Ngày Tháng Trắc Trở

Chương 86


Từ khi vào thu tiết trời càng trở nên thất thường, Hoàng đế bệnh nặng không khỏi, ngược lại càng nặng thêm, tảo triều cũng đã bỏ bê rất lâu.

Chính vụ trong tay Tạ Thù vì thế càng nhiều hơn, hằng ngày đều bận rộn đến khuya, thông thường cuối cùng đều là bị Vệ Ngật Chi xách lên giường ép đi nghỉ.

Hai người càng lúc càng giống phu thê mới cưới, cùng ăn cùng ở, ngay cả đám hạ nhân cũng đã quen. Mấy ngày nay chỉ cần thấy Phù Huyền đứng ngoài cửa canh giữ, Mộc Bạch liền tự động tự giác cho phép mình thảnh thơi ngủ ngon.

Hôm ấy tiết sương giáng, Chung đại phu kê thêm cho Tạ Thù một thang thuốc bồi bổ cơ thể, ước chừng là có công dụng an thần, nàng uống xong chưa bao lâu thì đã ngủ.

Nửa đêm bỗng dưng có người gõ cửa phòng đến chấn động, Tạ Thù giật mình tỉnh giấc, nghe thấy Mộc Bạch ở bên ngoài hô: “Công tử, Bệ hạ băng hà rồi!”

Nàng cả kinh, Vệ Ngật Chi ở bên cạnh đã ngồi dậy, sắc trời hơi sáng, nét mặt hắn cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Hai người vội vội vàng vàng thay y phục vào cung, từ xa xa đã nghe thấy tiếng than khóc. Bước vào tẩm cung của Hoàng đế, chúng hoàng tử hậu phi đều đang quỳ, chỉ có mẹ con hoàng hậu và mẹ con của Viên quý phi được Hoàng đế sủng ái nhất là canh giữ bên giường, thấy Tạ tướng và Vũ Lăng Vương xuất hiện thì đứng dậy, đôi bên hành lễ lẫn nhau, đều là thần sắc thê lương, lệ tuôn không ngừng.

“Thái hậu đâu?” Vệ Ngật Chi hỏi Tường công công.

“Hồi Đại Ty Mã, Thái hậu sau khi nhận được tin thì đã ngất xỉu, đang ở trong cung Thọ An để ngự y chẩn trị.”

Vệ Ngật Chi lại hỏi: “Bệ hạ lúc lâm chung có trăn trối gì không?”

Tường công công lau nước mắt lắc đầu: “Bệ hạ băng hà trong lúc ngủ, cũng không có để lại di ngôn.”

Vệ Ngật Chi liếc nhìn đôi mắt phiếm đỏ của Tư Mã Đình, không nói gì nữa.

Tạ Thù vẫn luôn không lên tiếng, đến khi bách quan đã tề tựu đông đủ mới lên tiếng nói: “Hạ lệnh cả nước vì Hoàng đế chịu tang ba tháng, bách quan làm gương, kẻ vi phạm nghiêm trị. Thêm nữa, nước một ngày không thể không vua, cử Ngự sử lệnh chọn ngày lành, thỉnh Thái tử điện hạ đăng cơ Đế vị.”

Chúng thần đều vâng dạ nói phải, lại quay người về phía Thái tử, quỳ lạy hành đại lễ.

Mùa đông năm ấy, Hoàng đế được an táng tại Hoàng lăng ở Kê Lung sơn, vì trong lúc tại vị giao chiến với nước Tần có công, lại thu phục được ngũ châu: Duyễn, Thanh, Ty, Dự, Lương –thụy hào Thành Võ.

Các hoàng tử đều được phong vương phái ra ngoài, Tư Mã Đình thụ phong Hội Kê Vương, không ngờ thật sự có ngày này, hắn lại bình tĩnh đến bất ngờ, chỉ thỉnh cầu được đưa mẫu thân là Viên quý phi cùng đến đất phong, còn thì không có bất kỳ động tĩnh gì khác.

Mùa xuân năm sau, Thái tử Tư Mã Lâm đăng cơ, đổi niên hiệu thành Nguyên Ninh.

