Ngày Tháng Trắc Trở

Chương 80


Chuyển ngữ: Hắc

Sáng hôm sau khi Tạ Thù tỉnh lại thì Vệ Ngật Chi đã đi rồi. Chỉ để lại một phong thư cho nàng ở trên bàn, nói hắn đi ra tiền tuyến. Tạ Thù buồn bực, sớm biết vậy sẽ dậy sớm hơn một chút, ít ra cũng có tiễn hắn một đoạn đường.

Hắn đi chưa được mấy ngày thì chiến thuyền nước Tần đã xuôi theo dòng sông mà đến. Dương Kiệu dựa theo mệnh lệnh của Vệ Ngật Chi không đánh mà chạy, một mạch thẳng về Kiến Khang. Nước Tần thấy vậy liền cho rằng nước Tấn gióng trống khua chiêng chẳng qua chỉ phô trương thanh thế, lúc này bèn tập kết binh lực đuổi theo.

Đội chiến thuyền hùng hậu của quân Tần truy kích chiến thuyền của nước Tấn, trên mặt sông giống như kinh ngư nuốt tôm cá, vốn nắm chắc phần thắng, vậy mà khi đuổi tới Thiên Cốt Hạp gần đó, quân Tấn dồn dập ùa vào trốn, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng.

Địa hình đặc thù, quân Tần không dám liều lĩnh, lại thêm các binh sĩ bị say sóng không thể đứng vững, tóm lại không có sức mà ứng chiến, bọn họ không còn cách nào khác đành tạm thời dừng lại nghỉ ngơi, vì thế chưa có hành động gì khác.

Không bao lâu sau, Vệ Ngật Chi chạy tới tiền tuyến, đúng lúc đứng ra sắp xếp, phái vài chiến thuyền nhỏ đi quấy rối quân địch, đợi bọn chúng đột kích thì lại dẫn dụ vào Thiên Hạp Cốt tập trung tiêu diệt.

Chiêu này khởi đầu rất hữu hiệu, nhưng Tần đế cũng nhanh chóng điều chỉnh sách lược, mỗi lần bị quấy phá thì liền đánh trực diện. Chiến thuyền của phe họ lớn hơn phe nước Tấn rất nhiều, kết cấu tinh tế, lại cực kỳ kiên cố vững chắc, một khi đánh chính diện, quân Tấn sẽ rơi vào thế hạ phong.

Vệ Ngật Chi và mấy vị tướng quân cùng bàn luận tìm rất nhiều đối sách, lật ngược vấn đề…. Cuối cùng vẫn quyết định cải tạo chiến thuyền, gắn thêm binh khí vào đầu thuyền, thao luyện tập trận trên thuyền. Đương nhiên, muốn cải tạo chiến thuyền thì phải có tiền.

Tạ Thù nhận được thư báo, gọi Mộc Bạch tới, bảo hắn báo tin cho hoàng đế, tiếp tục hiệu triệu nhóm thế gia xuất tiền, đương nhiên không thể thiếu phần của Tạ gia, tiếp tục chi tiền.

Tạ Nhiễm dùng điểm tâm xong, ung dung thong thả lau khóe môi, hỏi Quang Phúc đứng bên cạnh: “Ngươi nói Thừa tướng lại muốn đầu tư tiền vào chiến sự ư?”

“Bẩm công tử, mấy ngày trước Thừa tướng đến Lệ Hoa cư xem xét đồ đạc, còn nói chuyện hưng vong đại sự quốc gia, liên quan đến tồn vong của nhà họ Tạ, dù có phải dốc hết gia tài cũng đáng.”

Tạ Nhiễm sa sầm nét mặt: “Những người khác có oán than không?”

“Đương nhiên có, nhưng không ai dám mạo phạm Thừa tướng.”

Tạ Nhiễm ngẫm nghĩ một lúc: “Ngươi nói với bọn họ, ta sẽ ra mặt ngăn cản Thừa tướng, để những người có ý bất mãn sẽ yên tâm đến tìm ta.”

