao cho Mộc Bạch, lệnh hắn cất cẩn thận,không hề khách sáo mà nhận lại món quà này.

Xong việc, đang định ngồi xuống tiếp tục ăn lựu thì không ngờ quản gia lại quay lại.

“Công tử, công tử, không hay rồi, lão nô vừa nhận được tin, Nhiễm công tử tự sát rồi.”

Tạ Thù đang ăn lựu nghe thấy vậy thì nghẹn lại, ho nửa ngày,trong lòng vô cùng bồn chồn, Nhiễm công tử là vị ấy ư?

[1] dân tộc Thổ Dục Hồn (dân tộc thiểu số thời cổ, ở tỉnh Thanh Hải và Cam Túc ngày nay, thời Tuỳ Đường đã từng xây dựng được chính quyền)