Tân đế lên ngôi, bách quan tham bái. Tạ Thù phù trợ có công, lại thêm thân thể không khỏe, miễn hành đại lễ cúi lạy, đây là vinh sủng to lớn cỡ nào. Nàng đứng nơi thềm ngọc, nhìn rõ mồn một gương mặt bực dọc không vui của Tư Mã Lâm.

Khi bãi triều, Vương Kính Chi đi qua, cũng là sắc mặt ưu sầu: “Thừa tướng có thấy nét mặt bệ hạ bất thường không? Xem ra ngài ấy rốt cuộc vẫn không để ý đến đế vị nhỉ.”

Tạ Thù thản nhiên nói: “Tại kỳ vị mưu kỳ chính, Người nào có trách nhiệm của người đó, đây là trách nhiệm của Bệ hạ, có thoái thác cũng không được.”

“Nói là như vậy, nhưng ngài ấy không phải chỉ nói qua việc này với tại hạ một lần, tình nguyện nhận phong vương rồi ra ngoài, cũng không muốn bị vây hãm chốn thâm cung. Nếu không phải hoàng hậu liên tiếp khuyên giải, e rằng hành động thoái vị lần trước sẽ còn tái diễn lần nữa đấy.”

“Vậy Thái phó và Hoàng hậu cứ tiếp tục khuyên răn, cho đến khi nào Bệ hạ uốn nắn lại suy nghĩ mới thôi.” Tạ Thù phất áo bỏ đi.

Vương Kính Chi vốn muốn thử nghe ý kiến của nàng, không ngờ lại chọc nàng không vui, đành phải từ bỏ.

Quyền thế hiện giờ của Tạ Thù đã đạt tới mực cực thịnh. Thậm chí, sự kiện trọng đại đầu tiên của Nguyên Ninh năm đầu tiên là bách quan thượng tấu tân đế, tán dương Thừa tướng vì quốc gia lao tâm vất vả, đến bây giờ cơ thể vẫn chưa khỏe, thỉnh cầu vì thế tuyên chỉ xây dựng một tĩnh dưỡng các, ở nơi này để tĩnh tâm điều dưỡng.

Tư Mã Lâm cuối cùng cảm nhận được tâm trạng bất đắc dĩ khi làm Hoàng đế, ngoại trừ chuẩn tấu thì không còn lựa chọn nào khác.

Công trình bề thế hoành tráng tiến hành gần một năm. Lúc đông chí, ở sườn núi Phúc Đan tọa lạc một lầu các nguy nga, Thái phó Vương Kính Chi tự tay đề chữ: “Tĩnh Thư Đài”, lấy TĨNH trong tu thân, THƯ đương nhiên là ý tự đắc.

Vệ Ngật Chi dìu Tạ Thù bước lên lầu các, dừng bên cửa sổ, tựa vào đấy ngắm tuyết. Trên nhành cây quanh năm xanh biếc phủ một tầng tuyết trắng, bích hồ Huyền Vũ xa xa sương lạnh giăng giăng, quả thực là cảnh đẹp khó gặp.

“Ngoại trừ đẹp đẽ còn thêm phần khí phách, đích thực là một nơi tốt, nhưng xây dựng rầm rộ cũng chẳng phải việc tốt đẹp gì.”

Tạ Thù phủi bông tuyết trên áo: “Ta chỉ cảm thấy sống ở đây không mấy an tâm.”

Vệ Ngật Chi nghiêng đầu nhìn nàng: “Vì sao?”

“Vì ta dường như đã nhìn thấy, cái gì gọi là thịnh quá tất suy.”

Nói là vậy, nhưng Hoàng đế ban tặng, là biểu trưng của quyền thế, vẫn là vui vẻ đón nhận. Mùa đông Nguyên Ninh năm đầu tiên, Tạ Thù vào sống trong Tĩnh Thư Đài, từ đó cũng không lâm triều nữa, tất cả sự vụ đều chỉ ở trong các mà xử lý.

Trước nay chưa có ai làm Thừa tướng như vậy, nhưng Tư Mã Lâm không hề oán hận, bách quan càng không dám nhiều lời.