Quang Phúc hành lễ xong rồi lùi ra ngoài.

Tin tức Vệ Ngật Chi cải tạo chiến thuyền nhanh chóng truyền tới tai Tần đế, ở trên bờ binh mã của bọn họ vượt xa quân Tấn, đối với tình hình xung quanh vô cùng yên tậm, vì thế đương nhiên dành toàn bộ chú ý tới sự việc trên sông Trường Giang.

Tạ Thù tự mình giám sát việc tạo thuyền, thợ đóng thuyền ngày đêm bận rộn, sau nửa tháng đã hoàn thành. Lúc đó vừa mới cuối xuân, hai bên bờ sông cỏ cây xanh mát, nước sông trong vắt nhưng bầu không khí lại vô cùng lạnh lẽo, chẳng thấy bóng dáng ngư dân.

Mỗi ngày quân Tấn đều ở bên trong Thiên Cốt Hạp cao giọng thao luyện, tập trận thủy chiến, quân Tần lại không quen thủy chiến, vẫn say sóng chưa thể thích nghi, nghe nói đối phương vừa cải tạo thuyền, sĩ khí tăng vọt như vậy, trong lòng bắt đầu nao nao.

Tần đế không kiềm chế nổi, cứ đà này chẳng mấy mà phe hắn sẽ không đánh đã bại. Tướng quân Thạch Xán lãnh binh dưới trướng hắn là em ruột của Thạch Địch, có mối thù giết huynh với Vệ Ngật Chi, hùng hổ kéo tới đây để báo thù, lúc này cũng không còn kiên nhân nổi. Nhưng cửa khẩu Thiên Hạp Cốt chật hẹp, nếu tùy tiện xông vào chỉ e khiến phe mình rơi vào thế nguy hiểm, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì.

Thế cục giằng co kéo dài thêm vài ngày mới bị phá bỏ, ngày đó trên sông gió lớn thổi về phía Thiên Hạp Cốt. Thạch Xán đề nghị dùng hỏa công buộc kẻ thù đi ra, hoặc tìm cách ép kẻ thù đi về phía thủy vực xa hơn, chỉ cần thoát khỏi địa hình khó chơi này thì mọi việc sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Tần đế chuẩn tấu, Thạch Xán dẫn mấy trăm thuyền lớn thuận gió xông lên, đẩy năm thuyền nhỏ tẩm đẩy dầu đánh thẳng vào Thiên Cốt Hạp. Khi đến gần, đội quân lùi về sau, từ xa dùng mưa tên tẩm mồi lửa bắn về thuyền nhỏ.

Gió to thổi mạnh mẽ, thuyền nhỏ nhanh chóng len lỏi qua hẻm núi xông vào, thuyền lớn bên ngoài dàn trận chờ sẵn, giống như trên sông nổi lên một bức tường nóng bỏng thông lên tận trời cao, đứng cách xa mấy chục trượng vẫn có thể cảm thấy luồng nhiệt nóng bức người.

Thiên Hạp Cốt ở ngoài thì hẹp nhưng bên trong thì rộng, lửa lớn thuận gió đánh tới, thế tiến ngùn ngụt không thể đỡ. Thạch Xán đứng trên đầu thuyền, từ xa quan sát tình hình này, dào dạt đắc ý, lập tức phái thám tử cưỡi ngựa trên bờ xông về phía trước nghe ngóng tình hình, xem quân Tấn sẽ rút lui về phái thủy vực phía trước hay chịu vây khốn trong lửa ở Thiên Hạp Cốt.

Phó tướng bên cạnh nói: “Có thể chúng đã rút lui, không hề nghe thấy động tĩnh bên trong.”

“Hừ, Vệ Ngật Chi được lưu danh đến mức hoang đường, cũng chỉ đến thế mà thôi.” Thạch Xán cười ha hả, phảng phất nhìn thấy hình ảnh Vệ Ngật Chi thê thảm đền tội trước mặt hắn.

Tin tức truyền tới Kiến Khang đương nhiên khiến lòng người lo lắng.