Đối với chuyện này người cao hứng nhất là Mộc Bạch, hiện giờ quan viên ngũ phẩm thấy hắn cũng phải cúi đầu khom lưng, nịnh hót không ngớt. Vinh quang chói lọi của Tạ phủ mà hắn trông đợi đã lâu đã quay trở lại rồi, hơn nữa so với trước đây còn rực rỡ vạn trượng hơn nha!

Vệ Ngật Chi không thể phù trợ Tư Mã Đình đăng vị, nhưng vẫn như trước thường xuyên cùng Thừa tướng ở chung, chuyện này khiến chúng đại thần có suy nghĩ nát nước cũng chẳng lý giải nổi.

Giá rét mùa đông đã gần qua đi, trong phòng lửa than vẫn như cũ cháy rực. Hắn ngồi xuống cạnh Tạ Thù, đợi trên tay khôi phục độ ấm mới siết lấy tay nàng: “Đám người này đều chẳng tốt đẹp gì, đem nàng đẩy tới nơi này, chẳng qua là muốn chia rẽ chúng ta.”

Tạ Thù nhịn cười: “Bên ngoài có lời đồn nói ta mê hoặc chàng, khiến chàng ngay cả người phải phò tá là ai cũng quên mất, chàng vẫn là ít đến đây thì hơn.”

“Thế sao được, Mộc Bạch khẳng định không giám hộ nàng được, ta không đến, nàng sẽ lại bận rộn cả ngày cả đêm, như vậy khi nào mới có thể điều dưỡng tốt thân thể?”

“Sao có thể chứ?” Mười ngón tay Tạ Thù đan với tay hắn: “Yên tâm, chàng còn sống khỏe mạnh như vậy, ta sao đành lòng đi trước chứ, nhất định sẽ điều dưỡng thật tốt.”

Vệ Ngật Chi xoa xoa mi tâm, Tạ Thù bắt đầu khó chịu, hắn cũng chỉ có thể nhận thua.

Đêm đến bên ngoài bỗng dưng đổ tuyết lớn, Vệ Ngật Chi càng yên tâm thoải mái ở lại đây.

Tạ Thù vì để thuận tiện, rất nhiều công văn tấu chương xem qua đều ném hết trên giường, muốn nhanh chóng thu dọn nhưng đã không còn kịp, bị hắn trông thấy, thế là lại một trận trách mắng: “Quả nhiên nàng chỉ biết nói suông, đây là thành quả của việc nàng ngoan ngoãn dưỡng bệnh?”

“Đây là tình cờ thôi.” Tạ Thù kéo cánh tay hắn, muốn học theo mấy nữ tử khác nũng nịu, nhưng hết nửa ngày trời quả thực vẫn không làm được, đành phải an ủi: “Tinh thần ta không phải rất tốt đấy sao.”

Vệ Ngật Chi nâng cằm nàng: “Vậy ta trái lại muốn xem thử tinh thần nàng rốt cuộc tốt cỡ nào.”

Lụa đỏ trướng ấm, tay Tạ Thù túm chăn, tựa như nức nở nói: “Chàng nếu còn như vậy….Sau này đừng tới.”

Tiếng cười Vệ Ngật Chi nồng nàn: “Thế mới đúng như lời đồn nàng mê hoặc ta chứ.”

Tạ Thù đạp chân hắn, nhưng bị hắn bắt lấy bàn chân, phẫn uất quay lưng qua.

Tư Mã Lâm quả nhiên đối với chính vụ không hề để tâm. Đầu xuân trong cung ai nấy đều bận rộn chuẩn bị xuân tế, thiên tử cày ruộng, hoàng hậu dệt tằm, tế cáo lên trời, cổ vũ nông nghiệp. Đây là chuyện lớn từ trước đến nay, nhưng hắn lại không hề quan tâm, hằng ngày phần lớn đều ở trong cung bầu bạn cùng tiểu công chúa, không thì ở phật đường lễ phật.

Chúng đại thần lo lắng Vương gia lớn mạnh, đã gấp đến độ muốn đưa nữ nhi vào hậu cung, tấu chương trình lên rất nhiều, thế nhưng lại như đá chìm biển khơi, cuối cùng chỉ có thể đi quấy rầy Thừa tướng.

Có điều Tạ Thù cả ngày đều ở trong Tĩnh Thư Đài tịnh dưỡng, dưới chân núi Phục Đan có trọng binh canh giữ, nàng chuyên tâm làm một Thừa tướng sau rèm, ai cũng không gặp.

Hiện giờ trên triều, phàm là khi lên tiếng, trước tiên đều theo thói quen liếc nhìn Vệ Ngật Chi ở vị trí đầu bên phải, Tạ Thù đại quyền dù có, nhưng người lại không thường xuyên lộ diện, cuối cùng vẫn là có chút ảnh hưởng ấy nha.

Đám người Tạ Tử Nguyên ai nấy đều nóng lòng, tìm cơ hội đi cầu kiến Tạ Thù.

Khí trời dần dần nóng bức, cách một bức bình phong, tỳ nữ hai bên trái phải đứng quạt, Tạ Thù nằm trên tháp, nghe bọn họ nói rõ mục đích đến đây, không chút bất ngờ.

“Hiện giờ chiến sự bình ổn, các nước giằng co, thế lực ngang nhau, binh mã đại quyền trong thiên hạ hết thảy đều nằm trong tay một mình Vũ Lăng Vương, chung quy đây là một mối họa, huống hồ gì người hắn ủng hộ cuối cùng chính là Hội Kê Vương, Thừa tướng đừng do dự, tránh mất đi cơ hội tốt.” Tạ Tử Nguyên phủ phục trên đất, lời nói khẩn thiết.

Tạ Thù không lên tiếng, thế gia tranh đấu vĩnh viễn không ngừng nghỉ, bất luận nàng làm Thừa tướng bao lâu đi nữa, đây vẫn luôn là trọng tâm của chính sự triều đình.

Mấy người đứng ngoài bình phong không nhận được câu trả lời, đưa mắt nhìn nhau. Qua một lúc, Mộc Bạch đi ra nói: “Công tử mệt mỏi, đã ngủ rồi, chư vị đại nhân xin hãy quay về đi ạ.”

Mọi người không biết làm sao, đành phải cáo lui.

Tối đến, Vệ Ngật Chi quen đường thuộc lối bước vào Tĩnh Thư Đài, vừa gặp đã thở ngắn than dài: “Điểu tận cung tàng, thổ tử cẩu phanh1 mà, lúc đầu là ai luôn miệng nói cùng ta cùng tiến cùng lui ta? Hiện giờ cả một đám người đối địch với ta, thật là khiến ta đau lòng vạn phần a.”

1bắt được con thỏ khôn thì giết chó săn, bắn hết chim bay cao rồi thì cất nỏ cứng

Tạ Thù chống má, cũng thở dài: “Lúc đầu là ai vừa đưa tay ra là binh phù hai mươi vạn binh mã nhỉ? Bây giờ quả nhiên là chán rồi, ngay cả một chút binh quyền cũng không chịu cho ta mới thật đau lòng nè.”

Vệ Ngật Chi nhân thể ôm lấy nàng: “Phu nhân khi nào theo vi phu về phủ, vi phu lại đưa sính lễ, thế nào?”

Tạ Thù trừng mắt với hắn: “Chàng kêu ai là phu nhân đấy?”

Vệ Ngật Chi quay đầu: “Nơi này không có người ngoài mà.”

“…………….”Tạ Thù đỡ trán, về phương diện không biết xấu hổ này, nam nhân giả vĩnh viễn không bì được với nam nhân thật.

Vệ Ngật Chi bảo Tạ Thù cùng mình quay về thật ra là vì tốt cho nàng. Triều đình hiện giờ thoạt nhìn có vẻ yên ả, trên thực tế sóng ngầm cuồn cuộn. Nàng đứng trên quần thần, cây cao đón gió, đương nhiên có người sẽ ngầm hạ độc thủ. Hiện giờ ai nấy đều biết nàng ở Tĩnh Thư Đài, trong núi lại dễ dàng ẩn nấp, thủ vệ canh giữ có nghiêm mật đi chăng nữa thì e rằng vẫn có sơ hở.