Đến tận tối mịt Tạ Thù mới trở về phủ, quản gia vội vàng tới báo cho nàng: “Nhiễm công tử đột nhiên bị bệnh, Thừa tướng có muốn đi thăm không ạ?”

“Bị bệnh ư?” Tạ Thù cũng đoán được vài phần, cười cười: “Được, vậy để ta đi thăm hắn.”

Khi vào tới Lưu Vân hiên, cảm giác giống như quay trở lại thời điểm lần đầu gặp gỡ khi xưa, Tạ Thù phe phẩy chiết phiến, vừa vào cửa đã nói: “Lần này đường thúc lại muốn nói gì với ta vậy?”

Tạ Nhiễm vốn đang ngồi tựa trên giường, nghe thấy vậy cũng không trả lời, xốc chăn đứng dậy, đi thẳng tới sau án.

Tạ Thù ngồi xuống đối diện hắn, cười nói: “Sao nào? Hôm nay có vẻ nóng tính quá nhỉ.”

“Đến giờ Thừa tướng vẫn còn cười được ư?” Tạ Nhiễm lôi một xấp giấy từ trong tay áo, đẩy tới trước mắt nàng: “Trong này là số của cải ngươi đã ném đi trong thời gian vừa qua, con số khổng lồ, dĩ nhiên đã làm lung lay gốc rễ. Hôm nay, có không dưới mười vị trong tộc tới tìm ta, trong lòng chất đầy bất mãn, Thừa tướng vẫn còn tiếp tục hay sao?”

Tạ Thù khép quạt lại: “Đường thúc quá lo lắng rồi, ném tiền xuống lúc này chỉ là tạm thời, đợi đến khi giành được chiến thắng, luận công ban thưởng, đương nhiên Tạ gia sẽ lĩnh công đầu, đến lúc đó còn sợ không thu hồi vốn được hay sao?”

“Nhưng làm cách nào Thừa tướng có thể chắc chắn được trận chiến này sẽ thắng? Ít nhất ngài cũng phải bảo vệ lợi ích cuối cùng cho người trong tộc chứ.” Tạ Nhiễm bỗng nhiên hiểu ra, ánh mắt ngỡ ngàng: “Chẳng lẽ, Thừa tướng cứ ngây thơ tin tưởng Vũ Lăng vương như thế, cho dù hắn nhiều lần gặp khó khăn vậy sao?”

Tạ Thù miết ngón tay lên chiếc quạt, nhìn hắn chằm chằm: “Dường như đường thúc hơi cố chấp thì phải.”

“Người cố chấp chính là Thừa tướng.” Tạ Nhiễm đứng bật dậy, nhìn nàng: “Có thể đây là cơ hội cuối cùng, Thừa tướng đừng để ta thất vọng.”

“Cơ hội ư?” Tạ Thù bật cười: “Ngược lại, ta mới là người lặp đi lặp lại rất nhiều lần cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi không hề biết đón lấy.”

Ánh mắt Tạ Nhiễm tối lại, chậm rãi ngồi xuống: “Thừa tướng đi thong thả.”

“Xem ra đường thúc đã nói xong, vậy thì nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho khỏe đi.” Tạ Thù đứng dậy rời đi, dáng người gầy nhỏ nhanh chóng ẩn vào bóng tối bên ngoài.

Tạ Nhiễm ngồi yên không nhúc nhích hồi lâu, đứng dậy đi tới trước ngăn tủ, mở trap con lấy ra phương thuốc kia.

“Quang Phúc.”

Quang Phúc nhanh chóng đi vào: “Công tử có gì phân phó?”

“Ngươi đem phương thuốc này đưa cho Chung đại phu, nói rằng ta tìm một phương thuốc hay cho Thừa tướng.”

Sớm hôm sau, trời đổ mưa to, Tạ Thù lười biếng không muốn dậy, thẳng thừng xin nghỉ không vào triều, chỉ một ngày thôi trong thư phòng liền chất đống chiến báo, tấu chương chờ duyệt.