Tạ Thù cũng thấy thỏ khôn đào ba hang là lời chí phải, hôm sau theo hắn lặng lẽ trở về nhà cũ Vệ gia.

Chưa tới ba ngày, quả nhiên có thích khách xâm nhập Tĩnh Thư Đài.

Sau chuyện này, Tạ Thù chỉ thi thoảng trở lại Tĩnh Thư Đài, gần như không hề ở đó qua đêm.

Mộc Bạch càng lúc càng khẩn trương, theo như tính toán của hắn, hiện giờ số lần Tạ Thù gặp phải ám sát trong một tháng đã vượt quá tổng số trong một năm của Tạ Quang Minh lúc trước, hơn nữa phương thức cũng nhiều, đa dạng kỳ quái, hắn cảm thấy áp lực rất lớn…..

“Ôi, Thừa tướng càng lúc càng khó làm.” Tạ Thù phe phẩy quạt cảm thán.

Mộc Bạch đổ lệ: “Công tử, ta cảm thấy thuộc hạ của Thừa tướng còn khó làm hơn đó!”

Tạ Thù xoa xoa đầu hắn: “Đừng kích động quá như vậy, cùng lắm ta cho ngươi thêm tiền ha.”

Bởi thế, kế hoạch vốn định ẩn nấp sau màn an ổn điều dưỡng cứ thế bị phá hỏng.

Đám người Tạ Tử Nguyên vẫn như trước không sờn lòng giựt dây Tạ Thù đối phó với Vệ Ngật Chi, trên triều đình vẫn như trước có đại thần liên tục quấy rầy nàng đi lo chuyện Tư Mã Lâm nạp phi, nàng còn phải tra xét lai lịch của mấy thích khách kia, so với trước đây quả thực còn mệt hơn.

Nhưng Vệ Ngật Chi còn mệt hơn nàng. Hằng ngày công vụ chất cao như núi, trở về còn phải chăm chăm nhìn nàng uống thuốc.

“Cơ thể của nàng phải điều dưỡng đến khi nào mới có thể tốt lên?” Hắn cho thêm một muỗng mật ong vào chén thuốc, tiện tay giật lấy tấu chương trong tay nàng.

Tạ Thù đúng lúc mới xem được một nửa nên khó chịu, lại cướp trở về xem cho xong, mi tâm nhíu chặt: “Bệ hạ thật sự là không bớt lo chút nào.”

“Sao vậy?”

“Không ít đại thần đều dâng sớ thỉnh hắn mở rộng hậu cung mà hắn vẫn thủy chung không chịu. Nhưng dưới gối chỉ có một nữ nhi, khó tránh khỏi bị người lên án. Xem ra ta chỉ có thể gửi hi vọng vào Vương Lạc Tú sẽ nhanh chóng sinh một bé trai thôi.”

“Mỗi người có một chí hướng, Bệ hạ nếu đã không đồng ý, nàng lại cưỡng cầu làm gì.” Vệ Ngật Chi thờ ơ nói.

Tạ Thù nghe câu này cảm thấy có chút là lạ, vừa định tranh luận thì hắn đã đưa chén thuốc đến bên môi nàng: “Nàng nếu như cứ tiếp tục như vậy, ta thật sự phải nghĩ cách để nàng không làm Thừa tướng nữa.”

Tạ Thù thở dài, bưng chén thuốc đắng đến chết người nuốt xuống.

Có lẽ là bị chuyện thích khách kích động, Tạ Thù mấy ngày liền đều ngủ không ngon giấc, tối đến còn nằm mơ.

Đêm nay nàng mơ thấy Tạ Quang Minh. Ông cụ nổi giận đùng đùng, mắng nàng không có tiến bộ, thế nhưng lại bị người ta phát hiện thân phận nữ nhi. Nàng đương định phản bác thì lại nghe thấy tiếng hoạn quan the thé truyền thánh chỉ: Hoàng đế phát hiện nàng là nữ, muốn đem toàn gia Tạ gia tịch thu tài sản, chém kẻ khi quân.

Nàng trơ mắt nhìn Tạ gia từng người từng người một bị đưa ra khỏi cánh cửa lớn màu đỏ thẫm, dường như bên ngoài cửa có tay mối lái đứng đợi, mỗi lần một người đi ra thì lại truyền tới tiếng kêu rung trời, thậm chí còn xen lẫn tiếng gào khóc của trẻ nhỏ….

Nàng ngồi bật dậy, Vệ Ngật Chi mặt mày lo lắng nhìn nàng: “Nàng sao vậy? Nửa đêm nói mớ.”

Tạ Thù lau lau mồ hôi lạnh trên mặt: “Không có gì, gặp phải ác mộng thôi.”

Quyền lực đã đạt tới đỉnh điểm, nhưng trái lại vẫn lo sợ bất an, bản thân nàng cũng lý giải không được là vì sao.

Nằm trở lại ngủ bù, lúc tỉnh dậy thì Vệ Ngật Chi đã vào triều. Hắn mấy ngày nay dường như cực kỳ bận rộn, Tạ Thù thi thoảng hỏi hắn đang bận việc gì, hắn cũng không nói tỷ mỷ.

Rửa mặt xong, Mộc Bạch bưng thuốc tới, nhân tiện nói một câu: “Vương Thái phó mấy ngày nay nhiều lần đến Tĩnh Thư Đài, hắn không biết công tử không ở đó, hôm qua đợi hết cả một ngày từ sáng tới tối, hình như có chuyện gì đó gấp gáp.”

“Có chuyện này sao?” Tạ Thù trầm ngâm một lúc, kỳ thực ở trên địa bàn của Vệ Ngật Chi gặp hắn không tốt, liền căn dặn Mộc Bạch mời hắn đến Tướng phủ.

“Công tử cuối cùng quyết định quay về Tướng phủ rồi?” Mộc Bạch khẩn trương, Sở Liên – ngươi vạn phần đừng có mà lại dính lấy nha!

Lúc Tạ Nhiễm nghe nói Tạ Thù trở lại Tướng phủ thì cho rằng bản thân nghe nhầm rồi, Quang Phúc lại nói một lần nữa hắn mới tin đây là sự thật.

“Nghe nói ở Tĩnh Thư Đài cũng không yên bình, dạo gần đây Thừa tướng hành tung bất định, có lẽ là cảm thấy nơi an toàn nhất vẫn là Tướng phủ.”

Tạ Nhiễm đã định đi gặp nàng, ra khỏi cửa thì lại quay trở về, nói với Quang Phúc: “Ngươi căn dặn xuống dưới, không được đem chuyện Thừa tướng trở về truyền ra ngoài, mặt khác tăng thêm người bảo vệ Thừa tướng.”

Quang Phúc vâng lời, quay đầu định đi, thấy hắn ngồi đấy không nhúc nhích, khó hiểu nói: “Công tử không đi gặp Thừa tướng à?”

“Không đi, hắn nhất định không muốn gặp ta.”

Vương Kính Chi đi vào thư phòng, ngẩng đầu thấy Tạ Thù mặc một kiện áo choàng dài tay rộng màu xanh lam, sắc màu khiến người ta liên tưởng đến sắc trời mùa thu trong xanh bên ngoài, so với lần gặp lại tại cung yến trước đó thì khí sắc tốt hơn rất nhiều, chỉ là giữa dung nhan như họa lại thêm vài phần nội liễm, thoạt nhìn càng toát lên vẻ thâm trầm.

“Thái phó gấp rút gặp bản tướng có việc?”

“Xem ra Thừa tướng vẫn hoàn toàn không biết gì cả.” Vương Kính Chi không đợi nàng lên tiếng mời đã ngồi xuống, trong vẻ tiêu sái ngang ngạnh trước giờ có chút hậm hực: “Mấy ngày trước Hoàng hậu bị sẩy thai.”

Tạ Thù sửng sốt, vội hỏi: “Hiện giờ không sao chứ?”

“Người không có việc gì, nhưng Bệ hạ vì chuyện này mà càng chán ghét chuyện tranh đấu cung đình, lại nảy sinh suy nghĩ không nên có.”