Vừa qua thời gian điểm tâm. Vương Kính Chi bỗng nhiên tới nhà thăm hỏi, hắn nói: “Thừa tướng mau theo ta tới đông cung một chuyến.”

Tạ Thù nghe thấy giọng hắn khẩn cấp như vậy, lại thấy trên người hắn chỉ khoác vội một chiếc bào rộng, tóc cũng chưa kịp buộc lên, không khỏi kinh ngạc: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Trên đường tại hạ sẽ nói rõ với ngài sau.”

Tạ Thù chẳng kịp thay quần áo, đứng dậy theo hắn đi ra ngoài.

Xe ngựa chạy thẳng tới đông cung, bấy giờ Vương Kính Chi mới nói rõ mọi chuyện cho nàng biết. Hóa ra sớm nay Vương Lạc Tú đã lâm bồn, nhưng tình hình không ổn, đã hai canh giờ mà vẫn chưa sinh được hài tử, toàn bộ Đông cung đều lo lắng.

“Chuyện này…” Đương nhiên Tạ Thù cũng lo lắng, nhưng dù sao việc này cũng không đến phiên một thần tử ở ngoài triều như nàng quản lý: “Thái phó, thời điểm này, bổn tướng vào Đông cung liệu có thích hợp hay không?”

“Ta cũng đã nói như vậy, nhưng Lạc Tú kiên quyết muốn trông thấy ngài.” Vương Kính Chi thở dài, tựa vào thành xe nhìn nàng, bỗng nhiên cười khổ: “Thực ra ta biết tâm ý của Lạc Tú dành cho Thừa tướng, nhưng ta không ngờ con bé lại chấp nhất đến như vậy, giờ khắc nguy hiểm đến tính mạng vẫn còn muốn gặp ngài một lần.”

Tạ Thù mím môi, không nói gì thêm.

Từ trước tới nay, Vương Lạc Tú hành động đều có chừng mực, nhưng lần này ngang bướng đòi gặp nàng, nếu để Thái tử nghi ngờ sẽ không hay.

Cũng may tình hình cũng không xấu, hai người đến Đông cung không bao lâu thì Vương Lạc Tú liền sinh hạ một bé gái. Đứa bé không sao, nhưng bản thân nàng lại gặp nguy hiểm. Ngự y kéo Thái tử ra ngoài thầm thì một hồi, ngay cả Vương Kính Chi cũng không rõ đã có chuyện gì xảy ra.

Thái tử cho ngự y lui, sau đó vội vã đi vào thăm Vương Lạc Tú, một lúc sau mới đi ra, chủ động mời Tạ Thù vào găp Vương Lạc Tú. Cũng không biết Vương Lạc Tú đã nói gì với hắn, hiển nhiên hắn cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Tạ Thù đi vào, đứng trước một tấm bình phong thì dừng lại. Vương Lạc Tú cho người hầu lui xuống, yếu ớt nói: “Thực ra bản cung muốn gặp Thừa tướng là vì tư tâm của bản thân, nhưng giờ ta lại sinh ra con gái, có mấy lời cũng không còn đáng kể nữa.”

Tạ Thù nhất thời hiểu ra.

Rốt cuộc Vương Lạc Tú cũng đã được thâm cung tôi luyện. Nàng biết Tạ Thù vẫn còn áy náy với bản thân, lần này khó sinh gặp nguy hiểm, nếu như gặp chuyện không may thì trong thời khắc tính mạng ngàn cân treo sợi tóc sẽ đau khổ cầu xin Tạ Thù, để cho nàng một lời hứa sẽ bảo đảm địa vị tương lai cho con trai mình. Nhưng nàng không thể sinh được con trai, vậy thì cũng không cần nói gì nữa.

“Thái tử phi cố gắng bảo trọng thân thể, những chuyện khác không cần lo lắng.” Tạ Thù chỉ nói một câu rồi cáo lui ra ngoài.

Lúc quay về tướng phủ thì trời đã tối, Tạ Thù đi vào thư phòng, trên bàn đặt sẵn một chén thuốc nhưng Mộc Bạch không có ở đó.

Nàng ngồi một lúc, tâm tư hỗn loạn, hết nghĩ tới giọng nói bất đắc dĩ của Vương Lạc Tú lại nghĩ tới chiến sự nơi tiền tuyến, sau đó mệt mỏi bưng chén thuốc lên.

Quang Phúc muốn mời Tạ Nhiễm dùng cơm tối, đi vào phòng lại phát hiện trong phòng tối đen, còn tưởng rằng hắn đi ra ngoài. Ai ngờ vừa thắp nến xong đã thấy hắn ngồi sau án, Quang Phúc sợ hết hồn, mà đến khi thấy rõ tình hình trước mặt thì càng thêm giật mình.

Tạ Nhiễm cứ ngẩn ngơ ngồi đó, viền mắt đỏ sọng, trong mắt lấp lánh nước.

“Công tử, ngài sao vậy?”

Tạ Nhiễm đột nhiên hỏi một câu: “Thừa tướng đã về chưa?”

“Đã về được một lúc.”

Tạ Nhiễm gõ nhẹ ngón tay lên án: “Đi ra ngoài đi, nhớ đóng cửa chặt vào.”

“Dạ? Công tử, vì sao thuộc hạ phải khóa cửa ạ?”

Hắn trầm ngâm hồi lâu: “Ta sợ bản thân sẽ không kìm được mà xông ra ngăn cản.”

Chén thuốc vẫn còn nóng nên Tạ Thù chỉ uống hai ngụm rồi để xuống, đúng lúc Mộc Bạch đi vào, nàng hỏi: “Hôm nay mùi vị thuốc cứ lạ lạ thế nào ấy nhỉ?”

“Công tử chưa biết đó thôi, Nhiễm công tử đã giúp ngài tìm một phương thuốc bổ, Chung đại phu đã xem qua, cảm thấy hữu hiệu nên hôm nay dã đổi thuốc.”

“Tạ Nhiễm?” Tạ Thù nhếch môi, không nói gì nhưng cũng không tiếp tục uống thuốc.

Chiến sự trên sông Trường Giang vẫn còn tiếp tục.

Lửa lớn cháy suốt hai ngày, đến buổi tối ngày thứ hai, trăng sáng treo cao, gió to mới dừng, thuyền nhỏ đã đốt rụi bốn phía, ngoại trừ mùi khét lan tỏa thì bốn bề đều yên tĩnh.

Thám tử quân Tần trở về, bẩm báo với Thạch Xán rằng đúng là quân Tấn đã lui về phía sau, hiện nay đã đến vũng Thông Cổ.

Bốn phía vũng Thông Cổ đêu trống trải, Thạch Xán vui mừng quá đỗi, bây giờ bọn họ chỉ cần đi vào Thiên Hạp Cốt thì có thể lợi dụng địa thể hiểm yếu của nơi này đối phó quân Tấn.

Cơ hội tốt như thế sao có thể bỏ qua! Luc snafy hắn phải người tới thuyền chủ bẩm báo Tần đế, còn bản thân lại tự mình đi đầu, xông thẳng vào Thiên Hạp Cốt.

Hai bên bờ sông, vách đá cheo leo, trong bóng tối giống như hung thú lặng im, dưới mặt nước ánh trăng u tĩnh yên bình, thuyền lướt nhẹ qua, nhưng có thể cảm thấy mạch nước ngầm cuồn cuộn chảy.

Thạch Xán lệnh cho phó tướng hai bên tiến thẳng vào hẻm núi, còn bản thân theo sát phía sau, vì muốn làm kinh sợ quân thù, rút kiếm ra gào to một tiếng: “Giết hết quân Tấn! Nhất thống thiên hạ!”

Quân Tần dồn dập hô vang, tiếng la rung tận trời cao, nhưng trong khoảnh khắc thanh âm kia liền thay đổi.