Tạ Thù xoa xoa thái dương: “Lúc Bệ hạ làm Thái tử đã muốn từ ngôi, hiện giờ làm Hoàng đế vẫn cứ như vậy, xem ra ta và ngài đều nhìn nhầm người rồi.”

Vương Kính Chi nói: “Lấy tình ý của Bệ hạ đối với xá muội, tại hạ đã không nhìn nhầm người, nhưng lấy kỳ vọng của Thừa tướng đối với Bệ hạ thì đích thực là đã nhìn nhầm. Nhưng tại hạ gấp rút gặp Thừa tướng cũng không phải là vì nói chuyện này.”

“Hả? Còn có chuyện gì?”

Vương Kính Chi nhìn hai bên trái phải, lại gần nói: “Hội Kê Vương đang trên đường đến đô thành.”

Tạ Thù kinh hãi: “Ngài nói cái gì?”

“Thừa tướng yên tâm, Hội Kê là đất của Vương gia ta, tin tại hạ thu được chính xác vạn phần.”

Trong lòng Tạ Thù trăm suy vạn tính, hoảng hốt ngồi một lúc lâu mới nói: “Ta biết rồi.”

Vệ Nhật Chi đêm đó tìm tới Tướng phủ, triều phục trên người còn chưa kịp thay. Tạ Thù ngồi sau án thư viết gì đấy, hắn đi vào, cố ý xụ mặt nói: “Nàng không từ mà đi, có biết ta lo lắng thế nào không?”

Tạ Thù đầu cũng không thèm ngước lên: “Lo lắng sau khi ta rời chỗ của chàng sẽ biết mục đích của chàng sao?”

Vệ Ngật Chi sửng sốt: “Nàng nói gì cơ?”

Tạ Thù ngẩng đầu: “Ta hỏi chàng, Tư Mã Đình âm thầm trở về đô thành, chàng có biết hay không?”

Vệ Ngật Chi nhíu mày, cắn môi không nói.

“Vậy là biết rồi.” Tạ Thù cười lạnh một tiếng: “Trách không được chàng nói cái gì mà mỗi người mỗi chí hướng, bảo ta đừng miễn cưỡng Bệ hạ, thì ra từ sớm đã có chuẩn bị rồi. Chả trách Tư Mã Đình bình tĩnh như vậy, tiếp nhận tước vị đi tới đất phong, bởi vì vị ca ca tốt chàng đây cam đoan với hắn, sớm hay muộn cũng sẽ ủng hộ hắn trở lại Kiến Khang, có đúng hay không?”

Vệ Ngật Chi thở dài: “Không phải như nàng nghĩ đâu.”

“Vậy là thế nào? Bọn họ bảo ta cướp binh quyền của chàng, nhưng ta vẫn cố ý không nghe, thì ra cuối cùng là ta đã sai, vậy mà bị cảm tình làm mờ mắt, quên mất ta và chàng rốt cuộc chính kiến khác nhau.” Tạ Thù cầm lên ấn tướng đóng xuống văn thư đã viết xong, đứng dậy đưa tới trước mặt hắn: “Đây là chiếu lệnh của bản tướng, Vũ Lăng Vương ngày mai đi đóng giữ biên cương đi.”

Vệ Ngật Chi không thể tin nổi nhìn nàng: “Nàng muốn để ta đi?”

Tạ Thù nhìn thẳng vào mắt hắn: “Hay là chàng đồng ý giao ra binh quyền?”

“Nếu ta nói toàn bộ việc này đều là chủ ý của Bệ hạ thì sao? Ngài ấy vốn không muốn làm Hoàng đế, tự mình đề xuất muốn chắp tay nhường cho người hiền tài, nếu không phải vì kiêng kỵ nàng, thì cũng sẽ không cố tình che giấu nàng.”

“Thế thì ta càng muốn làm như vậy.”

Vệ Ngật Chi đột nhiên im lặng, đứng một lúc lâu, đưa tay nhận lấy công văn, quay người bước ra cửa: “Cẩn tuân lệnh của Thừa tướng.”