Tiếng kêu rên truyền đến, mùi máu tươi lặng lẽ lan ra, chờ đến khi binh sĩ trên thuyền phát hiệ đồng bọn bên cạnh bị kéo xuống nước thì đã muộn. Ấn náu dưới nước chính là quân Tấn, bọn họ chỉ có thể dùng thương đâm lung tung xuống mặt nước, mà vừa nghiêng đầu, đã thấy phía trước xuất hiện ánh lửa hừng hực.

“Giết!” So với tốc độ kêu la của quân Tần thì tốc độ của đối phương càng nhanh hơn.

Thạch Xán kinh ngạc đến tái mặt, gào thét hạ lệnh ứng chiến, vừa phân phó binh sĩ trên thuyền nhanh chóng bỏ chạy. Nhưng đường đi chật hẹp thật sự khó thoát, thuyền của chúng quá to, lúc đi vào đã mất rất nhiều thời gian, trong giờ phút hoảng loạn, phía sau lại có đối phương ra sức đánh lén, tất cả thuyền đều bị va vào nhau.

Bên phải vách núi lóe lên một loạt đuốc sáng, cứ lay động ba lần liên tiếp rồi dừng hẳn. Chiến thuyền quân Tấn nhanh chóng từ trong bóng tối vọt ra mấy chiếc, bao vây xung quanh quân Tần, bốn phía bắn tên như mưa.

Ngay sau đó, ánh đuốc lại đồng loạt dao động ba lần. quân Tấn lại xuất chiến thuyền, lần này lại nhằm thẳng về phía Thạch Xán, tất cả bao vây xung quanh, trước mặt thuyền đều có gắn đao sắc, xông thẳng về phía trước.

“Tướng quân, bọn họ đang làm gì vậy?” Phó tướng bên cạnh Thạch Xán hoảng hốt hỏi.

“Là trận pháp.” Thạch Xán nắm chặt chuôi kiếm, gần như không dám tin vào hai mắt chính mình, nhưng đúng là quân Tấn đang ở ngay trước mặt. “Vệ Ngật Chi đã sớm chờ chúng ta ở đây!”

“Phải làm thế nào bây giờ?”

“Còn không mau giết địch! Mở đường máu!”

“Nhưng…” Phó tướng nhìn ra sau, muốn nói lại thôi.

Bọn họ đang không còn đường lui nữa.

“Báo…”

Tần đế đang ngủ bị đánh thức, nghe thấy binh sĩ bên ngoài vội vã bẩm báo: “Bệ hạ, binh lực của Thạch tướng quân đã bị diệt sạch ở Thiên Hạp Cốt rồi!”

“Cái gì?” Tần đế còn tưởng mình nghe nhầm, mấy canh giờ vẫn còn nghe thấy bẩm báo hỏa công thành công, quân Tấn rút đi, sao bây giờ lại bị diệt sạch?

Binh sĩ lặp lại một lần nữa: “Binh lực của Thạch tướng quân đã bị diệt sạch ở Thiên Hạp Cốt rồi!”

Tần đế tức giận đứng bật dậy, vẫn mặc trung y để chân trần vội vã chạy ra ngoài khoang thuyền, trời còn tờ mờ sáng, phía trên Thiên Hạp Cốt xa xa lơ lửng một làn khói bụi dày đặc, lửa lớn như thế mà không làm gì được bọn họ!

“Không thể nào…” Hắn xiết chặt lan can, vẫn không thể tin nổi.

Vệ Ngật Chi đứng trên vách núi nhìn xuống mặt sông, khôi giáp nhiễm một tầng sương mỏng.

Mặt nước đã khôi phục vẻ tĩnh lặng từ lâu, thỉnh thoảng vẫn trôi nổi vài mẩu thuyền vụn, mặc dù hơi khó coi nhưng chính là minh chứng cho thắng lợi lần này.

“Nếu lúc này nàng có ở đây thì tốt biết mấy.”

Dương Kiệu đứng sau lưng hắn, khó hiểu hỏi: “Đại đô đốc nói ai ạ?”

Vệ Ngật Chi cười cười: “Không có gì.”